Bán Tiên

Chương 627: Trực tiếp đánh gục (1)




Đang ở trong phòng lo lắng bất an, Tiền Ngũ Đồng tức thì như con mèo bị đạp

đuôi xù lông lên sợ hãi, nổi da gà khắp người, tim đập như trống.

Gã ta hi vọng rằng mình đã nghe lầm, hi vọng là mình bị ảo giác, thế nhưng mà

tại bên ngoài không chỉ một lần vang lên làn điệu quái quỷ đó, nó liên tục mấy

lần ngâm lên.

Gã ta bước nhanh đi tới cửa vào, nhưng rồi phân vân mãi cũng không dám mở

cửa…

Phía chân trời vẫn còn một chút ửng sáng mờ nhạt chưa triệt để chìm hẳn,

nhưng sắc trời trong núi cũng đã u tối thâm trầm.

Tại bên cạnh con đường núi, Nam Trúc chắp tay đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại

ngâm nga đọc lên mấy chữ như vậy.

“Người nào tại kia khóc tang?”

Một tiếng rống từ trong cổng vào khu nhà trông ngựa vang ra, có người phi thân

bay ra tường viện, vọt tới trước mặt Nam Trúc, tại dưới ánh sáng mờ tối mông

lung, gã ta và Nam Trúc trừng mắt nhìn nhau một hồi, sau đó giọng điệu dịu lại,

hỏi: “Ngươi là ai vậy? Đứng ở đây lảm nhảm cái quỷ gì vậy chứ?”

Kỳ thực y đã nhận ra được đây là thí sinh tới tham gia đại hội, tông môn đã nói

trước rồi, toàn bộ người trong môn phái từ trên xuống phải đối xử lịch sự, khách

khí với thí sinh tham dự, phải thể hiện ra được thái độ tiếp đãi khách nhân, vì

vậy, y cũng phải kìm nén một chút.

Nam Trúc nhìn thấy phía sau y lại lướt tới một người, sau khi loáng thoáng thấy

rõ dung mạo, gã nở nụ cười, đáp lại một câu, “Sơn nhân đến đây du ngoạn!”

Người tới trước cau mày nói: “Trời đêm tối đen du cái gì mà du? Là tới tham

gia Triêu Dương đại hội sao? Nơi đây không phải là nơi ngươi du ngoạn.”

Người tới sau tiến đến vỗ vỗ bờ vai của y, “Ngươi cứ trở về nghỉ ngơi trước đi,

để ta tới khuyên cho.”

Người tới trước không tán đồng, người tới sau kéo kéo vai y, lại đẩy một cái, lúc

này người tới trước mới hơi lộ ra vẻ bất mãn mà lắc lắc hai tay áo, rời đi.

Người đến sau lưu lại hiện trường không phải ai khác, chính là Tiền Ngũ Đồng,

lúc này gã ta đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nam Trúc.

Nam Trúc thì ngược lại, vẻ mặt mỉm cười.

Sự yên tĩnh giằng co một hồi, sau đó Tiền Ngũ Đồng không biết có suy nghĩ

như thế nào, lên tiếng hỏi, “Ngươi là ai?”

Nam Trúc: “Ta là ai không quan trọng, chỉ cần ngươi tra một chút liền biết,

quan trọng là ta sẽ tận lực giữ kín bí mật giữa ngươi và sư tỷ của ngươi.”

Đã trực tiếp nói rõ ra rồi, Tiền Ngũ Đồng muốn giả bộ cũng giả bộ không được

nữa, vẻ mặt lập tức trở nên có phần dữ tợn, hô hấp dần dần trở nên nặng nề,

dường như đã ở bên bờ phát tác.

Nam Trúc mỉm cười nói: “Tốt nhất không nên xung động, nếu ta đã dám đến

đây, ngươi xung động cũng vô dụng, cho dù ngươi có giết chết được ta, cũng

diệt khẩu không được, chỉ cần trong một thời gian nhất định mà ta không thể

quay về, sư môn của ngươi đại khái sẽ tới thanh lý môn hộ, ngươi hẳn là có thể

tưởng tượng được tình hình sẽ như thế nào… Huống hồ, ngươi chưa chắc đã là

đối thủ của ta!”

Tiền Ngũ Đồng nỗ lực kiềm chế lại xung động trong lòng mình, gã ta đã ý thức

được đối phương có ý đồ khác, cắn răng hỏi: “Ngươi muốn gì? Ta chỉ là một

người không có tiền đồ, làm việc vặt, đánh xe, gần như là hai bàn tay trắng,

cũng không có bất kỳ địa vị gì tại trong Côn Linh sơn này, không cho ngươi

được cái gì.”

Nam Trúc:

“Nghe nói xe ngựa ngươi điều khiền có thể tự nhiên lui tới bên phía Tông môn

Côn Linh sơn, ta hi vọng khi ta cần tới, ngươi có thể giúp đưa đi thuận lợi.”

