Bán Tiên

Chương 636: Độ Nương (2)




Dữu Khánh nghĩ đến cái khe không gian kia, lại hỏi:

“Nói cách khác, cảnh tượng Tiên phủ mà chúng ta nhìn thấy lúc trước, không

phải là ảo ảnh, là thật sự?”

“Vừa là ảo ảnh, và cũng không phải ảo ảnh.”

Độ Nương buông tiếng thở dài, lại nâng kim châu trong lòng bàn tay lên, “Theo

lý thuyết, chỉ có tại nơi bổn nguyên chi địa như Kim Khư mới có thể dựng dục

ra được vật này, sau khi trưởng thành vốn có thể dựng hóa thành Kim linh cực

kỳ hiếm thấy, đáng tiếc không biết bàn tay ti tiện của kẻ nào lại hái xuống quá

sớm, đã hủy hoại nó. Ngay cả là như thế, nó cũng là Kim nguyên bản thể thế

gian khó có, có thể điểm thạch thành kim, quả thực là vật của Tiên gia. Các

ngươi là lấy được thứ này từ ‘Tiểu Vân gian’ sao?”

Hai người Dữu, Mục lần nữa quay mặt nhìn nhau, phát hiện thấy vị này quả

nhiên không phải người bình thường, bọn hắn cho đến nay vẫn không biết được

nó là thứ gì, đối phương vậy mà có thể nhìn qua liền biết lai lịch của quả Kim

châu này, còn có thể biết là bị bàn tay ti tiện của người nào đó hái xuống sớm,

không hổ là kiến thức của người bên cạnh Tiên nhân.

Dữu Khánh từ chối cho ý kiến, chỉ ừ một tiếng.

Độ Nương bỗng nhiên cau mày, “Không đúng, các ngươi có thể mang thứ này

tới đây, còn biết rõ vị trí lối vào Tiên phủ, tại sao lại không biết ảo giác lúc

trước là chuyện gì xảy ra?”

Dữu Khánh thuận miệng ứng phó, “Kiến thức nửa vời mà thôi, nếu không làm

sao có thể không biết ngươi là ai?”

Độ Nương suy nghĩ cũng phải, khẽ gật đầu.

Dữu Khánh cũng không khách khí, trong tay vẫn cầm kiếm, trực tiếp hỏi bà ta,

“Vị trí lối vào Tiên phủ rõ ràng ở tại bên trên, vì sao lại là ảo giác?”

Độ Nương: “Ta đã nói rồi, lối vào đã bị phong ấn.” Rồi ra hiệu về viên kim

châu cầm trong lòng bàn tay, “Nếu không phải ta nâng theo vật này đi lên, vậy

thì ngay cả ảo ảnh cổng vào các ngươi cũng nhìn không thấy.”

Dữu Khánh lại khiêm tốn thỉnh giáo, “Xin chỉ giáo? Còn xin tiền bối nói rõ.”

Độ Nương từ từ nói: “Động phủ của Bách Hoa tiên tử há là phàm phu tục tử có

thể nhìn trộm. Giống như lúc trước các ngươi đã nói, người không có tiên duyên

sẽ nhìn không thấy, tìm không được góc độ và phương vị thích hợp cũng nhìn

không thấy lối vào động phủ. Mà sau khi lối vào đã bị phong ấn, cho dù tìm

được góc độ và phương vị thích hợp cũng sẽ nhìn không thấy, cũng có thể nói là

đã biến mất khỏi thế gian này.

Nhưng mà động phủ của Bách Hoa tiên tử chính là Mộc hoa chi địa, lối vào

mặc dù đã bị phong ấn, nhưng cũng không phải là nơi tuyệt cảnh đánh mở

không ra. Viên kim châu này có thể coi như là một chiếc chìa khóa để mở ra.

Cần biết rằng, kim khắc mộc, vật vừa tới gần lối vào động phủ, tại tác dụng

khắc chế, nó liền có thể làm cho lối vào động phủ hiện hình.

Cái gọi là Kim khắc Mộc, cũng không phải là tất cả kim khí đều có thể làm cho

lối vào hiện hình, phong ấn cổng vào động phủ tiên gia dù sao cũng không phải

tầm thường, há có thể bị kim khí tầm thường khắc chế? Cũng chỉ có loại Kim

nguyên bản thể hiếm có như thế này mới có thể làm cho nó hiện hình, cũng chỉ

có loại vật tiên gia có thể điểm thạch thành kim như vậy mới có thể độ hóa

Phong ấn chi môn nơi đây.”

Sư huynh đệ hai người nghe được lời này thì đều rất kinh ngạc, đều không nghĩ

đến thứ mà bàn tay ti tiện của lão Thất mập mạp chết tiệt tiện tay lấy ra khỏi

Kim Khư lại chính là chìa khóa mở ra động phủ của Bách Hoa tiên tử, việc này

phải đi đâu để nói lý chứ? Quả thực là nằm mộng cũng không nghĩ tới.

