Việc này cũng không khó nhớ ra, bởi vì cũng không có nhiều chuyện có liên
quan tới thứ này, nàng ta rất nhanh liền nhớ đến cảnh tượng khi đêm thiếu một
chút đã bị người húc ngã, nhớ mang máng là đối phương đã giơ tay đỡ lấy
mình, ngoại trừ việc này ra, mình cũng không có tiếp xúc thân thể với bất kỳ
một người nào khác.
Chỉ là, nơi đối phương đỡ mình chính là ngực sao?
Trong tình huống lúc đó, nàng ta quả thực cũng không để ý tới điều này, sự việc
chỉ diễn ra trong chốc lát, nàng ta hoàn toàn không có nghĩ đến sự khác biệt
giữa nam và nữ.
Không cần nói tới nàng ta, ngay cả chủ nhân của dấu tay này cũng không có suy
nghĩ về phương diện đó, cũng không ý thức được vị trí mình đỡ người khác là
bộ phận nào, khi mà người ta không có tâm tư như vậy, vàng đặt tại trước mắt
cũng chỉ là một cục sắt mà thôi.
Nhưng vào lúc này, khi nhìn dấu bàn tay tại trên ngực mình, sự việc lúc trước
không để ý đến lại đột nhiên trở nên rõ ràng trước mắt Tần Phó Quân, nàng ta
đột nhiên có cảm nhận đặc biệt rõ ràng, nhớ tới hình ảnh đối phương đỡ lấy
mình, nhất là cảm giác khi một tay của đối phương vươn ra đỡ lấy nới ngực
mình, lúc này dường như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay đối
phương truyền tới.
Chưa có trải qua việc nam nữ, gương mặt nàng ta thoáng chốc đỏ lên, nóng
bừng bừng, âm thầm răng cắn cắn môi.
Nàng ta còn nhớ rõ tình cảnh mình và đối phương bốn mắt nhìn nhau, cũng
không biết khi tay đối phương đỡ lấy nơi này của mình thì nghĩ như thế nào, lúc
đó mình dường như không có biểu hiện gì, nhưng đối phương thì suy nghĩ
nhưng thế nào chứ?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng ta rất bối rối, xấu hổ và giận dữ khó nhịn, thậm chí
còn có cảm giác muốn tìm một cái cây để đâm đầu chết cho rồi.
Nàng có thể khẳng định, dấu tay bùn trên ngực mình chính là của tên đệ tử Côn
Linh sơn kia, bởi vì nàng nhớ rất rõ trên mặt đối phương cũng có bùn, không
biết là vị đồng môn nào.
Bùn? Nàng ta bỗng nhiên sửng sốt, trong đầu thoảng qua hình ảnh gương mặt
dính bùn kia, khiến nàng ta đột nhiên thoát khỏi trạng thái xấu hổ và giận dữ.
Khuôn mặt bùn đó làm cho nàng ta lập tức liên tưởng đến một chuyện.
Đột nhiên húc vào mình, cùng nhảy xuống vách núi với Địa Linh, Địa Linh chết
rồi, người đó lại không còn nhìn thấy, chẳng lẽ không đáng giá hoài nghi? Bôi
bùn ở trên mặt, để người khác nhìn không rõ hình dáng sao?
Trên mặt có nhiều bùn như vậy, có thể là trong lúc vô ý mà bị dính được chăng?
Nàng ta đột nhiên kinh hãi nhận ra rằng, sự xuất hiện của người mặt đính bùn
đó có lẽ không đơn giản như vậy, cái chết của Địa Linh có khả năng cũng không
phải giống như mấy người sư phụ nghĩ.
Nàng ta bỗng nhiên ngẩng đầu thoáng nhìn lên trên núi rồi nhìn xuống núi,
xong lắc mình lướt xuống dưới núi, theo bậc cấp đuổi theo những người khiêng
di thể, căn dặn mấy câu, bảo bọn họ đi lo liệu trước, nàng thì vội vàng chạy về
nơi mình ở.
Thay đổi xong một bộ quần áo, nàng gấp gáp vội vã quay trở lại Lưu Tinh điện,
nhìn thấy sư phụ đang nói chuyện với Đại sư huynh Cam Cử của mình, cũng
không quan tâm tới việc gây quấy rầy, nàng trực tiếp tiến tới bẩm báo: “Sư tôn,
có thể hung thủ không phải là Thượng Huyền cao thủ.”
Nàng ta vừa nói ra lời này, Vạn Lý Thu và cùng Cam Cử đều giật mình.
Vạn Lý Thu tự nhiên muốn hỏi rõ, “Vì sao nói như vậy?”
