Bán Tiên

Chương 622: Thanh niên, thích vui đùa (1)




Hai Linh thú trấn thủ Lưu Tinh điện bị giết chết, không cần biết có bắt được

hung thủ hay không, nếu Côn Linh sơn đã đưa ra quyết định bỏ qua, vậy thì một

số việc liền không thể dựa vào ý chí cá nhân, không quan tâm tới việc có người

nào đau lòng hoặc tức giận hay không.

Sự việc toàn bộ Côn Linh sơn đột nhiên xảy ra rối loạn, tới nhanh đi cũng

nhanh, không bao lâu sau liền lắng xuống, tựa như chuyện gì cũng chưa có xảy

ra.

Trong mười đại khu, tổng cộng một trăm hai mươi tiểu khu, toàn bộ thí sinh dự

thi cũng chỉ thoáng kinh ngạc trong một thời gian ngắn, không rõ đã xảy ra

chuyện gì. Nếu đã không còn có chuyện gì nữa rồi, sự việc cũng không liên

quan tới mình, bọn họ đương nhiên cũng là mặc kệ, vì vậy, tình thế không có

nhấc lên phong ba sóng gió gì, có thể nói là không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào

đối với Triêu Dương đại hội.

Lúc này, khu Đinh Dần đã được xóa bỏ giới nghiêm, Kha Nhiên lại bước chậm

đi xuống núi tản bộ, tại một chỗ khúc quanh trên đường núi, gã lại gặp được

một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn.

Đi tản bộ đến gần, nhân lúc xung quanh không người nào chú ý tới, gã nhanh

chóng chui vào bên trong xe ngựa, chắp tay hành lễ với Hướng Lan Huyên đang

mỉm cười ngồi thẳng ở bên trong, “Đại hành tẩu.”

Hướng Lan Huyên phất tay ra hiệu cho gã ngồi xuống rồi nói.

Kha Nhiên cẩn thận ngồi ngay ngắn, sau đó thử hỏi: “Đại hành tẩu, có phải Côn

Linh sơn đã xảy ra chuyện gì rồi hay không vậy?”

Hướng Lan Huyên hơi gật đầu, “Đã xảy ra chút chuyện, đêm qua có người tự

tiện xông vào Côn Linh sơn, hai con Linh thú trấn thủ Lưu Tinh điện đã bị sát

hạt, đến nay hung thủ vẫn còn đang lẩn trốn. Việc này không có liên quan gì với

các ngươi, ngươi đưa ra tín hiệu muốn gặp ta, chỉ là vì hỏi điều này hay sao?”

Kha Nhiên vội xua tay đáp: “Đại hành tẩu hiểu lầm rồi, thuộc hạ chỉ là vì nhìn

thấy động tĩnh đêm qua rất đột ngột và không nhỏ, vì vậy mới hỏi thăm. Mời

đại hành tẩu tới, đương nhiên là về chuyện của mấy người kia.”

Hướng Lan Huyên a một tiếng, lập tức nảy sinh hứng thú, “Đã phát hiện thấy

điều gì dị thường hay sao?”

Kha Nhiên đáp: “Đêm qua khi Côn Linh sơn xảy ra rối loạn thì thuộc hạ quả

thực phát hiện thấy một chút dị thường, cho dù ta không trực tiếp nhìn thấy,

nhưng ta có thể khẳng định, lúc đó Trương Chi Thần và Đậu Quan không có ở

trong phòng, hẳn là đã lén lút xuống núi rồi.”

Hướng Lan Huyên lập tức hỏi: “Làm sao biết được?”

Kha Nhiên: “Đêm qua, tại thời điểm Côn Linh sơn xảy ra rối loạn thì mọi người

đều chạy ra ngoài nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ duy nhất hai người đó là

không có xuất hiện, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra một lần, việc

này rất không bình thường. Sau đó ta sáng đó thám thính hư thực, nhưng vẫn

không thấy lộ diện, tên Chu Nhất Hải kia còn có vẻ cố ý chặn ta lại đứng nói

chuyện ngoài cửa, giống như không dám để cho ta đi vào. Vì vậy, ta đoán rằng

hai người đó không có mặt tại bên trong. Phía bên ta luôn có người thay phiên

nhau theo dõi sát sao căn nhà của hắn, nếu có người đi ra từ cửa chính thì phía

bên ta không có khả năng không biết, cho nên tám chín phần mười là lén lút

theo các vị trí phía sau như cửa sổ để chuồn xuống núi.”

“Khi Côn Linh sơn xảy ra rối loạn thì có hai người không tại…” Hướng Lan

Huyên thì thầm tự nói, trên mặt có vẻ kinh nghi, “Lẽ nào hung thủ tối hôm qua

chính là bọn họ sao?”

Kha Nhiên ngẩn ra, “Việc này rất không có khả năng đi? Dựa vào thực lực của

bọn họ, sao dám làm bậy trong Côn Linh sơn chứ? Bị Côn Linh sơn vây quét e

rằng cũng trốn không thoát.”

