Rời khỏi đại hội? Bách Lý Tâm đang làm vẻ mặt giận dữ nghe vậy thì lập tức
nghẹn họng không nói nên lời, rõ ràng có phần không biết phải làm sao.
Sư huynh đệ ba người đợi một hồi lâu, nàng ta mới chậm rãi nói: “Rời khỏi thì
rời khỏi.”
Lời nói mặc dù kiên cường, nhưng giọng điệu thì rõ ràng có chút do dự.
Mặc dù không muốn tham gia tỷ thí, nhưng thực ra Dữu Khánh cũng muốn ở lại
xem, dù sao đây cũng là thịnh hội hai mươi năm mới có một lần, nếu đã tới đây
rồi, cho dù là ai cũng đều muốn mở rộng tầm mắt, vì vậy hắn thoái nhượng nửa
bước, nói:
“Không cần phải vội vàng trả lời, cho ngươi một ngày để suy nghĩ, nếu như đến
ngày mai ngươi vẫn còn kiên trì muốn xen vào việc riêng của chúng ta, vậy thì
chúng ta liền rời khỏi đi. Nếu như còn muốn ở lại mở rộng tầm mắt, vậy thì
không nên hỏi nhiều.”
Khi nói tới câu cuối cùng thì hắn rất muốn nói bọn hắn đảm bảo sẽ không làm
liên lụy tới đối phương, nhưng rồi nhận thấy lời đảm bảo của bọn hắn không có
tác dụng, chỉ cần xảy ra chuyện ở tại đây, vậy nhất định sẽ liên lụy đến đối
phương.
Bách Lý Tâm như rơi vào trong tình trạng khó xử nào đó, khi Dữu Khánh đưa
tay ra hiệu “Mời đi ra”, nàng ta âm trầm quay đầu, bước ra với vẻ mặt suy tư.
Trong phòng còn lại sư huynh đệ ba người, Dữu Khánh để ý thấy dấu bàn tay
trên mặt Nam Trúc, thoáng sửng sốt, “Nàng ta đánh?”
“Ai!” Nam Trúc buông tiếng thở dài, dường như muốn nói, ngoại trừ nàng ta,
còn có thể là ai?
Dữu Khánh cười hắc hắc, chế nhạo: “Lão Thất, ngươi không phải rất lên mặt
với chúng ta lắm sao? Nàng đánh ngươi, ngươi tại sao không đánh lại?”
Mục Ngạo Thiết thình lình chen vào một câu, “Hắn cam tâm tình nguyện.”
Nam Trúc lập tức kêu oan, “Các ngươi có ý gì chứ? Chế giễu ta sao? Ta cũng là
người có tính khí, các ngươi cho rằng ta không muốn đánh lại sao? Nhưng đánh
lại sẽ có hậu quả gì? Chỉ cần ta vừa động thủ, mọi người sẽ lập tức trở mặt,
nàng ta không đếm xỉa gì nữa, các ngươi cũng sẽ không may, ta là vì hai người
các ngươi mới nén giận a.”
“Ta không cảm kích, không cần vì tốt cho ta.” Mục Ngạo Thiết ném lại một câu,
rồi xoay người rời đi.
Dữu Khánh vỗ vỗ vai Nam Trúc, cũng đưa tay đẩy một cái, “Đi đi, thoải mái
tay chân mà đánh lại đi, có xảy ra chuyện cũng không trách ngươi.”
Nam Trúc cảm thấy bị sỉ nhục, nổi giận đùng đùng, xắn xắn hai tay áo, “Cho
rằng ta không dám đánh sao? Đây là các ngươi xúi giục ta, các ngươi đừng hối
hận!” Dứt lời liền thở phì phì sải bước bỏ đi.
Dữu Khánh xùy một tiếng, hoàn toàn không tin tên này dám động thủ, tên mập
này là kẻ giỏi động miệng chứ không phải động tay.
Quả nhiên, sau đó ở dưới lầu cũng không có động tĩnh gì khác thường.
Bên trong phòng khách yên tĩnh sang trọng và tao nhã, Hướng Lan Huyên mặc
một chiếc váy hoa dài, bắt chéo chân, ngồi nghiêng ở trước bàn, một chén trà
thơm, lật xem từng bản tài liệu, là những thông tin có liên quan tới tình hình bào
vệ trong ngoài Côn Linh sơn, có cái của quân đội gửi tới, có cái do Côn Linh
sơn cung cấp, cũng có thông tin mà Đại Nghiệp ty nắm giữ.
