Bên trong phòng khách tao nhã, Hướng Lan Huyên tựa một bên người trên một
chiếc ghế dài thơm tho, mái tóc dài buông xõa, nhẹ nhàng lật sách dưới ánh đèn,
đọc rất say mê, đôi chân trần hơi nhếch ngón chân lên, nhàn nhã thoải mái, có
một loại quyến rũ khác lạ.
Nam tùy tùng tiến vào bên trong nhà nhịn không được đưa mắt quan sát kỹ một
chút nàng ta từ đầu đến chân, rồi mới báo cáo: “Xe ngựa của Tiền Ngũ Đồng đã
đến nơi rồi, đã dỡ hàng xuống, không phát hiện thấy có người nào trong đống
vật phẩm, ít nhất là tại địa phương dỡ hàng xuống thì không phát hiện thấy có
người nào luồn xuống xe.”
“Không có người?” Hướng Lan Huyên cầm quyển sách trên tay che trước ngực,
đôi mắt sáng nhìn thẳng vào gã, “Đã xuống xe dọc đường, hay là người vẫn còn
tại khu chữ Đinh, chưa đi?”
Tùy tùng đáp: “Nếu như phía bên Kha Nhiên phát hiện thấy hắn vẫn còn tại khu
chữ Đinh thì khẳng định sẽ lập tức liên hệ thông báo cho chúng ta, khả năng lớn
nhất là đã xuống xe dọc đường.”
Sở dĩ không dám xác định là vì hoàn cảnh đường núi này không dễ để theo dõi,
rất khó khăn để âm thầm theo dõi không gây động tĩnh nào, tình thế nhất định
phải kinh động tới Côn Linh sơn để cùng phối hợp, nếu không được Côn Linh
sơn phối hợp thì rất dễ dàng kinh động tới người bị theo dõi, vì dễ bị Linh thú
thủ sơn tập kích.
Hướng Lan Huyên suy nghĩ một chút, chợt xoay người ngồi dậy, chân trần thả
xuống, đứng dậy, bắt đầu cầm cuốn sách đi tới đi lui, “Không đúng, hai người
bọn hắn sẽ không phải là không biết rõ được năng lực của mình a, nếu đã dám
lén lút xông ra khỏi khu chữ Đinh, vậy thì chứng tỏ chuyện Lưu Tinh điện lần
trước quả thực có thể là do hai bọn hắn làm ra.
Nói cách khác, nếu như là lén lút rời đi trong khoảng cách ngắn thì bọn hắn tự
đi là được rồi. Tiền Ngũ Đồng là người thường lui tới khu chữ Đinh và phía bên
Tông môn Côn Linh sơn, nếu bọn hắn đã có thể tìm đến gã, điều đó cho thấy cái
gì?”
Tùy tùng có vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Chứng tỏ quãng đường đi lại không ngắn,
bọn hắn tìm tới Tiền Ngũ Đồng rất có khả năng chính là vì xông về phía Tông
môn Côn Linh sơn, cho nên khả năng xuống xe dọc đường là không lớn. Mặc
dù không phát hiện thấy bọn hắn tại nơi dỡ hàng, nhưng hẳn là đã đến gần Tông
môn Côn Linh sơn.”
Hướng Lan Huyên mái tóc xõa tung, chân trần chắp tay sau lưng cất bước, tay
cầm quyển sách cuốn lại nhẹ nhàng gõ gõ sau lưng mình, “Chạy tới nơi đó làm
gì? Lẽ nào…”
Nàng ta dừng bước quay đầu lại, nhìn thủ hạ của mình, “Linh cốc? Lại xông tới
Linh cốc hay sao?”
Tùy tùng chần chừ nói: “Mấy thế lực lớn từ lâu đã có công khai, có âm thầm tra
xét Linh cốc lật đáy lên trời, nếu thật sự có bảo bối gì đó, Côn Linh sơn đã
nghiêm ngặt phòng thủ từ lâu rồi, có gì đáng giá bọn hắn trở lại?”
“Đúng vậy, có cái gì đáng giá để bọn hắn trở lại chứ?” Chân trần thả bước,
Hướng Lan Huyên thì thào tự hỏi, suy nghĩ sâu xa.
Tùy tùng nói: “Nếu không thì dứt khoát trực tiếp khống chế Tiền Ngũ Đồng. Ta
cũng không tin cạy miệng của gã không được, thách gã không dám khai ra.”
Hướng Lan Huyên lắc đầu:
“Đó là biện pháp khi không còn cách nào nữa. Nhìn tình hình hiện nay, bọn họ
cũng chỉ mới tiếp xúc không bao lâu, giống như là một người chỉ phụ trách vận
chuyển, ngươi cảm thấy người như vậy có thể biết được bao nhiêu? Không lấy
được tin tức gì hữu dụng, trái lại còn có khả năng đả thảo kinh xà, tạm thời
không đáng làm vậy. Người đã tại trong sự kiểm soát của chúng ta, muốn bắt
lúc nào cũng được, không cần vội vàng, cứ quan sát từ từ, chỉ cần bọn họ còn có
hành động, sớm muộn sẽ lộ ra dấu vết, tiếp tục nhìn chằm chằm là được.”
