Vừa xuống đến đáy khe núi tối đen như mực, hai huynh đệ đang bám trên dây
leo rất sợ va phải xích sắt, vì vậy nhanh chóng lấy Huỳnh thạch ra để chiếu
sáng, mắt mở trừng trừng nhìn thấy từng cái xích sắt vụt lướt qua sát bên người,
quả thực rất nguy hiểm.
Cũng may mà dây leo dường như cũng quan tâm đến sự tồn tại của bọn hắn, nó
đung đưa để giúp bọn hắn tránh ra.
Rồi bỗng nhiên, sào huyệt Đằng tinh khổng lồ xuất hiện tại trong tầm mắt bọn
hắn, dây leo đang rút về mang theo bọn hắn cùng kéo vào.
Hai người đương nhiên sẽ không thể mắt mở trừng trừng nhìn mình bị nện
xuống đó, khẩn cấp nhìn nhau rồi như đều hiểu ý, đồng loạt tung người bay lên,
mỗi người đưa tay chụp vào một sợ xích sắt, cúi đầu nhìn xuống.
Dây leo chở người đã co rút trở về trong sào huyệt, phía trên sào huyệt còn lại
một cái lỗ thủng, dưới ánh sáng của Huỳnh thạch lỗ thủng đó giống như con
mắt của ác ma, trong ánh sáng của Huỳnh thạch còn có không ít hoa tươi đang
bồng bềnh lơ lửng, một số xoay tròn chao đảo hạ xuống, có cái thì rơi vào trong
lỗ thủng kia.
Những bông hoa tươi xinh đẹp đem tới cho không gian âm u, ẩm ướt và lạnh
lẽo này thêm một chút yên bình.
Hai người treo tại trên xích sắt, dưới chân chính là lỗ thủng vào sào huyệt của
Đằng tinh, phía trên vẫn có một số bông hoa lác đác lượn lờ hạ xuống, thỉnh
thoảng rơi vào trên thân hai người, thậm chí có bông còn chạm vào khuôn mặt
bọn hắn, mùi hương thơm không dứt, giúp giảm đi phần nào bầu không khí cổ
quái nơi này.
Đột nhiên, ánh mắt hai người lần nữa nhìn chằm chằm vào phía dưới, bọn hắn
nhìn thấy phía trong lỗ thủng có sự biến đổi, nhấp nhô dâng lên chìm xuống,
dường như đang bày ra thứ gì đó.
Mất một lúc lâu sau, hai người mới xem biết là có ý gì, trong lỗ thủng đó dường
như tạo thành một cầu thang tròn, đường tròn xoay chuyển xuống sâu vào dưới
sào huyệt của Đằng tinh.
Có ý gì chứ? Đang treo tại trên xích sắt, hai người quay mặt nhìn nhau, phía
dưới cũng đã làm ra xong cầu thang rồi, có vẻ như đang chào đón bọn hắn.
Có đi hay là không?
Nhìn từ một loạt hành động của Đằng tinh, dường như nó không có ác ý gì, hơn
nữa còn là tiếp cận bọn hắn có mục đích. Dữu Khánh là người đầu tiên buông
tay, nhảy xuống dưới trước, sau khi liên tục tránh khỏi mấy sợi xích sắt, hắn rơi
xuống tại trên đỉnh sào huyệt Đằng tinh.
Trên cùng cũng đã được làm phẳng.
Sau đó, Mục Ngạo Thiết hạ xuống tại bên cạnh hắn, hai người đề phòng nhìn
nhìn xung quanh.
Không có do dự bao lâu, vì mục đích của mình, Dữu Khánh một tay đặt tại trên
chuôi kiếm, một tay cầm Huỳnh thạch, dẫn đầu cất bước đi tới cầu thang, rồi
từng bước một đi dần xuống, Mục Ngạo Thiết đi theo phía sau, hỗ trợ đề phòng
mặt sau.
Đi tới đi tới, hai người phát hiện thấy bậc thang xoắn quanh một cây dây leo cổ
thụ to lớn, cây Lão đằng trông khỏe khoắn, đầy dấu vết tang thương và ướt đẫm,
thân cây và một số cành nhánh chính bị những sợi xích sắt xỏ xuyên qua thân
thể.
Càng đi xuống dưới, không gian càng rộng lớn, vẫn đầy những sợi xích sắt đan
xen khắp nơi rất dễ thấy, như một mực nhắc nhở người từ ngoài đến nơi đây ai
mới là chính.
Hai người đi tới đáy sào huyệt, hai bên vẫn là đầy sỏi đá và vụn sắt, một con
đường dây leo được tạo ra dưới chân bọn hắn, con đường này dẫn tới gốc rễ to
lớn của Lão đằng.
Hai người theo con đường này đi đến dưới gốc Lão đằng, phía trước đã không
còn đường đi, xung quanh im ắng.
Bỗng nhiên, trên gốc cây dây leo xuất hiện một cục u lớn lồi lên, dường như có
thứ gì đó muốn bật ra ngoài. Cảnh này khiến hai người cảnh giác lui về phía
sau, trên tay đã rút kiếm ra.
Vỏ cây trên cục u bong ra từng lớp từng lớp, liên tục bong ra từng mảng, giống
như có một con dao điêu khắc vô hình đang chạm khắc, rất nhanh liền tạo ra
hình dáng của một con người.
