Âm thanh mái ngói bị vỡ giòn giã, rõ ràng, đối với hai người nam nữ trong
phòng thì nó giống như là sấm sét ngang trời.
Sau một loạt động tĩnh sột sột soạt soạt rối loạn, cửa mới chậm rãi hé ra một khe
hở, có ánh mắt từ trong đó hướng ra bên ngoài quan sát xung quanh, sau đó khe
hở chậm rãi mở rộng, rồi Tiền Ngũ Đồng cất bước bước ra, nhanh chóng nhìn
xung quanh.
Gã hi vọng động tĩnh vừa rồi chỉ là chuyện bất ngờ nào đó, nhưng ánh mắt
nhanh chóng nhìn thấy một tờ giấy cài ở trên tường, gã tiến lên mấy bước đưa
tay cầm vào trong tay, đương nhiên cũng nhìn thấy được mấy chữ “Sơn nhân
đến đây dạo chơi”, sáu chữ này khiến cho mặt mày gã tràn đầy kinh sợ, lắc
mình nhảy ra giữa sân hét lớn: “Người nào? Ra đây!”
Xung quanh có tiếng vang vọng nho nhỏ, nhưng không có ai đáp lại.
“Có chuyện gì vậy?” Cuối cùng trong phòng vang lên giọng nói run rẩy của một
nữ nhân, nhưng người thì không thấy xuất hiện.
Tiền Ngũ Đồng cắn răng lắc mình trở vào lại trong phòng, cũng cầm theo tờ
giấy đó vào, sau đó, trong phòng truyền ra tiếng cãi vã không đâu ra đâu.
Khi Tiền Ngũ Đồng trở ra thì tờ giấy trong tay lúc nãy đã không còn nữa, gã cúi
đầu bước nhanh đi ra viện, trên đường đi thỉnh thoảng hết nhìn đông tới nhìn
tây, rời đi không dám dừng lại chút nào.
Núp trên đỉnh đồi để theo dõi, Nam Trúc có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đối
phương chưa lục soát đã trực tiếp rời đi, gã đã chuẩn bị sẵn sàng luồn ra phía
sau đồi nếu đối phương tới lục soát.
Nhưng mà nghĩ lại một chút thì cũng có thể hiểu được, có lẽ đối phương là có
tật giật mình, đâu còn dám tiếp tục lộ diện khắp nơi.
Từ việc này, gã càng thêm khẳng định, giữa người ‘làm chuyện đó’ với Tiền
Ngũ Đồng không phải chỉ có mối mối quan nam nữ bình thường.
Vì vậy gã càng thêm không chịu rời đi sớm, gã tiếp tục ngồi đó trông chừng,
một mực ở tại trên cao nhìn xuống theo dõi căn phòng “Có cố sự” kia, chờ đến
khi nữ nhân đó lộ diện, muốn nhìn xem dáng vẻ nữ nhân đó như thế nào, muốn
biết nữ nhân đó rốt cuộc là ai.
Nhưng mà nữ nhân đó ở trong phòng rất lâu vẫn không đi ra, Nam Trúc không
tin cô ta có thể chết dí mãi ở trong đó.
Chờ đợi xấp xỉ một canh giờ, khi mà Nam Trúc sắp sửa bỏ cuộc thì cửa căn
phòng đó cuối cùng đã mở ra, một nữ nhân có dáng vẻ của một phụ nữ đi ra,
cũng là ăn mặc y phục của đệ tử Côn Linh sơn, dung mạo cụ thể như thế nào thì
Nam Trúc nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn ra đại khái, có lẽ gặp lại vẫn có
thể nhận ra, có cảm giác sắc đẹp bình thường, chỉ tàm tạm chứ không thể nói là
xinh đẹp.
Nữ nhân đó dáng vẻ bình tĩnh ung dung, giống như không có chuyện gì xảy ra,
còn đi ra bên ngoài viện quan sát xung quanh một chút.
Nam Trúc chờ cho nữ nhân đó quay lại trong viện, đến khi cô ta đi vào phòng,
gã mới lặng lẽ rút lui.
Gã không sợ mình sẽ bị phát hiện, nhìn dángvẻ cẩu nam cẩu nữ đó của đối
phương, phỏng chừng cho dù có phát hiện ra mình thì cũng không dám truy
đuổi để bị gây ra động tĩnh.
Có lẽ chính bản thân gã cũng không nhận ra được bây giờ lá gan của mình lớn
đến cỡ nào, gã đã dám làm ra loại chuyện này ngay trong đại phái Linh thực đệ
nhất thiên hạ, nếu là những năm trước đây gã chắc chắn không dám làm như
vậy.
Trên đường trở về, gã vẫn cẩn thận vì lo lắng bị người làm ra chuyện sát nhân
diệt khẩu, một mực đề phòng cảnh giác xung quanh, tận lực hết mức có thể để
đi đường lớn.
