Bán Tiên

Chương 620: Thủ ấn (2)




Ước chừng sau khoảng nửa giờ, hai người bên trong phòng bỗng nhiên đồng

loạt ngẩng đầu nhìn lên phía nóc nhà, bởi vì nghe được trên lầu truyền xuống

tiếng bước chân.

Hai người nhìn nhau, ngay lập tức nhấc chân đi lên lầu, đẩy mở cửa phòng Dữu

Khánh ra, chỉ thấy Dữu Khánh quay đầu nhìn lại rồi vẻ mặt kinh ngạc, ngạc

nhiên với việc Bách Lý Tâm trực tiếp xông vào.

Nam Trúc lại quay đầu chạy sang phòng của Mục Ngạo Thiết, đẩy cửa nhìn

vào, nhìn thấy Mục Ngạo Thiết cũng trở về nguyên vẹn, thấy hai tên này vậy

mà lặng yên không một tiếng động đột phá tầng giới nghiêm dưới núi bình an

trở về đây, gã lập tức như trút được gánh nặng.

“Các ngươi đi đâu vậy?”

Không cần Nam Trúc dò hỏi tình huống, Bách Lý Tâm đã mở miệng làm một

trận thẩm vấn Dữu Khánh…

Cái chết của Địa Linh và Dạ Linh Nhi, khiến cho toàn bộ nhân sự cấp cao của

Côn Linh sơn phải chấn động, kẻ đột nhập lại ngông cuồng như thế, không xem

tầng phòng ngự của đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ như không có gì, muốn

giết liền giết, muốn chạy liền chạy, còn là tại trong thời gian tổ chức Triêu

Dương đại hội được bảo vệ nghiêm ngặt này, điều này làm cho mặt mũi của một

đại phái sừng sững nghìn năm phải đặt nơi nào cho được?

Có thể nhẫn nhịn được hay không chứ, tông môn Côn Linh sơn lập tức hạ lệnh

cho toàn bộ môn phái, kể cả những nhân sự trú đóng tại khu vực ngoại vi Côn

Linh sơn cũng phải cùng nhau phối hợp, cần phải bắt bằng được hung thủ đem

về!

Nhưng mà hung thủ lại giống như là trâu đất xuống biển, dường như đã triệt để

biến mất.

Toàn bộ nhân sự Côn Linh sơn từ trên xuống dưới bận rộn cả một đêm, dùng

hết tất cả các thủ đoạn, vẫn không nhìn thấy được tung tích của hung thủ.

Bên trong Lưu Tinh điện, một người đàn ông cao tuổi nho nhã ngồi tại vị trí thủ

vị với khung cảnh ánh đèn sáng ngời, chính là Chưởng môn của Côn Linh sơn,

Triệu Đăng Tử đích thân tới đây, và vì vậy, tất cả các thông tin về việc lùng bắt

ở khắp mọi nơi Côn Linh sơn cũng không ngừng được truyền về nơi này.

Trưởng lão Vạn Lý Thu theo ở một bên, luận về bối phận thì lão ta còn lớn hơn

Chưởng môn một lứa, tuổi cũng lớn hơn không ít.

Tần Phó Quân khoanh tay đứng ở bên cạnh, vẻ mặt có phần buồn bã uể oải, bởi

vì nàng ta chỉ huy vây bắt không tốt, nên đã bị thay thế, bây giờ là do sư huynh

của nàng ta chủ trì nhân viên lùng bắt của Lưu Tinh điện.

Sau khi tiếp tục nghe một lần báo cáo tạm thời không có phát hiện gì mới, Triệu

Đăng Tử nhìn về phía sắc trời bên ngoài, chợt lên tiếng hỏi: “Trời đã sáng lên

rồi, Vạn trưởng lão, ông cảm thấy cơ hội bắt được hung thủ còn lớn không?”

Vạn Lý Thu trầm mặc một hồi, sự việc đã báo cáo lên cho Tông môn, phải

quyết đoán như thế nào đã là chuyện của Tông môn, với lão ta mà nói, cơ hội

bắt được có lớn hay không đã không quan trọng nữa rồi, quan trọng là ý nghĩ

của Chưởng môn, ông ta hơi chút suy nghĩ, trả lời: “Đến bây giờ vẫn không còn

có lần nào phát hiện được tung tích của hung thủ, e rằng cơ hội đã rất xa vời.”

Triệu Đăng Tử bình tĩnh hỏi: “Vì sao hung thủ lại chạy đến hành hung với Lưu

Tinh điện, ông cảm thấy hung thủ sẽ là người nào?”

Vạn Lý Thu lập tức phủ nhận lí do hung thủ hành hung là bởi vì Lưu Tinh điện,

“Hung thủ hẳn không phải là nhằm vào Lưu Tinh điện, có lẽ là đi ngang qua,

chỉ là Địa Linh tình cờ tại phía bên này. Nếu không phải có Địa Linh phát hiện

kịp thời, còn không biết hung thủ sẽ làm ra chuyện gì với tông môn.”

