Bán Tiên

Chương 623: Thanh niên, thích vui đùa (2)




Sư huynh đệ lục tục ngày vào ngâm trong nước, thoáng nhìn thân ảnh ngồi trên

tảng đá cách không xa đưa lưng về phía này để tránh nhìn, Nam Trúc cười

gượng nói: “Chúng ta làm như vậy, là có chút quá đáng rồi.”

Ngâm mình trong nước, Dữu Khánh xì một tiếng, “Là nàng ta tự tìm, ta cũng

không còn cách nào, quỷ mới biết rõ nàng ta là người như thế nào.”

“Ai.” Nam Trúc buông tiếng thở dài, hiện tại gã cũng cảm thấy được hành vi

của Bách Lý Tâm có chút quá mức rồi, rõ ràng nhìn không thích hợp, cũng rất

khó chịu, hỏi: “Đừng có nói là ngươi thực sự muốn tắm, nói thẳng có chuyện gì

đi.”

Dữu Khánh: “Còn có thể có chuyện gì?”

Nam Trúc cau mày: “Mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại muốn lẻn đến thì

không thích hợp, nên tạm dừng lại đi.”

Gã đương nhiên muốn biết chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, và cũng đã biết

được đại khái từ trong miệng Mục Ngạo Thiết, chưa nói tới người đích thân trải

qua, chỉ nghe kể lại thôi gã cũng đã vô cùng lo sợ. Mà sở dĩ không phải hỏi

thăm được từ miệng Dữu Khánh là bởi vì Dữu Khánh không có cách nào nói

cho gã được, lão Thập Ngũ thật sự bị Bách Lý Tâm quấn lấy rồi, chỉ còn kém

chút vào ngủ cùng một gian phòng mà thôi, thử hỏi hắn làm sao có thể không

cảm thấy khó chịu.

Nếu không phải là như vậy, ai đó cũng sẽ không bị ép buộc đến mức phải chạy

tới nơi đây cởi đồ ra mới có thể nói chuyện riêng.

Dữu Khánh: “Lẻn đi đến đó quả thực không được nữa rồi, Côn Linh sơn này có

phần rộng rãi quá mức, quỷ mới biết rõ trên đỉnh núi khác còn có Linh thú gì

hay không. Cho nên, sau khi suy nghĩ, ta thấy nếu đã lén lút không được, vậy thì

trực tiếp xông đến.”

Nam Trúc trừng to mắt hỏi: “Lén lút còn không lén đi qua được, ngươi còn

muốn trực tiếp xông đi tới, chỉ dựa vào chúng ta sao? Suy nghĩ gì vậy chứ?”

Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Chúng ta từng đi qua một lần Linh cốc, ngươi ngẫm

lại xem, một đường đi có thể thuận lợi đến nơi, nguồn gốc do đâu?”

Nam Trúc: “Điều này còn cần phải nói sao? Người của Côn Linh sơn dẫn chúng

ta tới đó, tự nhiên phải suôn sẻ rồi.”

Dữu Khánh: “Vậy thì làm ra điều kiện như khi bọn họ đưa đón chúng ta đi.”

Xòe ngón tay ra, “Xe ngựa, y phục đệ tử Côn Linh sơn, và cả chuông nhỏ, trọng

yếu nhất chính là chiếc chuông nhỏ kia. Có được những thứ này, chúng ta có lẽ

có thể trực tiếp xông tới đó.”

Nam Trúc cười vui, chủ yếu là châm biếm, “Trước tiên không nói tới việc có thể

thành công hay không, ngươi cho rằng mấy thứ này ngươi nói muốn có là có thể

có được sao?”

“Cho nên phải nghĩ biện pháp.” Dữu Khánh hất đầu ra hiệu về phía Bách Lý

Tâm, “Nếu không phải bị nữ nhân này quấn lấy, ta cũng sẽ không cần phải dùng

tới những lời nói nhảm này, ta đã trực tiếp đi hỏi thăm rồi. Lão Thất, ngươi đi

hỏi thăm tin tức, trước tiên tìm hiểu tình hình, sau đó tổng hợp lại.”

Nam Trúc cau mày: “Có phải hơi quá gấp gáp rồi hay không?”

Dữu Khánh nhấc tay sờ sờ sau gáy, “Chờ đến khi ngươi đã nếm thử cảm giác

chết đi sống lại đó rồi, ngươi liền sẽ không nói như vậy nữa, có lẽ cũng sắp đến

lượt ngươi rồi?”

Nam Trúc không khỏi buông tiếng thở dài, khẽ gật đầu…

Ánh nắng ban mai nhạt đi, ánh mặt trời chói lọi bắt đầu rọi sáng tất cả.

Một khu nhà khách cao cấp đẹp đẽ và ưu nhã nằm trên đỉnh núi, Hướng Lan

Huyên cư trú tại nơi này. Nàng ta đang thả bộ bước dạo ngoài sân, trong lúc đi

đọc theo mép vách núi, nàng ta khi thì vừa đi vừa cười nhẹ, khi thì lặng im bất

động, ngắm nhìn khung cảnh mặt trời mới mọc, lấy tu hành chi tâm để cảm

nhận sự phát triển của động thực vật trong núi vào một ngày mới.