Đến khi gã quay trở lại khu vực Đinh Dần của mình, đã vượt qua giờ cơm, trời
đã chạng vạng tối.
Gã không vội vàng đi đến nhà ăn, mà là chậm rãi lòng vòng dần dần đi đến
phòng của Vũ Thiên, người phụ trách khu vực này. Nhìn thấy chủ nhân có mặt
tại đây, gã vỗ vỗ hai chân của mình, tìm lời gợi chuyện, “Ai, đi đến mỏi cả giò
luôn rồi.”
Đang ghi chép gì gì đó, Vũ Thiên nghe vậy nở nụ cười, hỏi: “Nghe nói mấy
ngày nay ngươi quả thực đã đi không ít nơi, mười hai tiểu khu trong khu chữ
Đinh này dường như đều đã được ngươi đi dạo hết rồi?”
Đã tới đây không ít ngày, đều đã thành người quen cũ rồi, Nam Trúc cũng
không khách khí, tự rót cho mình một chén trà, ngồi ở trên ghế tại một bên,
“Khó thể tới được một chuyến, phải tranh thủ thời gian đi xem một chút, sau khi
đại hội kết thúc, e rằng không còn cơ hội đến lại nữa rồi.”
Vũ Thiên đặt bút xuống, khép quyển tập lại, mỉm cười nói: “Cũng không đến
mức như vậy, Côn Linh sơn cũng không phải là nơi cấm kỵ gì, mà là một danh
môn chính phái mở rộng cửa chào đón và giao lưu với bạn bè và khách khứa
khắp nơi. Nếu sau này có cơ hội đến thăm, ngươi có thể nói tên của ta, sẽ có
người báo cho ta biết, ta tự nhiên sẽ đi đón ngươi vào núi tới chơi.”
Đối phương dù sao cũng không phải là tán tu bình thường, tuy rằng đã bị trục
xuất môn phái, nhưng gã vẫn là một Đại tiễn sư, sớm muộn gì cũng sẽ có chỗ
đứng trong một quân đội nào đó, cũng sẽ có tiền đồ của mình. Gã ta vẫn sẵn
lòng kết thân với một người như vậy, có thể trở thành bằng hữu không phải
chuyện xấu, tương lai đi ra ngoài hành tẩu thì cũng có thêm một mối quan hệ.
Nam Trúc cười ha hả, bỏ cốc trà xuống chắp tay cảm tạ, tiếp đó lại nói: “Đúng
rồi, lúc trước đi dạo vòng vòng, chợt phát hiện thấy một khu viện lớn im lìm
vắng lặng tại trong núi gần khu Đinh Mùi, hình như chỉ có một nữ nhân sống
một mình ở đó. Nữ nhân đó trông có vẻ là lạ, cứ như muốn ăn thịt người vậy.
Đó là ai vậy?”
“Nữ nhân là lạ?” Vũ Thiên sửng sốt, thì thầm tự hỏi, “Khu viện lớn giữa núi
khu Đinh Mùi…”
Tiếp tục thì thầm suy tư một hồi, rồi nghi vấn hỏi: “Nơi ngươi nói có phải là
một khu nhà kho lớn hay không vậy?”
Nam Trúc vội vàng gật đầu, “Đúng đúng đúng, hẳn phải là một khu nhà dùng
làm nhà kho.”
Vũ Thiên hoài nghi, “Bên đó có một sư tỷ trông coi nhà kho, đúng là một nữ
nhân, nhưng mà cô ấy rất bình thường, nữ nhân mà ngươi nhìn thấy hình dạng
như thế nào?”
Nam Trúc sờ cằm suy nghĩ:
“Đại khái khoảng bốn mươi tuổi đi, ta thấy cô ấy có quan hệ rất tốt với một đệ
tử Côn Linh sơn lái xe.”
“Lái xe…”
Vũ Thiên hơi suy nghĩ, rồi nở nụ cười, “Vậy thì không sai rồi, người mà ngươi
nói hẳn là Trì Quyên sư tỷ, người trông coi nhà kho. Tính cách tỷ ấy không bon
chen, tính tình ôn hòa, sống rất tốt, nào có ghê gớm như ngươi nói chứ. Có phải
ngươi đã trêu chọc gì người ta hay không vậy?”
Nam Trúc: “Ta cũng không có làm gì a, chỉ là dạo một vòng bên ngoài khu nhà
đó mà thôi, không lẽ đã quấy rầy sự yên tĩnh của phu thê bọn họ sao?”
“Phu thê?” Vũ Thiên không hiểu, hỏi: “Phu thê gì chứ?”