Tùy tùng đáp: “Vâng.”
Hướng Lan Huyên đi tới bên ngoài, dựa vào lan can, nhìn bầu trời đầy trăng
sao, hình như có chút mong đợi, “Vậy, rốt cuộc lúc này bọn hắn có đi Linh cốc
hay không chứ?” Bỗng nhiên, nàng ta quay đầu lại, nhíu mày cười hỏi: “Còn
chưa từng nhìn thấy khung cảnh đêm tối trong Linh cốc như thế nào, có gì khác
biệt a, ngươi nói xem, ta có nên thừa dịp cảnh đêm này để đi dạo một lần hay
không chứ?”
Tùy tùng sửng sốt…
Linh cốc mặc dù có một số nhân thủ nhất định trông coi, nhưng đối với sư
huynh đệ hai người lén lút lẻn vào Linh cốc thì sự phòng thủ đó quả thực không
được tính là chặt chẽ. Nhất là Dữu Khánh, hắn dùng Quan Tự quyết để xem xét
thì hiểu được rõ ràng hơn, cảm thấy Linh cốc này chủ yếu là dùng quy định để
quản lý mọi người, cũng không phải là dùng lực lượng để canh gác nghiêm
ngặt.
Khi còn chưa đến được Linh cốc, Dữu Khánh nhận thấy trong núi có đồ vật
khổng lồ nào đó hô hấp, không biết là cái quỷ gì, hắn không thể không cẩn thận
đi vòng qua.
Sau khi đến được Linh cốc thì thoải mái, dễ dàng hơn rất nhiều, hắn rất nhanh
tìm được đến bên cạnh khe núi dài mọc đầy phong lan kia.
Linh khí và sương mù trên khe núi thê lương lạnh lẽo, dưới khe núi thì u ám vô
thường, sâu không thấy đáy, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từng cái dây xích sắt to
lớn găm sâu vào vách đá.
Điều duy nhất giúp người dễ chịu chính là hương thơm hoa lan nhè nhẹ.
Sư huynh đệ hai người lặng im trốn ở dưới sườn núi, Mục Ngạo Thiết cảnh giác
cao độ quan sát xung quanh, Dữu Khánh thì nhìn chằm chằm vào khoảng không
phía trên hẻm núi.
Sau nhiều lần quan sát, Dữu Khánh xác nhận sự phán đoán của mình trong lần
trước tới đây là không sai, trong khoảng không quả thực có cái khe không thể
nhìn thấy, thỉnh thoảng có khí tức trào ra.
Tuy nhiên, làm như thế nào để tiếp xúc với cái khe trong khoảng không đó là cả
một vấn đề, sau khi quan sát xung quanh một lần nữa, hắn nhặt lấy một viên đá,
ném về phía vị trí cái khe trong khoảng không kia, nhưng viên đá bay ra ngoài
đó không có bất kỳ điều gì khác thường, bay thẳng qua không gặp phải cản trở
gì, một lúc sau khi viên đá rơi xuống mới mơ hồ có âm thanh chạm đáy hẻm núi
vang lên, có thể thấy hẻm núi này quả thực rất sâu.
Sau đó, hắn lại lặng lẽ leo lên sườn núi ở một bên, muốn quan sát vị ví cái khe
hư không kia ở góc độ cao hơn.
Mục Ngạo Thiết hoàn toàn không hiểu được hắn đảo qua đảo lại nhìn chằm
chằm vào giữa không trung để làm cái gì, nhưng cũng biết rằng lão Thập Ngũ
làm như vậy tất có nguyên nhân, việc y cần phải làm là tập trung tất cả tinh thần
để canh gác, một mực cảnh giác và đề phòng.
Bỗng nhiên, y phát hiện thấy có gì đó bất thường, liền bắn một viên đá nhỏ ra
ngoài, trúng vào người Dữu Khánh trên sườn núi vốn không rảnh quan tâm
xung quanh.
Dữu Khánh nhìn xuống sườn núi, nhìn thấy Mục Ngạo Thiết đang ra hiệu cho
mình, vì vậy hắn quay đầu nhìn về phía được ra hiệu, chỉ thấy bên trong Linh
cốc càng lúc càng được thắp sáng lên rất nhiều ánh đèn, không biết đó là chuyện
gì, hắn lập tức dùng Quan Tự quyết để quan sát.
Không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật nảy mình, phát hiện thấy hai bên khe
núi đều có người đang tới gần nơi này, bên trong Linh cốc không cần dùng
Quan Tự quyết cũng có thể nhìn thấy có người cầm đèn lồng đi tới, hắn nào
dám do dự gì nữa, nhanh chóng chạy xuống sườn núi.
Từ hai bên và mặt sau đều có người đang đến, ngoại trừ hẻm núi trước mặt,
không còn đường thối lui, không còn cách nào khác, Dữu Khánh đưa tay ra hiệu
cho Mục Ngạo Thiết, hai người cùng nhau leo xuống dưới theo vách, thân ảnh
dần dần chìm vào trong sương mù.