Ý trong lời nói là Lưu Tinh điện không chỉ không sai, trái lại còn có công.

Triệu Đăng Tử liếc mắt nhìn ông ta, hơi gật đầu nói: “Có lẽ vậy.”

Vạn Lý Thu tiếp tục nói: “Về phần hung thủ là người nào, hiện nay còn chưa

tìm được manh mối, không thể kết luận.”

Triệu Đăng Tử: “Chuyện xảy ra vào thời điểm này, phải chăng hung thủ là kẻ

nào đó trong đám thí sinh dự thi kia?”

Vạn Lý Thu: “Chưởng môn cho rằng là ngoại nhân nhân cơ hội này để trà trộn

vào đây sao? Theo ta thấy, khả năng này không lớn. Trước tiên, với bản lĩnh của

đối phương, không cần phải quanh co lòng vòng trà trộn vào, hai là, người có

thể tại ngay phía dưới mí mắt chúng đệ tử sát hại Dạ Linh Nhi và Địa Linh, còn

có thể không bị phát hiện, nào phải là người có tu vi bình thường có thể làm

được, không có thực lực đáng kể sẽ không có lá gan lớn như vậy, hung thủ ít

nhất cũng là cao thủ Thượng Huyền!”

Triệu Đăng Tử trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi hơi gật đầu, tỏ vẻ tán thành,

sau đó chậm rãi nói: “Nói như vậy, hung thủ có thể đã rời khỏi Côn Linh sơn.

Trong thời điểm đại hội này, tiếp tục giày vò cũng không có ý nghĩa gì lớn. Khi

có manh mối thì có thể tiếp tục âm thầm điều tra tiếp. Còn bây giờ, hãy giải

quyết tốt hậu quả đi.”

Vạn Lý Thu đã hiểu ý của ông ta, đối với toàn bộ môn phái mà nói, hiện nay,

Triêu Dương đại hội được ưu tiên hơn tất cả những việc khác, sẽ có một ít đại

nhân vật tới đây, toàn bộ Tu Hành giới đều nhìn vào chằm chằm, nếu không

phải tất yếu, cần có chừng có mực, lập tức hơi khom người nói: “Chưởng môn

nói có lý.”

Triệu Đăng Tử không nói thêm gì nữa, cất bước rời đi, đi ra khỏi đại điện, bước

lên đại cầm sải cánh bay đi.

Trời đã hừng đông, Côn Linh sơn một đêm xao động dường như cũng được lắng

xuống.

Vạn Lý Thu tiễn đưa xong, cất tiếng thở dài, quay đầu lại nhìn quan môn đệ tử

của mình, “Chưởng môn đã nói giải quyết cho xong hậu quả, ngươi đi an táng

cho Dạ Linh Nhi và Địa Linh đi.”

“Vâng.” Tần Phó Quân vâng vâng dạ dạ rồi cất bước.

Nàng ta kêu gọi mấy tên đồng môn khiêng thi thể hai con Linh thú xuống dưới

núi, trên đường đi thì gặp được một nữ đệ tử quen biết, người kia quan sát nàng

ta một chút, chợt kéo nàng ta tới gần nói nhỏ, “Ta biết xảy ra chuyện như vậy

khiến ngươi đau buồn, nhưng người có khí chất cao nhã như ngươi thì không

thể lôi thôi luộm thuộm được!”

Dứt lời còn lặng lẽ chỉ chỉ vào ngực nàng ta, vỗ vỗ vào cánh tay nàng ta để thể

hiện sự an ủi, sau đó nói là có việc cần đi trước, rồi cất bước đi thẳng lên núi.

Tần Phó Quân đối với việc cô ta rời đi không có bất kỳ phản ứng gì, cúi đầu

nhìn xuống, mắt chợt trừng to.

Theo vị trí người ta chỉ, nàng ta phát hiện thấy vị trí nơi ngực mình hơi lệch

xuống nách vậy mà lại có dấu một bàn tay, hơn nữa còn là một cái dấu tay bùn,

nếu không phải bây giờ là bình minh thì thật sự không dễ dàng chú ý tới, vấn đề

là dấu tay này từ đâu mà ra chứ?

Nàng ta giơ hai tay mình lên, nhìn nhìn, rất sạch sẽ, ngay cả một chút bụi cũng

không có, tại sao trước ngực lại có dấu tay chứ?

Nàng ta biết rõ hình dạng dấu bàn tay mình, nhìn kích thước dấu tay này, không

phải là dấu tay của mình, vậy mấu chốt là trên ngực mình tại sao lại có dấu tay

của người khác?