Nam Trúc: “Người kéo xe kia a, quan hệ giữa bọn họ thoạt nhìn rất thân mật,
không phải phu thê sao?”
Vũ Thiên nghẹn lời trong chốc lát, rồi lắc đầu,
“Ta nói nha Chu huynh, cái miệng này của ngươi ta thấy sớm muộn gì sẽ gặp
chuyện. Ngươi không nên đi ra ngoài nói mò. Đệ tử kéo xe mà ngươi nói hẳn là
sư huynh Tiền Ngũ Đồng. Anh ta và Trì Quyên sư tỷ là cùng một sư phụ, quan
hệ tốt cũng chỉ là mối quan hệ giữa sư tỷ và sư đệ, không phải là phu thê gì cả.
Trượng phu của Trì Quyên sư tỷ là Đại sư huynh của tỷ ấy. Ngươi không nên
chưa biết gì đã đoán bậy đoán bạ.”
Nam Trúc:
“Là như vậy sao? Có phải là hai chúng ta đang nói tới hai người khác nhau hay
không a. Trong khu nhà kho đó còn có nữa nhân nào khác cùng trông coi hay
không vậy?”
Vũ Thiên: “Hẳn là cùng một người. Chỉ là một khu nhà kho như vậy, bình
thường cũng không có chuyện gì, không đáng phải bố trí hai người cùng trông
coi.”
Nam Trúc a một tiếng, lẩm bẩm, “Chẳng lẽ là nhìn ta không vừa mắt hay sao?”
Vũ Thiên bật cười khanh khách, “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi đi. Ngươi rảnh rỗi
không có việc gì lảng vảng đến nới đó, Trì Quyên sư tỷ có ý đề phòng cảnh giác
cũng là bình thường. Chu huynh, ta nói ngươi nha, ngươi lang thang khắp khu
chữ Đinh nhìn xem phong cảnh sẽ không ai nói gì ngươi, nhưng không nên tới
gần chỗ đệ tử bản phái trông coi, tránh gây ra hiểu lầm không đáng có.”
“Ta không phải cố ý tới gần nha, thực ra, ta chỉ là muốn tìm hiểu rõ hơn xem có
những ai thực lực cao cường trong mỗi một tiểu khu đó…”
Trong khi hai người đang tán gẫu với nhau tại nơi này, bên ngoài có mấy người
đi qua nghe tiếng thì dừng lại, thò đầu nhìn vào bên trong.
Mấy người này không phải ai khác, chính là Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết và
Bách Lý Tâm.
Nơi Vũ Thiên ở nằm dưới chân núi, trên con đường mọi người đi tới nhà ăn,
cũng là vì để bắt chuyện giao lưu với thí sinh khác được thuận lợi, ba người
Dữu Khánh đang định đi xuống ăn cơm, bỗng nhiên nghe được giọng nói của
Nam Trúc từ bên trong văng vẳng truyền ra, tự nhiên là nhịn không được dừng
lại xem xét.
Dữu Khánh thử gọi, “Lão Thất?”
“Hả?” Nam Trúc nhanh chóng nhô đầu lên, quay nhìn ra, nhìn thấy đồng bạn
đang ở bên ngoài, lập tức quay đầu lại chào tạm biệt Vũ Thiên, sau đó đung đưa
một thân thịt mỡ chạy tới, phất tay ra hiệu cùng đi ăn cơm.
Dữu Khánh không hiểu, hất hất cằm về phía phòng Vũ Thiên, hỏi:
“Ngươi ở đó làm gì vậy?”
Hàm ý trong câu hỏi là, không phải ta bảo ngươi đi tìm hiểu tình hình sao, đã
qua mấy ngày rồi, tại sao vẫn còn quanh quẩn tại cổng vào tiểu khu chứ?
“Còn có thể làm gì?” Nam Trúc ném cho hắn một cái ánh mắt muốn nói ngươi
biết rồi mà, rồi phất tay ra hiệu đi ăn cơm.
Trong lòng Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết chợt hiểu, nhìn nhau, không nói gì
nữa, cất bước cùng đi nhà ăn.
Hì hục làm một trận lấp đầy bao tử, khi ra khỏi nhà ăn, Dữu Khánh nói với
Bách Lý Tâm: “Chúng ta nói chuyện riêng một chút, tránh giùm chút đi.”
Từ sau lần trước làm ra chuyện cởi quần áo xuống nước tắm để nói chuyện
riêng, thấy có hiệu quả, vì vậy mỗi khi ba nam nhân muốn nói chuyện riêng với
nhau thì lại sẽ cởi quần áo, Bách Lý Tâm không còn cách nào khác đành phải
làm ra chút nhượng bộ.
Nhưng lúc này nàng ta vẫn nhịn không được hừ lạnh một tiếng, “Lén lén lút lút,
nhất định là trong lòng có quỷ.”
