Trái cây Kim lan là bảo bối riêng của Nam Trúc mà gã lấy ra từ Kim Khư, Dữu
Khánh rất muốn chiếm làm của mình nhưng không tìm được cớ, bởi vì lúc trước
khi người ta hái xuống, hắn còn trách người ta táy máy tay chân, mắng người ta
một trận, còn bảo người ta ném đi, cho nên về sau nó tự nhiên chỉ có thể trở
thành vật phẩm riêng của Nam Trúc.
Nhưng vào lúc này, Nam Trúc cũng không nói lời phản đối, ôm Bách Lý Tâm đi
xuống lầu, đặt lên trên giường nàng ta, sau đó quay trở về phòng của mình lấy
trái cây kim lan ra giao cho hắn.
Sau đó, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đi ra khỏi căn lầu nhỏ, ra vẻ nhàn nhã
đi xuống nhà ăn, nhưng hai người không có ăn cơm, chỉ là đi vào nhà ăn một
chuyến, vào cửa trước, theo cửa sau trốn đi.
Cũng không phải là bởi hai người phát hiện có người theo dõi, mà là đúng lúc
đến giờ cơm, cho nên thuận tiện đi xuống đó xem thử, coi như là nhiều thêm
một chút cẩn thận.
Nhưng không ngờ rằng quả thực có người âm thầm theo dõi, và người theo dõi
cũng nghĩ lầm là bọn hắn muốn đi ăn cơm, đến khi vào nhà ăn nhìn xem thì
phát hiện không thấy người đâu nữa, tìm một vòng vẫn không thấy bóng người,
lập tức nhận thức được gì đó, nhanh chóng quay trở về trên núi, tìm đến Kha
Nhiên, báo cáo tình hình.
Kết hợp với tình hình lúc trước Nam Trúc đi tìm Tiền Ngũ Đồng, Kha Nhiên lập
tức nói: “Bọn hắn có khả năng đi gặp mặt Tiền Ngũ Đồng rồi, nhanh đến chỗ
Tiền Ngũ Đồng.”
Người báo cáo lập tức nhận lệnh rời đi.
Nhưng sau khi đi được khoảng nửa giờ thì lại trở về, nói Tiền Ngũ Đồng đã đi
rồi, đánh xe chở một số thứ đi đến chỗ Tông môn Côn Linh sơn, đại khái trong
đêm nay là sẽ không trở về, ước chừng phải ngày mai mới quay trở về.
Không gặp Tiền Ngũ Đồng, đương nhiên cũng sẽ không nhìn thấy sư huynh đệ
hai người Dữu Khánh.
“Đánh xe… Đi tông môn…” Kha Nhiên thì thầm hai câu, vẻ mặt đột nhiên trở
nên căng thẳng, đã nhận thức được gì đó.
Lập tức xoay người đi tới bên cạnh cái bàn đặt tại góc tường, nhanh chóng mài
mực rồi sau đó cấp tốc viết một tời giấy, thổi khô mực, cuốn thành cuộn nhỏ,
bắt một con chim nhỏ lông đen trong chiếc lồng treo trong phòng, nhét cuộn
giấy vào trong ống nơi chân của nó, sau đó bước nhanh đến ban công ở phía
sau, thả nó bay đi…
Tại trạm kiểm soát từ khu chữ Đinh thông tới Tông môn, không ngoài dự liệu,
xe ngựa của Tiền Ngũ Đồng bị chặn lại lục soát một lần, thủ vệ kiểm tra vật
phẩm trên xe, lại cúi người xem xét dưới xe, sau đó mới phất tay cho đi.
Tiền Ngũ Đồng vung roi lái xe, tiếp tục tiến tới trước.
Xe do bốn con ngựa chia thành hai hàng lôi kéo, cũng đủ mã lực, chở nặng lên
sườn dốc cũng không có vấn đề, chuông nhỏ treo tại trên xe ngựa dọc đường
leng keng leng keng kêu vang.
Xe ngựa rời khỏi trạm kiểm soát chưa bao xa, vừa đi vòng qua một ngọn núi thì
ngừng lại, Tiền Ngũ Đồng cũng nhảy xuống xe, đi kiểm tra quanh xe mấy vòng,
giống như có chỗ nào đó xảy ra vấn đề vậy, sau đó lấy đồ từ trên xe xuống,
chống một nửa bên thùng xe lên, tiến hành kiểm tra điều chỉnh bánh xe.
Sắc trời càng lúc càng tối, khung cảnh trong núi càng thêm mờ mịt, sương mù
dần dần dâng lên bồng bềnh lơ lửng giữa rừng núi âm u.
Mãi đến khi bầu trời đã tối đen đến mức gần như nhìn không thấy rõ cảnh vật ở
gần, từ trong khu rừng ở một bên đường mới xuất hiện hai bóng người, chính là
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết. Hai người trực tiếp luồn lên xe, mở nắp đậy
thùng lớn rồi chui vào, tiếp đó thuận tay đậy nắp thùng lại.
