Hai người không dám rơi xuống quá nhanh, cũng không dám quá nhanh xuống
tới đáy khe núi, bọn hắn vận công thi pháp để giảm tốc độ rơi xuống.
Sau đó, bọn hắn rất nhanh liền gặp phải tầng tầng chướng ngại lộn xộn ngổn
ngang, đó là những sợi xích sắt thô to đan xen liên kết với nhau, hai người
không ngừng xen kẽ hạ xuống.
Chỉ chốc lát sau, chìm trong sương mù mịt mờ hai người không thể nhìn thấy
được gì nữa, đưa tay không thấy năm ngón, Dữu Khánh móc một viên Huỳnh
thạch từ trong túi da ra chiếu sáng.
Ánh sáng của Huỳnh thạch vốn nhu hòa, cường độ không mạnh, không rọi được
xa, hơn nữa nơi đây tràn ngập sương mù, còn có cả tầng tầng lớp lớp xiềng xích
phía trên, hắn tin rằng nếu ở phía trên không có chú ý nhìn kỹ thì chắc chắn
không dễ dàng phát hiện được. Đương nhiên, nếu không phải nhìn thấy hoàn
cảnh phía dưới này là như vậy thì hắn cũng không dám tùy tiện lấy Huỳnh thạch
ra.
Mục Ngạo Thiết thấy hắn can đảm như thế, cũng không tiếp tục kiêng kỵ gì quá
nhiều, sau đó cũng làm như hắn.
Dưới ánh sáng hai đốm sáng Huỳnh thạch chiếu rọi, những sợi xích sắt to lớn
càng trở nên bắt mắt, bên trên nó có những dấu vết gỉ sét loang đọng lại qua
năm tháng, có cảm giác trầm trọng tang thương. Những dây leo bò tại bên trên,
có nhành héo rũ xác xơ, có nhành vẫn xanh biếc mơn mởn, trong sương mù,
những cành lá đọng đầy những giọt sương.
Trên xích sắt, trên dây leo, trên lá cây, thỉnh thoảng còn có những giọt sương
ngưng tụ thành giọt nước nhỏ giọt xuống dưới, tại trong khe núi này chúng tạo
ra những âm thanh tí tách kỳ lạ có xa có gần, có một số còn gây ra hồi âm văng
vẳng.
Hai người thỉnh thoảng dừng lại nghỉ chân tại trên xích sắt hoặc là trên những
dây leo, lúc đó, một chút lay động cũng sẽ tạo ra hàng loạt giọt nước rơi xuống
như một trận mưa.
Lúc này hai người mới phát hiện ra một vấn đề, dùng hỏa công tại một nơi như
thế này, có lẽ là một trò cười.
Nhưng bây giờ đã xuống tới đây rồi, bọn hắn đã nhận thức được trái cây Kim
lan kia và Kính Hoa tiên uyển có khả năng có liên quan, làm sao có thể vứt bỏ
nó mà không để ý tới. Điều kiện của Côn Linh sơn và Linh cốc đặt tại nơi đây,
rất khó có thay đổi gì, lúc này không đi tìm, về sau muốn tìm đến cũng rất khó
khăn, nếu đã xuống tới đây, đương nhiên phải tìm thử xem, còn chưa gặp phải
nguy hiểm gì đã rút lui, vậy thì khó thể nói nổi.
Càng xuống dưới, càng gặp nhiều chướng ngại vật, đã không thể trực tiếp rơi
xuống, cần phải liên tục tránh trái né phải để hạ xuống.
Cường đội chiếu sáng của Huỳnh thạch không đủ, nhìn không được xa trong
sương mù, Dữu Khánh sử dụng Quan Tự quyết để quan sát cũng vô dụng, bởi vì
không phát hiện thấy có bất kỳ động tĩnh gì của vật sống, có thể thấy được vào
lúc này Đằng tinh vẫn chưa có bất cứ hành động nào, rất khó phán đoán được vị
trí trung tâm của Đằng tinh.
Sau khi hai người rơi xuống tới nơi, cảm thấy nhiệt độ tại đáy khe núi rất thấp,
khi thở còn phun ra hơi khói.
Nhìn nhìn xung quanh, phát hiện thấy sỏi đá rải đầy trên mặt đất, tất cả đều ướt
đẫm.