Ba người không quan tâm tới nàng ta, cùng nhau đi lên một đồi nhỏ gần đây,
đứng ở trên đỉnh đồi nhìn nhìn xung quanh, sau đó mới tụ tập một chỗ dưới ánh
nắng chiều chiếu rọi.
Dữu Khánh trước nhỏ giọng hỏi, “Có manh mối rồi à?”
Nam Trúc hắc hắc cười, “Đâu chỉ là có manh mối, mấy thứ mà ngươi nói như
xe ngựa, chuông gió gì gì đó, quá phức tạp, rườm rà, hết thảy đều có thể miễn
đi, ta có cách giúp ngươi chỉ một lần gom đủ.”
Dữu Khánh hoài nghi, hỏi: “Làm thế nào?”
Nam Trúc lại nhìn nhìn xung quanh, sau đó ra hiệu cho hai vị sư đệ đưa lỗ tai áp
sát tới mình, thì thầm to nhỏ một hồi với hai người, tự nhiên là nói về việc của
hai người nam nữ trong khu nhà kho kia.
Hai người Dữu, Mục nghe xong thì đều cảm thấy kinh ngạc, đều không nghĩ tới
lại đề cho Nam mập moi ra được một chuyện tốt như vậy, đây quả thực là một
niềm vui bất ngờ.
“Nói cách khác, tên Tiền Ngũ Đồng kia là lén lút thông gian với lão bà của sư
huynh mình sao?” Dữu Khánh thì thầm nói.
Nam Trúc cười hắc hắc, “Loại chuyện này, dù là ở trong môn phái nào thì đều
không thể chấp nhận được. Không nói nhảm nữa, ta đã rất nòng lòng muốn đi
gặp gã ta rồi, lúc nào xuất phát, cần cái gì, ngươi nói rõ ra đi, để ta dễ nói
chuyện với gã.”
Dữu Khánh nhìn nhìn trời tiết, nhìn chằm chằm ráng chiều đang từ từ xuống:
“Không nhất định, phải đợi khi có thời tiết sương mù, dễ dàng cho chúng ta ẩn
nấp.”
Cuối cùng có thể tra ra được cái gì hay không thì hắn không biết, hắn muốn
đảm bảo một khi gặp nạn thì có hoàn cảnh thuận lợi để dễ dàng thoát thân, bởi
vì ở tại đây, thế của bọn hắn quá yếu.
Nam Trúc: “Được, vậy ta đi tìm hiểu một chút tình huống của gã ta trước đã.”
Thấy gã lập tức muốn đi, Dữu Khánh nhắc nhở: “Trời tối rồi.”
“Không sao, ta biết rõ gã ta ở tại nơi nào, trời tối thì vừa vặn có thể che giấu
một chút.” Nam Trúc quay đầu lại cười hắc hắc không quan tâm, vung tay lên,
rồi rời đi.
Hai người Dữu, Mục nghẹn lời nhìn nhau, Dữu Khánh hỏi:
“Ngươi có cảm thấy hôm nay hắn có vẻ rất tích cực hay không vậy?”
Mục Ngạo Thiết thốt ra ba chữ, “Là hưng phấn.”
Bách Lý Tâm nhìn theo bóng dáng Nam Trúc biến mất tại trong màn đêm, sau
đó quay đầu lại nhìn nhìn hai người Dữu, Mục đang từ trên đỉnh đồi đi xuống,
cho dù hoài nghi Nam Trúc đang âm thầm làm gì đó nhưng sau chút do dự nàng
ta vẫn đi theo hai người quay trở về…
Tại một thung lũng nhỏ giữa núi, trong đó có những lều lán, thả rông mấy chục
con tuấn mã, có thể xem đây là cuồng ngựa ở vùng này.
Lối ra của chuồng ngựa bị một khu khuôn viên chặn lại, mở ra hai cổng trước
sau của khuôn viên này tương đương với việc mở cửa chuồng ngựa. Trong
khuôn viên có tai căn nhà lầu, là nơi ở của đệ tử chăn ngựa và làm việc vặt, Tiền
Ngũ Đồng ở tại trong đó.
Lúc này, Tiền Ngũ Đồng ngồi trong phòng mình với khung cảnh tối lửa tắt đèn,
khi thì lo lắng đi tới đi lui, khi thì ngồi đó mất hồn mất vía. Sau khi từ khu nhà
kho kia trở về đây, gã ta một mực lo lắng, sợ hãi, sợ sư môn đột nhiên có người
đến bắt mình, sau đó trải qua một trận thân bại danh liệt khủng khiếp.
Bỗng nhiên, trong bóng đêm bên ngoài mơ hồ có giọng điệu như ngâm thơ văng
vẳng truyền đến, “Sơn nhân đến đây dạo chơi!”