Tần Phó Quân đáp: “Trong đám người truy đuổi ngày hôm qua từng xuất hiện
một đệ tử bản phái mặt dính đầy bùn, đột ngột húc vào ta, lúc đó mọi người đều
không có suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Đầu tiên, mọi người đều đi đi dừng dừng theo hiệu lệnh, nhưng người này lại
không dừng kịp khi đột nhiên có hiệu lệnh dừng, điểm này vốn rất khả nghi.
Thứ hai, đây rất có khả năng chính là mưu kế của hắn, hắn quay sang nhận lỗi
với ta, nói là muốn ‘Lập công chuộc tội’, nhân cơ hội đó để đến gần Địa Linh.
Cuối cùng, hắn và Địa Linh cùng nhau nhảy xuống vách núi, kết quả Địa Linh
xảy ra chuyện, hắn thì biến mất không thấy, điều này chẳng lẽ không khả nghi
sao?
Lúc đó mọi người đều không suy nghĩ về phương diện này, không ai ngờ tới tặc
nhân dám ngang nhiên công khai trà trộn vào trong chúng ta, đều nghĩ lầm là
người của mình, bây giờ nghĩ lại thấy tên tặc này không chỉ lá gan lớn bình
thường, quả thực còn rất ngang ngược!”
Nói đến một câu này thì trong đầu nàng ta lại lóe lên hình ảnh dấu bàn tay nơi
ngực mình, nhịn không được lại cắn cắn môi, nghi ngờ tên tặc nhân đó rất có
khả năng là cố ý phi lễ nàng.
Vạn Lý Thu nghi vấn hỏi: “Ý của ngươi là, hung thủ trà trộn vào trong các
ngươi, khi nhảy xuống vách núi thì nhân cơ hội đó giết chết Địa Linh?”
Tần Phó Quân gật đầu, “Vâng! Cho nên đệ tử hoài nghi hoàn toàn không phải là
Thượng Huyền cao thủ nào đó giết chết Địa Linh, đệ tử hoài nghi đối phương
không có năng lực trực tiếp giết chết Địa Linh, cho nên mới cải trang xen lẫn
vào trong chúng ta để tìm cơ hội hành hung. Sư tôn, nhìn từ thời điểm xảy ra sự
việc, có lẽ Chưởng môn hoài nghi có thể là đúng, hung thủ có khả năng thật sự
là thí sinh tham gia Triêu Dương đại hội, đệ tử đề nghị tiến hành xác minh tất cả
thí sinh tham dự, những người đêm đó không có mặt tại nơi ở thì đều có hiềm
nghi!”
Vạn Lý Thu nghe vậy nhướng mày, hiện rõ sự không hài lòng.
Tại bên cạnh, Cam Cử nói: “Sư muội, ngươi hoài nghi đối phương không có
năng lực trực tiếp đánh chết Địa Linh, nhưng cũng hoài nghi một người không
có năng lực như vậy dám trà trộn vào trong đội ngũ lùng bắt để đánh chết Địa
Linh, ngươi không cảm thấy suy đoán của ngươi có vẻ không nhất quán sao?”
Tần Phó Quân bị những lời này làm cho sững sờ, ngay lập tức biện giải: “Sư
huynh, nguyên nhân chính là vì không có năng lực trực tiếp đánh giết, cho nên
mới phải xen lẫn vào trong chúng ta, để dễ tìm cơ hội tới gần Địa Linh, ta hoài
nghi Địa Linh không phải bị cao thủ đánh chết mà là bị đánh lén mất mạng.”
Cam Cử bình tĩnh nói: “Theo như lời ngươi nói như vậy, lá gan hung thủ này
quả thực rất lớn, nhưng đây chỉ là suy đoán của ngươi.”
Tần Phó Quân trở nên nôn nóng, “Sư huynh, việc này không chỉ có suy đoán,
người đó trước khi nhảy xuống vách núi cùng Địa Linh, từng làm ra thủ thế ra
hiệu cho người phía sau dừng lại, lúc đó hắn quả thực đã đánh lừa được chúng
ta, vì vậy chúng ta mới không có nhìn thấy hung thủ là ai.
Còn có, thi thể của Địa Linh bị cắt thành ba đoạn, nằm khá xa nhau, chứng tỏ
Địa Linh rất có thể là bị người chém chết trên không trung, người cùng nhảy
xuống có hiềm nghi rất lớn. Vả lại, tên đệ tử đó vì sao phải lấy bùn bôi lên mặt?
Vì sao sau việc không còn thấy tung tích, đã đi đâu rồi?”