Những thứ này đều là báo cáo hàng ngày theo lệ thường, mỗi ngày nàng ta đều
phải dành thời gian kiểm tra, để nắm giữ được toàn bộ tình hình an ninh của đại
hội lần này, nếu hơi phát hiện thấy có khác thường thì sẽ phái người theo dõi,
đây cũng là mục đích mà Đại Nghiệp ty phái nàng ta tới đây tọa trấn.
Có một số tình hình người khác không biết, nàng ta đã biết được trước đó, chắc
chắn sẽ có nhân vật cấp cao của Ân quốc tới đây cổ vũ. Nếu để cho đại nhân vật
của Ân quốc gặp phải sự cố an toàn ngay trên địa bàn của mình, mặt mũi Đại
Nghiệp ty cũng không còn nơi nào để đặt.
Lúc này, nàng ta đang cầm một bản mật hàm trên tay, bản mật hàm này do Đại
Nghiệp ty gửi tới, Đại Nghiệp ty thông báo rõ ràng cho nàng ta biết, đã xác định
rồi, lần này Hoàng hậu nương nương sẽ đến cổ vũ!
Vừa nghĩ đến việc hoàng hậu sắp tới, nàng ta liền có chút rợn tóc gáy, trong
lòng đã bắt đầu cảm thấy thấp thỏm, nàng ta là thật sự sợ đối phương, xét về
thân phận, người ta là hoàng hậu, xét về tu vi, người ta là sư muội của Địa sư, tu
vi sâu không lường được, một cú tát tai đó đến nay nàng ta vẫn còn cảm thấy
gương mặt nóng rát lên.
Ngoài phòng khách, một gã tùy tùng bước nhanh tiến vào, cầm một bản mật tín
trình lên, “Kha Nhiên gởi thư, đám người Thám Hoa lang đã trở về rồi.”
Hướng Lan Huyên a một tiếng, bỏ bản mật hàm trong tay xuống, cầm mật tín
vào tay nhìn xem, xem xong thì cất tiếng lẩm bẩm, “Tối hôm qua đến cùng đã
làm gì chứ?”
Phía bên Linh cốc, nàng ta gần như đã thủ cả một đêm, một đêm bình an, không
thấy xuất hiện bất kỳ động tĩnh gì khác thường, làm cho nàng ta bắt đầu hoài
nghi phán đoán của mình.
Tùy tùng đáp: “Không rõ ràng lắm. Phía bên trạm kiểm soát khu chữ Đinh khu,
ta đã sắp xếp nhân thủ đứng bên quan sát, xe ngựa của Tiền Ngũ Đồng đã được
lục soát, trên xe không có giấu người nào. Đại hành tẩu, vị Thám Hoa lang này
quả thực có điểm tà môn, có thể đi lại thoải mái trong đại phái Linh thực đệ
nhất thiên hạ, phòng ngự chặt chẽ như thế mà hắn cũng không coi ra gì, phải nói
là có chút bản lĩnh.”
Hướng Lan Huyên cười ha hả, “Côn Linh sơn đúng là đại phái Linh thực đệ
nhất thiên hạ, nhưng vị Thám Hoa lang kia cũng là tài tử đệ nhất thiên hạ, đầu
óc của loại người này không dùng trong việc đọc sách, dùng tại trong những
việc khác thì tự nhiên cũng không phải bình thường.”
Nói đến đây, nàng ta lại nhíu mày lẩm bẩm, “Rốt cuộc thì tên này định làm gì
chứ? Sẽ không phải là chạy đến Côn Linh sơn gây sự a?”
Tùy tùng hỏi: “Không đến mức gan lớn như vậy đi?”
Hướng Lan Huyên phì một tiếng, “Tại Ảo vọng đập phá cửa hàng của Trấn Hải
sứ, xử lý cả bà con họ hàng của Địa mẫu, bây giờ vẫn còn sống rất tốt. Loại
người này có làm ra chuyện gì cũng không có gì ngạc nhiên.”
Nói đến đây, nàng ta dường như nhớ tới điều gì đó, nàng ta lại cầm lấy mật hàm
do Đại Nghiệp ty gửi đến, nhìn nội dung thông báo cho biết Hoàng hậu nương
nương sắp tới, trong lòng vô thức mà thấy khẩn trương. Trong lúc này nếu thật
sự để cho vị Thám Hoa lang kia gây ra chuyện gì, nàng ta cũng không dám
tưởng tượng được tình cảnh mình phải đối diện với Hoàng hậu nương nương
như thế nào.
Vấn đề then chốt là ở chỗ, lí do lần trước khiến cho Hoàng hậu nương nương
nổi giận chính là xuất phát từ vị Thám Hoa lang này, nếu như lại để tái diễn tình
huống ba bên này, quỷ mới biết được vị nương nương kia sẽ nghĩ như thế nào,
nàng thực sự không thể trêu vào.