Hình dáng dần dần có mũi có mắt, dần dần có thêm màu sắc, chậm rãi biến
thành một bức tượng trông rất sống động, là một bức tượng hình dáng phụ nhân,
tóc và lông mày màu xanh lá cây, mặc một chiếc váy dài cũng màu xanh lá cây.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết rất kinh ngạc, lại quay mặt nhìn nhau, lẽ nào
Đằng tinh này đã có thể hóa hình rồi?
Sau khi bức tượng tách ra khỏi gốc cây dây leo thì mở hai mắt ra. Khi con mắt
vừa được mở ra, bức tượng giống như là được vẽ rồng điểm mắt, đã được hoàn
thiện nét bút cuối cùng, cả bức tượng lập tức trở nên sống động, một khuôn mặt
phụ nhân hiền lành nở nụ cười với bọn hắn, hai tay cũng có động tác.
Bà ta đưa cánh tay đặt sau lưng ra trước, trong lòng bàn tay nâng một hạt châu
màu vàng kim, chính là trái cây Kim lan mà Dữu Khánh mang đến.
Cùng lúc đó, bà ta cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói ôn nhu, “Các ngươi
quả nhiên là xông tới vì Tiên phủ, các ngươi vậy mà còn từng tiến vào Tiểu Vân
gian.”
Vừa nghe được lời này, hai người Dữu, Mục lập tức nhận thức được cuộc nói
chuyện của bọn hắn tại ảo ảnh Tiên phủ lúc trước đều đã bị đối phương nghe
được, cũng nhận thức được sở dĩ để cho bọn hắn nhìn thấy ảo ảnh Tiên phủ kỳ
thực là vì để thăm dò bọn hắn.
Dữu Khánh lập tức nhận ra được Đằng tinh này tâm cơ không cạn, tuyệt đối
không phải là không thể hóa hình giống như Côn Linh sơn đã nói, lập tức hỏi:
“Ngươi là ai?”
Phụ nhân cười hỏi: “Ta là ai, lẽ nào các ngươi còn đoán không được sao?”
Dữu Khánh: “Chỉ biết rằng ngươi hẳn là có liên quan với Kính Hoa tiên uyển,
nhưng không biết ngươi là ai.”
Phụ nhân: “Xem ra các ngươi cũng không biết được nhiều về nơi đây.” Nói đến
đây, bà ta hơi biểu hiện ra vẻ u oán, buông tiếng thở dài, “Ta vốn là Tiếp dẫn sứ
chuyên môn tiếp đón khách nhân trước cổng Tiên phủ. Hồi đó mọi người xưng
ta là ‘Độ Nương’. Khách tới khách đi Tiên phủ đều do ta dựng cầu Hoa đưa
đón. Cầu Hao của ta thì lúc trước các ngươi đã từng thấy rồi.”
Sư huynh đệ hai người nhìn nhau, lúc trước hai người đã có suy đoán này,
không nghĩ tới quả thực là như vậy.
Dữu Khánh nhìn nhìn xích sắt chằng chịt đan xen khắp nơi lôi kéo xỏ xuyên
qua bản thể của Đằng tinh, không hiểu được, hỏi: “Là người trông cửa cho Tiên
phủ, thực lực hẳn phải không kém, và cũng đã sống lâu như vậy, dựa vào thực
lực của ngươi, Côn Linh sơn có thể khóa được ngươi sao?”
Độ Nương u than thở: “Nếu là ta hồi trước, chỉ một Côn Linh sơn tất nhiên
không phải là vấn đề gì, nhưng mà thế sự vô thường, sau một trận kịch biến, ta
cũng chỉ có thể là rộng gặp phải nước cạn bị tôm đùa giỡn.”
Dữu Khánh lập tức truy hỏi: “Kịch biến gì vậy?”
Độ Nương lắc đầu, “Ta cũng không biết, chỉ biết là bên trong Tiên phủ hẳn là đã
xảy ra chuyện gì đó, không người nào nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ
sai người đi ra trực tiếp chém giết ta mà thôi.”
Chém giết? Sư huynh đệ hai người đều giật mình kinh ngạc.
Mục Ngạo Thiết quan sát bà ta một chút, hỏi, “Ngươi không phải còn sống rất
tốt sao?”
“Bộ dạng của ta là sống rất tốt sao? Chỉ có thể nói là sống lại lần nữa.” Độ
Nương chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trên không, vẻ mặt có vẻ như đang suy
tư hồi ức, “Lúc đó Thượng tiên không nói lí do, đột nhiên hạ sát thủ, ta quả thực
là đã chết rồi, nhưng không biết trải qua bao nhiêu năm, linh trí của ta lại dần
dần thức tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy, ta mới biết được lối vào Tiên phủ đã bị phong ấn. Nhưng
phong ấn giống như bị cái gì đó ăn mòn, xuất hiện khe hở, thỉnh thoảng có khí
tức cỏ mộc tinh hoa ngẫu nhiên tiết ra ngoài. Ta sở dĩ có thể từ cây khô gặp mùa
xuân lần nữa thức tỉnh lại, có lẽ cũng là vì nguyên nhân này.”