Mây mù mịt mờ lơ lửng giữa những ngọn núi.

Chính vào lúc này, một gã tùy tùng lắc mình bước nhanh đi tới, đứng ở bên

cạnh báo cáo: “Đại hành tẩu, phía bên đại điện tông môn Côn Linh sơn, Chưởng

môn Triệu Đăng Tử đang tiếp khách, người của Xích Lan các đã đến, người tới

là Ngân Sơn Hà.”

Đang đối diện với ánh mặt trời mới mọc, Hướng Lan Huyên quay khuôn mặt

diễm lệ nhìn tới, hiếu kỳ hỏi, “Thời điểm này Ngân Sơn Hà chạy tới đây làm

gì?”

Tùy tùng đáp: “Không biết, thân phận của thuộc hạ không tiện xông vào đại

điện tông môn Côn Linh sơn để được nghe.”

“Tới mấy người?”

“Hình như chỉ một mình hắn.”

Hướng Lan Huyên trầm mặc một hồi, chợt vung tay áo, người đã bay lên trời,

giống như lưu tinh, lao vọt về phía Đại điện Tông môn Côn Linh sơn trên đỉnh

núi cao vút kia.

Người như cưỡi mây và ánh bình minh mà đến, trực tiếp rơi xuống trên bậc cấp

ngoài đại điện, khiến cho những đệ tử bảo vệ của Côn Linh sơn đứng xung

quanh ngưỡng mộ và ao ước không thôi, tu vi có thể đạt đến cảnh giới tự do bay

lượn tung hoành thiên địa như thế này, luôn luôn là mộng tưởng của người tu

hành.

Nàng trực tiếp đi thẳng vào bên trong đại điện, không một người bảo vệ nào

dám ngăn cản, vì để giữ thể diện, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng chạy vào thông

báo.

Một tiếng “Cho mời” lập tức vang lên, Hướng Lan Huyên đã xách váy vượt qua

cánh cửa, có vẻ cường thế.

Bên trong điện có hai gã trưởng lão cùng Chưởng môn Triệu Đăng Tử tiếp

khách. Khách nhân chính là Ngân Sơn Hà, ông ta ngậm tẩu thuốc đứng lẻ loi

một mình, vết thương trên mặt đã khỏi rồi, lưu lại một vết sẹo nhàn nhạt.

“Đại hành tẩu.”

Đám người Triệu Đăng Tử dù không tiến tới đón khách, nhưng đều chắp tay

chào.

Hướng Lan Huyên hơi khom người đáp lại, ánh mắt đảo qua trên người Ngân

Sơn Hà, phất tay xua đi làn khói do đối phương thổi ra, nhìn từ trên xuống dưới

hỏi: “Ngươi tại sao lại chạy tới đây?”

Ngân Sơn Hà sừng sững nguyên chỗ bất động, “Ta cũng không cần phải bẩm

báo cho ngươi chuyện gì nha?”

Hướng Lan Huyên cất tiếng cười ha hả, dứt khoát quay đầu trực tiếp hỏi Triệu

Đăng Tử, “Triệu Chưởng môn, đại hội này không chỉ có Côn Linh sơn của

ngươi quan tâm, Đại Nghiệp ty có quyền đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra, hắn

tới nơi này làm gì?”

Triệu Đăng Tử tức thì lộ vẻ cười khổ, rơi vào thế khó xử, nhưng cũng không

còn cách nào khác, ông ta không như Xích Lan các có thể không để ý tới Đại

Nghiệp ty, Côn Linh sơn là trứng chọi đá, chỉ có thể nói ra tình hình thực tế:

“Thiếu Các chủ Long Hành Vân của Xích Lan các đã báo danh tham dự, đã vào

ở rồi, nhưng là dùng tên giả, Ngân huynh tới đây nói chuyện một chút, tránh

xảy ra hiểu lầm gì.”

Hướng Lan Huyên bỗng cảm thấy kinh ngạc, lại nhìn về phía Ngân Sơn Hà hỏi,

“Tiểu tử đó tự cho rằng mình rất cao, luôn cho mình là nhất, tại sao lại đi tỷ thí,

tranh giành với những người thượng vàng hạ cám này, tại sao lại đột nhiên

muốn chạy tới đây tham gia tràng náo nhiệt này chứ?”

Ngân Sơn Hà nhàn nhạt đáp lại một câu, “Thanh niên nhân, thích chơi đùa.”

Ông ta không thể thổ lộ sự thật, không thể nói rằng Long đại thiếu tại Minh Hải

bị người tát vào mặt, bị phép khích tướng kích thích, âm thầm đi dò hỏi đánh

giá thực sự của người ngoài về bản thân mình, kết quả thấy rằng đúng như

người nào đó đã nói, rất nhiều người đều không cho rằng Long đại thiếu có bản

lĩnh gì, chỉ là dựa vào thế của Xích Lan các để bắt nạt người khác mà thôi.

Lời nói tại sau lưng quả thực rất không êm tai, khiến cho Long đại thiếu tức

giận, thề phải dùng đại hội lần này khiến cho thế nhân nhìn thấy thực lực chân

chính của mình, cản cũng cản không được, Các chủ cũng không cho rằng trải

qua việc đời là chuyện gì xấu, cho nên cũng đã đồng ý.