Bán Tiên

Chương 628: Trực tiếp đánh gục (2)




Trong tòa nhà sát vách, Dữu Khánh lại phải phí một phen miệng lưỡi mới làm

cho Bách Lý Tâm tránh đi, sau đó mới lôi kéo Nam Trúc vào trong phòng hỏi rõ

tình hình xem thế nào.

Nam Trúc bày ra bộ dạng như muốn nói ta làm việc ngươi cứ yên tâm,

“Yên tâm, đã nắm được rồi, đã đồng ý rồi. Hắn chỉ cần điều phối thích hợp hàng

hóa sẽ chuyển đi, có thể đi đến phía chỗ Tông môn bất cứ khi nào, sẵn sàng chờ

đợi chúng ta thông báo thời điểm xuất phát. Tuy nhiên, hắn đã nói rồi, tốt nhất

cần tận lực sắp xếp thời điểm tại trước khi trời tối đen, khởi hành lúc đêm tối sẽ

dễ dàng gây sự chú ý. Mặt khác, có một điểm, hắn nói là hắn không giúp được,

bảo tự chúng ta nghĩ biện pháp.”

Dữu Khánh cảm thấy phải chăng đạt được mục đích có hơi quá dễ dàng, nghe

vậy thì hỏi: “Việc gì?”

Nam Trúc:

“Lúc này không giống trước đây, trước đây đa số đệ tử Côn Linh sơn đều có thể

đi lại khắp nơi, bây giờ vì Triêu Dương đại hội mà tạo ra mười Đại khu, vì đề

phòng có người gây rối làm loạn, khi xe ngựa của hắn chạy ra khỏi khu chữ

Đinh thì cũng sẽ bị lục soát. Nói cách khác, hắn không có cách nào dẫn chúng ta

tránh thoát được trạm kiểm soát, chỉ khi chúng ta lọt qua được trạm kiểm soát

đó, thì hắn mới có thể đưa chúng ta đi quãng đường còn lại.”

Mục Ngạo Thiết nhắc nhở một câu, “Lần trước đi Linh cốc, trên đường đi

chúng ta không gặp phải trạm kiểm soát nào.”

Nam Trúc:

“Ta cũng có hỏi hắn về việc này, hắn nói lần đó khác bình thường, nói rằng đó

là chiếc xe do Linh thú ‘Sơ’ kéo đi, chứng tỏ nó đang chở quý khách của Tông

môn, tương đương với việc được Tông môn bảo đảm, nếu xảy ra chuyện gì thì

cũng không có liên quan tới thủ vệ, trạm kiểm soát sẽ trực tiếp cho qua, còn xe

ngựa chở hàng hóa của hắn thì hoàn toàn khác hẳn, không thể so sánh. Hắn còn

cảm khái nói, rất nhiều chuyện đều có phân biệt cao thấp đắt rẻ.”

Dữu Khánh khoát tay áo, “Điều này không quan trọng, chỉ cần qua một trạm

kiểm soát thì hẳn là không có vấn đề. Đúng rồi, với sự nhiều chuyện của lão

Thất ngươi, ngươi chẳng lẽ không hỏi hắn một chút xem tại sao lại đi lại với sư

tỷ của mình sao?”

Hắn luôn luôn lo lắng việc này, xác thực mà nói, đến lúc này, hắn luôn sẽ có nảy

sinh hoài nghi đối với bất kỳ chuyện gì có vẻ trùng hợp.

Nam Trúc cười ha hả, “Có hỏi, hắn không muốn nói về việc này, nói là không

có quan hệ gì với ta, cho nên ta cũng không tiếp tục hỏi nhiều.”

Những ngày tháng chờ đợi trong núi, kể từ khi sư huynh đệ ba người bắt đầu

báo danh vào đây đến giờ, đảo mắt đã trôi qua hơn nửa tháng, cách thời điểm

đại hội chính thức bắt đầu cũng chỉ còn lại tám chín ngày, trên núi càng ngày

càng có nhiều người tụ tập, đủ các loại người, cũng càng ngày càng náo nhiệt.

Mỗi ngày, trước khi trời tối, Dữu Khánh đều sẽ đến ngồi bên mép núi. Hôm nay,

y theo lệ cũ, hắn lại nắm một vốc đất vào trong tay vo vo nhéo nhéo, chợt động

tác khựng lại, lại vạch đám cỏ dại ở một bên ra, nhìn nhìn phía sau cỏ, sau đó

đứng lên, nhìn ra sơn cốc xa xa, trong thung lũng mờ mịt không nhìn thấy ánh

nắng mơ hồ có sương mù lượn lờ, hắn lập tức ném cục đất trong tay, bước

nhanh trở về trong lầu nhỏ.

Nhìn thấy Nam Trúc, hắn tiến đến bên tai, nhỏ giọng nói một câu, “Thông báo

cho hắn biết, xuất phát.”