Lúc trước bọn hắn chỉ hoài nghi không biết hoa lan tại Kim Khư có liên quan gì

với hoa lan tại nơi đây hay không, hoàn toàn là giữ thái độ có ích hay không có

ích cứ cầm đến đã, cũng chẳng mất gì, nhưng vậy mà thực sự lại là chó ngáp

phải ruồi.

Độ Nương lật xem kim châu trên tay, lại cất tiếng thở dài, “Nếu không phải

nhận thấy được trên người các ngươi có vật này, ta cũng không có khả năng

hiện hình gặp các ngươi, nếu bằng, gặp cũng vô ích.”

Nói đến đây, Dữu Khánh không khỏi hỏi: “Tiền bối cũng muốn trở lại Tiên phủ

sao?”

Độ Nương: “Về đương nhiên là muốn về, chỉ là hiện tại, ta còn chưa thể quay

về. Hồi đó, khi tỉnh lại sau lần bị chém chết, ta không chỉ phát hiện thấy Tiên

phủ đã bị phong ấn, còn phát hiện thấy bản mạng linh phách của ta đã bị tước

đoạt, không còn bản mạng linh phách, tu vi của ta không chỉ tiến triển chậm

chạp, mà còn không thể rời đi nơi này, nếu không chỉ bằng mấy sợi xích sắt

xuyên qua này làm sao có thể khóa được ta.

Ta có thể cảm ứng được, linh phách của ta hẳn là được tồn giữ tại bên trong

Tiên phủ, vì vậy ta nguyện ý trợ giúp các ngươi tiến vào Tiên phủ, điều kiện là

các ngươi phải giúp ta đi tìm bản mạng linh phách về cho ta.”

Dữu Khánh do dự một chút, chần chừ nói: “Có thể làm việc giúp đỡ tiền bối tự

nhiên là chuyện tốt, chỉ là trong Tiên phủ này e rằng có Thủ sơn thú tọa trấn,

thực lực của nó sợ rằng không phải người ở bên ngoài xông vào có thể dễ dàng

địch nổi.”

Độ Nương nói: “Trấn thủ bên trong chính là một con ‘Ong chúa’. Ta biết nhược

điểm của nó, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm bản mạng linh phách, ta tự nhiên

sẽ chỉ cho ngươi biện pháp ứng phó.”

Dữu Khánh gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Nghe đồn Tiên gia có ba nguồn Tiên

tuyền Thiên, Địa, Nhân. Không biết động phủ của Bách Hoa tiên tử có hay

không?”

Độ Nương rõ ràng là thoáng sửng sốt một chút, suy tư một chút rồi nói ra: “Bên

trong động phủ này không có ba nguồn Tiên tuyền, hình như chỉ có một cái. Về

phần cụ thể là nguồn tuyền gì thì với thân phận của ta hồi đó là không đủ để biết

được, cũng chưa từng thấy qua, không biết rõ.”

Dữu Khánh: “Được, vậy thì cứ quyết định như thế đi. Chúng ta nguyện ý cùng

tiền bối hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ là, hiện nay Côn Linh sơn đang tổ chức Triêu

Dương đại hội, bọn ta là dùng thân phận người tham dự để trà trộn vào đây, sau

hừng đông nếu bị người ta phát hiện thấy không có mặt thì sẽ gây ra phiền phức

không đáng có, tạm thời không thể ở lâu, để hôm khác chúng ta lại đến.”

Dứt lời liền đưa tay ra, rõ ràng là muốn đòi lại Kim châu trên tay đối phương.

Nhưng mà Độ Nương lại thuận tay giấu Kim châu ra phía sau, dường như ở tại

đây cũng có nghe nói tới chuyện Triêu Dương đại hội, phóng khoáng nói: “Nếu

là như thế, vậy thì tạm thời để lại chỗ của ta đi. Lần sau tới trả lại cho các ngươi

cũng không trễ.”

Thân hình sư huynh đệ hai người nhoáng lên, đã bị dây leo dưới chân nâng lên,

trực tiếp bị đẩy đi lên, đã trực tiếp bị tiễn khách rồi.

Trong tầm mắt của khách và chủ, mỗi bên đều rất nhanh biến mất tại trong bóng

tối.

Sau khi đi ra khỏi đỉnh chóp sào huyệt Đằng tinh, dây leo làm tới nơi tới chốn,

tiếp tục đưa hai người đến trên vách núi mới rút trở về.

Lúc này, Dữu Khánh mới lẩm bẩm một câu, “Lão yêu quái này rất có thể có vấn

đề.”

Mục Ngạo Thiết hơi kinh ngạc, hỏi: “Là sao?”

Dữu Khánh nhỏ giọng nhắc nhở: “Bà ta nói bà ta không biết bên trong tiên phủ

hồi đó xảy ra chuyện gì, nói là sau khi tỉnh lại mới biết được tiên phủ đã bị

phong ấn. Vậy làm sao có thể biết được trong Tiên phủ có một con ‘Ong chúa’

đang tọa trấn?”