Hướng Lan Huyên xì mũi cười, hừ một tiếng, “Lý lẽ này của ngươi không phù

hợp với bọn hắn. Thực lực có lẽ không được tốt lắm, nhưng lá gan luôn luôn rất

lớn, ngươi là không biết bọn hắn từng trải qua những chuyện gì. Chỉ mong

không phải là bọn hắn, nếu như thật thì…” Nói đến đây, chính cô ta đều có chút

bối rối, “Không phải là Linh cốc sao, vì sao lại xông tới Lưu Tinh điện rồi? Bọn

hắn lén lút chạy tới nơi này, đến cùng là muốn làm gì?”

Nàng hoàn toàn không có liên tưởng gì đến phương diện tiên gia động phủ, mấy

tên này có thể đi vào Tiểu Vân gian là bởi vì có dấu vết có thể lần theo, là bởi vì

có được bản vẽ hướng dẫn do A Tiết Chương lưu lại, đó là một lần cơ duyên

trùng hợp, sao có thể cứ luôn tìm được tiên gia động phủ chứ, nếu thật là vậy,

vậy còn được sao? Đại Nghiệp ty và Ty Nam phủ đảo trời lật đất rất nhiều năm

như thế làm sao chịu cho nổi?

Cũng không phải là vấn đề có suy nghĩ tới phương diện này hay không, mà là

với đầu óc bình thường một chút thì đều sẽ cho rằng đó là chuyện không thể.

Nghe nàng ta nói như thế, trong lòng Kha Nhiên càng thêm tò mò về lai lịch của

mấy người kia, không biết rốt cuộc là ai.

Chính vào lúc này, ngoài xe đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, Kha

Nhiên quay đầu lại nhẹ nhàng đẩy rèm cửa ra một cái khe hẹp, hơi chút nhìn ra

bên ngoài rồi thả xuống, cũng hạ thấp giọng nói, “Đại hành tẩu, mấy người kia

tới rồi.”

“A.” Hướng Lan Huyên cũng đưa ngón tay gạt rèm che ra, lặng lẽ ra quan sát

bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.

Ở bên ngoài, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh và cả Bách Lý Tâm, đúng lúc

đang tản bộ về phía bên này.

Dữu Khánh thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn Bách Lý Tâm, thật sự là suy

nghĩ xử lý nàng ta cũng sinh ra rồi, phát hiện thấy bị nữ nhân này quấn lấy, thực

sự là quá phiền.

Rõ ràng là lo lắng người ta có vấn đề cần phải đề phòng người ta, nhưng không

tìm được lí do thích hợp để vứt bỏ người ta, then chốt là đã bị người ta vạch trần

được sự lén lút của bên này, lí do của người ta cũng rất thực tế, nàng ta là người

hỗ trợ mạo danh trà trộn vào đây, nếu xảy ra chuyện thì nàng ta cũng chạy

không thoát, cho nên nàng cần phải chú ý một chút, vậy đâu có gì sai?

Vì vậy, thực sự là quá phiền, nhìn quá gắt gao, khiến cho bọn hắn chẳng dám

làm ra động tác gì, ngay cả lén lút nói chuyện cũng không thuận tiện.

Kết quả là, Dữu Khánh quyết định ra ngoài đi dạo.

Với chiếc xe bên đường, bọn hắn cũng chỉ hơi nhìn thoáng qua một chút, rồi đi

lướt qua bên cạnh.

Với sự dẫn dắt của Dữu Khánh, cả nhóm đi tới một chỗ núi non với dòng suối

chảy róc rách và hồ nước xanh biếc.

Khi đi đến bên cạnh hồ nước, Dữu Khánh duỗi người lên cao, vặn eo, sau đó cởi

bội kiếm xuống, cắm ở trên cát sỏi, sau đó bắt đầu có vẻ lười nhác cởi bỏ quần

áo.

Mấy người ngẩn ra, Bách Lý Tâm kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Dữu Khánh: “Trời xanh như thế, nước trong như vậy, khung cảnh quá đẹp, thời

tiết cũng tốt, không nhảy xuống nước ngâm mình tắm rửa một hồi chẳng phải

quá đáng tiếc.” Hắn quay đầu lại hỏi Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, “Hai ngươi

các ngươi còn suy nghĩ gì nữa, không muốn ngâm mình một chút sao?”

Hai người lập tức hiểu ý, cũng bắt đầu tháo bội kiếm ra, nhất là Mục Ngạo

Thiết, y thực ra rất thích khoe khoang vóc dáng và cơ bắp của mình trước mặt

nữ nhân, cởi quần áo rất nhanh, huống hồ còn có lí do chính đáng.

“Các ngươi…” Bách Lý Tâm có thể nói là nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy ba

người thật sự bắt đầu cởi ra thấy da thấy thịt rồi, có chút nhìn không nổi nửa,

chỉ có thể quay đầu rời đi.