Lúc trước, khi còn tại bên trong khu chữ Đinh, tại địa điểm Nam Trúc ước định
gặp mặt Tiền Ngũ Đồng, hai người đã chui vào thùng gỗ một lần, khi tới gần
trạm kiểm soát thì mới chui ra, lúc này bọn hắn lại chui trở vào.
Người cần chờ đợi đã đến nơi, Tiền Ngũ Đồng nhìn nhìn xung quanh, sau đó rút
đồ chống thùng xe ra, ném vào lại trên xe, sau đó lấy ra một chiếc đèn lồng,
thắp sáng, cắm lên trên xe, rồi mới trở lại ngồi trên càng xe, vung roi lái xe, tiếp
tục một đường leng keng leng keng đi tới trước.
Tuy là bốn con ngựa kéo xe, nhưng tốc độ và sức kéo vẫn không bằng một con
Linh thú Sơ, đương nhiên, bầu trời tối đen cũng là một nguyên nhân không dám
chạy quá nhanh.
Theo đường núi quanh co khúc khuỷu, hơn một canh giờ sau, xe ngựa mới tới
gần khu vực hạch tâm của Côn Linh sơn, nơi này ánh đèn sáng rực, Tiền Ngũ
Đồng cũng khua roi quất quất vào chiếc thùng lớn phía sau.
Nắp đậy thùng lập tức mở hé ra một cái khe hở khoảng nửa bàn tay, có thể nhìn
thấy đôi mắt của Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn ra bên ngoài.
Tiền Ngũ Đồng quay đầu lại nhìn một cái, nói: “Sắp đến rồi.”
Dữu Khánh ừ một tiếng, biết rõ vượt qua tòa núi lớn đặt Tông môn Côn Linh
sơn đó chính là Linh cốc, “Tìm một nơi thích hợp, ngươi tắt đèn đi, chúng ta sẽ
xuống xe.”
Tiền Ngũ Đồng: “Sáng sớm ngày mai, sau khi ta xếp xong đồ đạc thì mới có thể
trở về.”
Dữu Khánh: “Đại khái thì khoảng lúc nào sẽ đi qua nơi này?”
Tiền Ngũ Đồng: “Trong tình huống bình thường thì khoảng cuối giờ Thìn, đầu
giờ Tỵ.”
Dữu Khánh: “Vậy thì ngày mai gặp lại, gặp lại tại địa điểm xuống xe, nếu như
đến giờ Tỵ còn không thấy chúng ta, vậy thì không cần chờ chúng ta nữa, ngươi
cứ trở về trước, hôm sau lại làm phiền ngươi đi một chuyến qua đường này.”
Hắn cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, theo lý thuyết thì không có khả năng
trì hoãn đến bình minh ngày mai mà vẫn chưa thể trở về, chỉ có thể nói là chuẩn
bị trước một chút.
Tiền Ngũ Đồng: “Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể tùy ý chạy loạn
khắp nơi, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì chứ?”
Dữu Khánh nhắc nhở một câu: “Không biết được nhiều, ngươi còn có thể thoát
thân.”
Vì vậy, Tiền Ngũ Đồng liền trầm mặc, khi xe đi đến một chỗ đường rẽ ngoặt thì
nương theo sườn núi che chắn, gã ta cầm lấy cán đèn lồng, kéo xuống, phù một
tiếng, thổi tắt ánh đèn, trăng sao trong bầu trời đêm lập tức trở nên rõ ràng hơn
không ít.
Hai người Dữu, Mục lập tức chui ra khỏi thùng gỗ, đậy nắp che lại, nhanh
chóng tung người nhảy lên, chui vào trong núi rừng ở bên.
Khi xe ngựa quẹo qua đường cong thì đèn lồng đã được thắp sáng trở lại, cũng
được cắm về chỗ cũ.
Hai người ẩn núp tại trong núi rừng bên đường, sau khi nghe tiếng chuông đã đi
xa, Mục Ngạo Thiết chợt hỏi một câu, “Sau việc, người này còn có thể lưu lại
không?”
Dữu Khánh không đáp lại, phất tay ra hiệu một cái.
Hai người lôi từ trong áo ra một bao y phục, thay vào trên người, chính là trang
phục của đệ tử Côn Linh sơn, đây là thứ lấy được sau chuyện xảy ra tại Lưu
Tinh điện lần trước, bọn hắn biết thứ này về sau có thể phát huy tác dụng, cho
nên không có hủy đi, cởi ra giấu tại một địa điểm nào đó, lần này quả nhiên lại
lôi ra dùng tới rồi.
Dùng Quan Tự quyết cẩn thận quan sát xung quanh một chút, Dữu Khánh bắt
đầu dẫn theo Mục Ngạo Thiết lúc nhanh lúc chậm luồn lách tiến tới…