Ngoài ra, còn có một ít bùn đất kỳ lạ, ngồi xổm xuống nắm lấy một ít, phát hiện
đó không phải là bùn đất, mà là vụn sắt gỉ sét bị ăn mòn, từ một ít dấu vết hình
dạng còn lưu lại của gỉ sét thì đó là của xích sắt!
Xích sắt bị gỉ sét ăn mòn tan rã ra nhiều như vậy, đủ để chứng tỏ Đằng tinh đã
bị khóa tại dưới này rất nhiều năm.
Hai người đi theo phương hướng phong tỏa chính của xích sắt, cuối cùng đứng
ở trước mặt một thứ khổng lồ do xích sắt và dây leo đan xen vào nhau, nhìn như
tổ chim, liên tục có giọt nước từ phía trên tí tách rơi xuống, nhìn có phần âm
trầm và đáng sợ.
Đi vòng quanh một vòng rất lớn, không phát hiện thấy khe hở nào, dây leo thực
sự quá dày đặc, hai người rút kiếm gạt đẩy mấy cái, phát hiện thấy lớp phong
tỏa rất chặt, rất khó gạt mở ra để vượt qua, trừ phi dùng đại đao chém loạn
nhiều lần mới có thể xâm nhập. Nhưng mà dây leo này đã thành tinh, nếu thật
sự động đao động kiếm khiến nó bị thương gân cốt, khó tránh khỏi không gây ra
động tĩnh ầm ĩ.
Sau một hồi do dự, Dữu Khánh thử mở miệng, “Đằng lão quái, ngươi đã mở
linh trí, có thể nghe hiểu tiếng người hay không?”
Dứt lời liền im lặng lắng nghe, rất yên tĩnh, trong sào huyệt của Đằng tinh
không có bất kỳ phản ứng nào.
Mục Ngạo Thiết đột nhiên nói: “Đồ vật tám chín phần mười ở bên trong.”
Dữu Khánh hơi gật đầu, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì bỗng nhiên
trong đống đồ vật khổng lồ trước mặt truyền đến một tràng âm thanh sột sột
soạt soạt, động tĩnh đến từ trên đỉnh cái tổ Đằng tinh này.
Hai người nhìn nhau, lập tức lắc mình bay lên, liên tục xuyên qua các kẽ hở
giữa đống dây leo và xiềng xích dày đặc để nhảy lên trên.
Rất nhanh liền bay lên tới đỉnh, đưa Huỳnh thạch trong tay ra chiếu rọi, nhìn
thấy dây leo trên đỉnh sào huyệt Đằng tinh giống như nước suối tuôn ra duỗi ra
cành lá, sau đó rất nhanh liền phát hiện thấy ánh sáng Huỳnh thạch phản chiếu
một vật lập lòe ánh sáng vàng kim, có một đám dây leo bao bọc lấy trái cây
Kim lan kia đưa tới.
Nhìn tình trạng của nó không giống như chỉ đơn giản chui ra, mà là muốn tiếp
tục nâng lên bầu trời. Hai người lập tức lắc mình nhảy tới trên cánh tay dây leo
kia, định đoạt lại trái cây Kim lan.
Nào ngờ cành lá trên cánh tay dây leo chợt giống như ngàn vạn cánh tay bùng
phát mọc ra, rất nhanh liền đan xen ngoằn ngoèo như một con rồng, uốn lượn
tránh né những sợi xích sắt để lao lên không trung, và kim châu cũng trong nháy
mắt không biết bị nuốt đến nơi nào.
Leo lên tại bên trên, hai người có chút giật mình, giống như cưỡi rồng đạp mây
cùng theo lên không trung, không biết có chuyện gì.
Chẳng mấy chốc, hai người liền nhìn thấy sắp lao lên trên miệng khe núi, vì vậy
nhanh chóng nắm chặt Huỳnh thạch vào trong lòng bàn tay để ngăn cản ánh
sáng tỏa ra ngoài.
Trong chớp mắt, bọn hắn đã phá tan sương mù, phía trên chính là ánh trăng sao
sáng ngời lấp lánh, phía xa xa có thể nhìn thấy ánh sáng ửng mờ phía chân trời,
có vẻ trời sẽ sáng lên bất cứ khi nào, bọn hắn đã lên đến độ cao có thể bao quát
Linh cốc.