Nam Trúc giật mình, đã đợi mấy ngày nay, cuối cùng lão Thập Ngũ đã chịu

động thân rồi, gã lập tức gật đầu rời đi.

Đi nhanh, trở về cũng không chậm, gã mang về ước hẹn với Tiền Ngũ Đồng.

Thấy mấy người thu dọn đồ đạc, Bách Lý Tâm tự nhiên liền nhận thấy sự khác

thường, nàng ta lại tới kèm sát bên cạnh Dữu Khánh, một tấc cũng không rời.

Dữu Khánh cũng không đuổi nàng ta đi, nhưng là thừa dịp khi nàng ta không

chú ý, trực tiếp đưa ngón tay điểm vào huyệt vị phía sau lưng nàng ta, sau đó

nhanh chóng điểm một loạt chỉ.

Bách Lý Tâm trợn tròn hai mắt đổ nhào xuống, có nằm mơ cũng không ngờ tới

tên này vậy mà lại trực tiếp như thế, khi giật mình tỉnh lại, trong mắt nàng ta

tràn đầy tức giận và không cam lòng.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn sững sờ, bọn hắn từ lâu đã suy nghĩ làm như

thế nào để cắt đuôi nữ nhân này, nhưng không ngờ được lão Thập Ngũ lại hành

động đơn giản và thô bạo như thế.

Dữu Khánh đưa tay đỡ lấy thân thể muốn đổ xuống, quay sang nói với Nam

Trúc đang nghẹn họng nhìn trân trối: “Ngẩn người ra đó làm cái gì, còn không

nhanh bế nàng ta trở về phòng đi? Nếu ngươi không làm thì ta làm.”

“Để ta, để ta, không nhọc đại giá của ngài.”

Nam Trúc nhanh chóng vọt tới, trực tiếp ôm lấy Bách Lý Tâm lên, cái ôm này

quả thực là êm ái thơm tho, nhưng mà đôi mắt Bách Lý Tâm nhìn gã lại giống

như là muốn ăn thịt người vậy. Gã chỉ có thể cười khan hắc hắc, trốn tránh trách

nhiệm, “Việc này không thể trách ta, xuống tay với ngươi chính là lão Thập

Ngũ, ta cũng là làm việc theo lệnh mà thôi.”

Bách Lý Tâm lập tức nháy nháy mắt, ra hiệu cho gã cởi bỏ cấm chế trên người

mình.

Nam Trúc lại điểm một cái làm cho nàng ta hôn mê bất tỉnh, lúc này mới hỏi:

“Lẽ nào ném lại một mình nàng ta tại nơi này sao?”

Dữu Khánh: “Ngươi ở lại cùng nàng.”

“Ta ở lại?” Nam Trúc trợn tròn mắt, có vẻ không chịu.

Dữu Khánh: “Ngươi không ở lại, chẳng lẽ còn muốn ta ở lại với nàng ta hay

sao?”

“Nếu ngươi không đi…”

Nam Trúc không còn sức lực nói tiếp lời của mình, lão Thập Ngũ không đi, để

cho gã đi cùng lão Cửu, e rằng quá sức, có lúc không thừa nhận cũng không

được, quả thực không có năng lực như lão Thập Ngũ.

Dữu Khánh hất đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết, “Để cho lão Cửu ở lại, ngươi

có thể yên tâm sao? Ngươi đừng thấy bộ dạng của hắn như chó không ăn cứt,

thực ra, cả ngươi và ta đều rõ ràng, rất đực rựa, nữ nhân này không thể nhúc

nhích, đặt tại bên cạnh hắn, quỷ mới biết rõ hắn sẽ làm gì nàng ta, nhân cơ hội

này sờ mó một chút, ai biết được?”

Nam Trúc không nói nên lời, lại nhìn nhìn nữ nhân trong lòng mình, nghĩ đến

bộ dạng trời đánh của tên lão Cửu này, động một chút lại thích làm ra vẻ lạnh

lùng tại trước mặt nữ nhân, cởi quần áo khoe khoang cơ bắp, quả thực cảm thấy

lo lắng.

Mục Ngạo Thiết thì vẻ mặt khinh thường, nhưng cũng không phản bác, rõ ràng

là bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng, từ trước đến nay đều thanh cao

như vậy.

Nghĩ đến việc sắp lại đi mạo hiểm cùng với y, Dữu Khánh vội ho một tiếng, lưu

lại chút tình, xoay chuyển chủ đề, “Phải có một người ở lại trông chừng nàng ta,

vạn nhất có người đến thì làm sao bây giờ? Lão Cửu ăn nói vụng về, không biết

ứng phó, ngươi tương đối giảo hoạt, lưu lại là thích hợp rồi.”

Nam Trúc than thở:

“Được rồi, đừng nói nữa, ngươi không nói được lời hữu ích, ta ở lại là được.”

Dữu Khánh lại đưa tay ra hiệu, “Đưa hạt châu đó cho ta.”