Cam Cử than thở: “Để ta giải thích cho ngươi biết người đó đã đi đâu, lúc đó,
sau khi hắn nhảy xuống vách núi với Địa Linh, Địa Linh thì bị cao thủ chém
giết, mà hắn cũng bị cao thủ bắt đi.”
Tần Phó Quân cau mày nói: “Sư huynh, lời này của huynh mới là suy đoán.”
Cam Cử nhấc tay ôm trán, có vẻ như không biết phải làm sao với ngươi, ân cần
nói: “Khi ta tiếp nhận công việc truy tìm, sau khi hỏi thăm mọi người về tình
hình tìm kiếm, lập tức hoài nghi tới người mà ngươi nói đó, chuyện thứ nhất
chính là xác nhận xem hắn là ai, tung tích ở đâu. Người đã tìm được rồi, là đệ tử
phía bên Hoàng Phong Bình, tên là Thái Biên Sơn, đã bị hung thủ diệt khẩu rồi,
bị vặn gãy cổ.”
Tần Phó Quân trừng to mắt, “Chết rồi? Nói cách khác chính hắn cũng không có
thừa nhận mình chính là người cùng nhảy xuống với Địa Linh, vậy ngươi…”
Cam Cử nhấc tay đánh gãy lời nàng nói, “Người đi theo ngươi sau khi nhìn thấy
thi thể đã nói chắc hẳn chính là hắn, trên mặt hắn có vết bùn. Địa điểm hắn chết
cách vách núi xảy ra sự việc tương đối xa, ngươi sẽ không cho rằng hung thủ
chạy đi xa như vậy rồi mới bắt giết một người là vì để cố ý đánh lạc hướng a?”
Tần Phó Quân: “Đúng vậy, sư huynh, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Hung
thủ vì sao bắt một người chạy đi xa như vậy mới giết chứ?”
Cam Cử: “Tìm hiểu tin tức, bắt người sống đem đi dò hỏi, sau sát nhân diệt
khẩu, việc này mới phù hợp với lẽ thường.” Nói đến đây, gã cũng kỳ quái, “Sư
muội, người bên cạnh ngươi cũng đã nói người đó chính là Thái Biên Sơn, vì
sao ngươi cứ một mực hoài nghi vậy?”
Tần Phó Quân chần chừ nói:
“Một người đệ tử lúc trước rất không nổi danh, tại sao trong lúc lục soát thì vọt
tới phía trước, rồi còn vượt qua ta chứ?”
Cam Cử thở dài, dường như bỏ qua việc tranh cãi cùng nàng, hỏi ngược lại: “Sư
muội, theo như lời ngươi nói, phải tiến hành xác minh với tất cả thí sinh tham
gia Triêu Dương đại hội, ngươi có biết điều đó ý nghĩa gì không?”
Tần Phó Quân nghẹn lời không nói gì, cũng đang cân nhắc tới sự náo loạn do
việc làm đó gây ra, còn có cả nhân lực sử dụng để kiểm tra, mấu chốt là sợ ảnh
hưởng tới sự kiện sắp diễn ra, suy nghĩ cũng có phần bất an, nhưng vẫn còn có
chút không cam lòng, hỏi: “Đã có điểm đáng ngờ, cứ như vậy bỏ quả hay sao?
Địa Linh và Dạ Linh Nhi cứ chết vô ích như vậy sao chứ?”
Vẫn luôn ở một bên nghe hai người tranh luận, lúc này Vạn Lý Thu mở miệng,
“Được rồi, cách thức xử lý việc này đã được Chưởng môn quyết định, giải
quyết xong hậu quả đi!”
Cam Cử khom người đáp: “Vâng.”
Tần Phó Quân cũng chậm rãi cúi thấp đầu.
Vạn Lý Thu lại hỏi: “Việc anh táng Địa Linh và Dạ Linh Nhi, ngươi nhanh như
vậy đã xử lý xong hết rồi sao?”
Tần Phó Quân nghe hỏi vậy thì chỉ đành phải chắp tay xin cáo lui đi tiếp tục xử
lý việc đó.
Nhưng sau khi rời khỏi Lưu Tinh điện, nàng ta lại lẩm bẩm thì thầm một câu,
“Chưởng môn cũng đã nói rồi, có thể tiếp tục âm thầm điều tra…”
Có thể nói ra lời này, đã cho thấy nàng ta vẫn chưa bỏ cuộc, còn về phần lí do vì
sao không bỏ qua, nàng ta xấu hổ không thể nói ra được, hơn nữa Địa Linh là bị
chết ngay tại dưới mí mắt của mình. Nói chung, về việc này, nếu như nàng ta
chưa thể làm rõ được những điểm đáng ngờ thì cảm giác không quá thoải mái,
cứ bị canh cánh trong lòng.