Con ngươi Tiền Ngũ Đồng đột nhiên co rụt lại, “Ngươi muốn làm gì? Muốn để

cho ta phản bội sư môn sao?”

Nam Trúc:

“Ngươi yên tâm đi, chỉ cần tông môn các ngươi không chủ động trêu chọc

chúng ta, chúng ta liền sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì bất lợi cho tông môn

các ngươi, chỉ là làm phiền ngươi đưa đi một cách thuận lợi là được, đó cũng là

vì muốn tránh gây ra chuyện gì hiểu lầm với tông môn các ngươi.”

Chúng ta? Tiền Ngũ Đồng nhận thức được đối phương không chỉ có một mình,

trầm giọng hỏi: “Sự việc e rằng không có đơn giản như ngươi nói vậy a. Một

khi các ngươi bại lộ, một khi bị bắt lại, ta há có thể thoát thân?”

Nam Trúc:

“Ngươi cảm thấy chúng ta có thể dễ dàng bị bắt như vậy sao? Những việc chưa

thể nắm chặt, chúng ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Lui một vạn bước

mà nói, giữa việc bị xử lý vì phản bội Tông môn và việc bị xử lý vì bộc lộ gian

tình, ngươi lựa chọn cái nào? Chỉ cần không phải quá mức, việc trước nhiều

nhất chỉ là bị trừng trị một trận, sau đó trục xuất sư môn.”

Tiền Ngũ Đồng trầm mặc, có vẻ do dự không quyết được.

Nam Trúc buông tiếng thở dài, “Được rồi, ta không cưỡng ép ngươi, nếu ngươi

đã không đồng ý, vậy thì ta đi tìm sư tỷ của ngươi, có lẽ cô ta sẽ nghĩ ra cách

giúp ta.” Dứt lời gã liền xoay người bước đi.

“Chờ chút.” Tiền Ngũ Đồng vội vàng gọi gã dừng lại.

Nam Trúc dừng bước xoay người, nhìn gã ta, lẳng lặng chờ câu trả lời.

Tiền Ngũ Đồng do dự một hồi lâu, cuối cùng gã ta cắn răng nói:

“Đừng cho sư tỷ ta biết rõ việc này, nếu không cô ấy nhất định sẽ ngăn cản, cô

ấy sẵn sàng chấp nhận thân bại danh liệt, cũng sẽ không đáp ứng ngươi. Chỉ cần

ngươi đảm bảo bất kể có xảy ra chuyện gì cũng không để liên lụy đến sư tỷ của

ta, ta có thể đáp ứng ngươi!”

Rất quan tâm tới vị sư tỷ đó, chỉ vừa hơi chút thăm dò, Nam Trúc đã có nhận

định và xem như đã yên tâm, cũng nở nụ cười, sảng khoái nói: “Được! Ta thề

với trời, chỉ cần ngươi phối hợp cho tốt, ta đảm bảo không kéo sư tỷ của ngươi

dính dáng vào việc này, nếu không trời tru đất diệt chết không yên lành! Tiền

huynh, ta chỉ có thể đảm bảo như vậy, nói nhiều hơn cũng không có ý nghĩa gì.”

Nhìn tên mập mạp giống như ác ma ở trước mặt này, bờ vai Tiền Ngũ Đồng rũ

xuống.

Tiếp theo sau đó, Nam Trúc tiến sát tới, bắt đầu thì thầm trao đổi với gã ta về

những vấn đề chi tiết.

Khi Nam Trúc trở về tới căn lầu nhỏ trên đỉnh ngọn núi khu Đinh Dần thì nhân

viên âm thầm theo dõi trong căn nhà hàng xóm sát vách cũng đã trở về. Trước

tiên gã gặp mặt Kha Nhiên, báo cáo lại chi tiết những tình huống quan sát được

có liên quan đến Nam Trúc cho y biết.

Nhưng bởi vì tình trạng theo dõi, không dám tới gần, cho nên cũng không biết

bên trong khu nhà kho đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Nam Trúc đang theo

dõi Tiền Ngũ Đồng. Từ việc này, cho nên hoài nghi người mà Nam Trúc gặp

trong bóng tối tại bên ngoài khu nuôi ngựa có khả năng chính là Tiền Ngũ

Đồng, trời đêm tối không nhìn thấy rõ, việc này cần chờ để xác định.

“Một xa phu đánh xe sao? Theo dõi rồi gặp mặt, muốn làm gì chứ?”

Kha Nhiên vừa bước chậm vừa thì thầm, nhưng mà y cũng không dám đánh rắn

động cỏ, chỉ có thể bảo người dưới tiếp tục theo dõi sát sao, cũng sắp xếp người

đi âm thầm xác minh, muốn xác nhận xem người mà Nam Trúc gặp mặt bên

ngoài khu nuôi ngựa đến cùng có phải là Tiền Ngũ Đồng hay không.