Đương nhiên, chính sự phải làm thì vẫn cần phải xử lý trước tiên, nàng ta mất
thời gian non nửa ngày để an táng di thể Địa Linh và Dạ Linh Nhi, sau đó tìm
người tìm hiểu xem thi thể Thái Biên Sơn đặt ở đâu, rồi trực tiếp chạy thẳng tới
Hoàng Phong Bình.
Khi nàng ta tìm đến thi thể của Thái Biên Sơn thì những người khác đã làm vệ
sinh thi thể Thái Biên Sơn, cũng đã đổi y phục sạch sẽ, bên cạnh còn có một thi
thể khác.
Đứng ở trước di thể của Tần Phó Quân, vừa nhìn thấy nàng ta đã cảm thấy có
điểm nào đó không thích hợp, cũng không biết có phải là mình có thành kiến
hay không, gã mặt đầy bùn tối hôm qua có hình dáng và khuôn mặt giống người
nằm trước mặt này hay sao? Vóc người tương tự sao? Cảnh đêm là một tầng che
giấu rất tốt, hiện tại nàng ta cũng không thể làm rõ được rồi.
Nhưng mà, nàng ta đã từng đối mặt với người kia, bởi vì tò mò không biết tại
sao trên mặt đối phương lại có nhiều bùn như vậy, cho nên nàng ta đặc biệt chú
ý tới đôi mắt đối phương, mơ hồ còn nhớ được ánh mắt đối diện với mình kia,
tuy nhiên, Thái Biên Sơn đã chết, nàng ta cũng không thể xác định được điểm
này.
Nàng nhìn nhìn bờ môi của Thái Biên Sơn, mơ hồ cảm thấy hình như trên môi
người tối hôm qua có ria mép, cho dù đã bị bôi bùn, nhưng hình như đúng là có,
bởi vì lúc đó cảm thấy bùn trên môi hắn đặc biệt nhiều hơn chút, có nhìn kỹ
nhiều chút, vì vậy mà hơi có ấn tượng, nhưng nàng ta cũng không dám chắc
nữa, không biết có phải là mình nhớ lầm hay không.
Trọng điểm là trên môi Thái Biên Sơn không có râu ria.
Cho nên nàng ta hỏi: “Lúc sống, hắn có để ria mép hay không?”
“Ria mép?” Đệ tử cùng đi ở bên cạnh thoáng sửng sốt, không biết có ý gì, nhìn
thấy nàng đưa tay ra hiệu mới hiểu ý, cung kính nói: “Trước đây dường như
Thái sư huynh không có để râu.”
“Nói cách khác, gần đây là không có?”
“Không có.”
Ánh mắt Tần Phó Quân dừng lại tại trên mặt Thái Biên Sơn, hỏi tiếp: “Khi đưa
tới đây thì trên mặt có bùn không?”
Đệ tử ở bên cạnh đáp: “Có, đã rửa sạch giúp hắn rồi.”
Tần Phó Quân nhìn nhìn tay Thái Biên Sơn, lại hỏi: “Trên tay có sạch sẽ
không?”
Đệ tử ở bên cạnh trả lời: “Cũng bẩn, cũng có bùn.”
Tần Phó Quân hơi cau mày, điều này thì phù hợp rồi, lẽ nào thực sự là bởi mình
hoài nghi sai rồi sao? Nàng ta không cam lòng, hỏi tiếp: “Tìm chút mực đóng
dấu và giấy tới đây.”
“Được.” Đệ tử kia nghe lời, rời đi.
Không bao lâu sau, gã liền đem đồ vật đưa tới.
Tần Phó Quân tự mình động thủ, bôi mực lên bàn tay đã cương cứng của Thái
Biên Sơn, sau đó đè dấu tay lên trên tờ giấy trắng.
Đệ tử ở bên cạnh không biết nàng ta đang làm gì, chỉ có thể ở một bên chở đợi.
Đã lấy được dấu tay, Tần Phó Quân hơi chút cảm tạ rồi rời đi, đi thẳng về nơi
mình ở, tìm bộ y phục dính bùn mình đã thay ra, cầm lấy tờ giấy có dấu tay so
sánh với dấu tay bùn trên y phục.
Kết quả so sánh chính là uổng công một hồi, dấu tay trên giấy và dấu tay bùn
trên áo hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, không có sự ngay ngắn gì để có
thể so sánh, cho dù nàng ta đưa ra thì cũng không có cách nào chứng minh.
Ngồi xụi lơ thất thần trước bàn, nàng ta dần dần cũng nảy sinh bực dọc, quyết
không thể bỏ qua.