Tại trên đường, Mục Ngạo Thiết cất lời hỏi, “Còn có con Linh thú ‘Phục địa’
kia, đi như vậy có được không?”
Dữu Khánh đáp lại một câu, “Không sao nữa rồi, đã giải quyết xong.”
Hắn không có nói nhiều, không nhắc tới một chữ nào về quá trình kinh tâm
động phách đó, một là chuyện đã qua rồi, không cần thiết phải lôi ra lại khiến
người lo lắng, hai là lúc này không phải thời điểm để nói những chuyện này, ba
là lão Cửu không phải người thích hợp để nói chuyện phiếm.
Vừa nghe nói đã giải quyết xong rồi, trong lòng Mục Ngạo Thiết mặc dù kinh
ngạc không biết lão Thập Ngũ làm sao làm được, nhưng cũng không nói thêm
nhiều lời vô nghĩa gì, y vừa cảnh giác xung quanh vừa tiếp tục chạy trốn…
Bên ngoài Lưu Tinh điện, Vạn Lý Thu chắp tay đứng ở bên mép núi, thần tình
nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào rừng núi rậm rạp dưới ánh
trăng, và cả mặt hồ phản chiếu ánh trăng sao kia nữa.
Tại bên cạnh lão là một ông già mặc áo choàng tay áo rộng, thỉnh thoảng lại lắc
đầu và thở dài.
Không bao lâu, có một người từ dưới núi phi thân lên đây, không phải ai khác,
chính là Tần Phó Quân.
Nhìn thấy sư phụ đang đứng chờ ở bên ngoài, nàng ta thấp thỏm không biết tiến
tới nên nói như thế nào, chợt ánh mắt dừng tại trên pháp đàn, nhìn thấy trên đó
có một con chim to đuôi dài lông xanh, con chim to lớn đó nằm im lặng không
chút động đậy, chỉ có những con gió nhẹ thoảng qua làm lông đuôi rung động.
Nàng nhớ tới lời Địa Linh nói trước khi chết, lập tức ngây người đứng đó, hai
mắt chậm rãi liếc nhìn về phía chiếc võng trống không phía dưới mái hiên.
Vạn Lý Thu đứng chắp tay đối diện với hồ nước và núi rừng không nhìn cũng
biết là ai vừa tới, lên tiếng nói: “Dạ Linh Nhi đi rồi, hung thủ đâu?”
Tần Phó Quân lập tức bước nhanh đi tới, rất khó khăn mà cất lời: “Hung thủ
không phải tầm thường, đến bây giờ vẫn còn chưa bắt được, đặc biệt hướng sư
tôn thỉnh cầu, e rằng phải mời Tông môn điều động lực lượng tới vây bắt, nếu
muộn sợ là sẽ bị bọn chúng chạy thoát ra khỏi Côn Linh sơn.”
Vạn Lý Thu cũng không quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Là hung thủ như thế nào,
ngay cả Địa Linh cũng không làm gì được hắn sao?”
Tần Phó Quân mím mím môi một hồi, cuối cùng vẫn là nỗ lực nói ra: “Địa Linh
đã ngộ hại, di thể sẽ được đưa đến đây sau.”
Lời này vừa được nói ra, Vạn Lý Thu vụt quay đầu lại, nét mặt tràn đầy kinh
ngạc.
Ông già đứng ở một bên cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn tới Tần Phó Quân, sau đó
chậm rãi quay đầu nhìn về phía di thể nằm trên pháp đài, sự nghi vấn trong lòng
hiện rõ ràng trên nét mặt, hai Linh thú trấn thủ Lưu Tinh điện đều đã bị người
sát hại chỉ trong một đêm rồi sao?
Hầu kết Vạn Lý Thu giật giật một hồi rồi vẻ mặt nghiêm nghị và đầy sát khí,
hỏi: “Hung thủ là người nào?”
Tần Phó Quân cắn cắn môi, đáp: “Đến nay vẫn còn chưa có người nào thấy qua
hình dạng hung thủ, còn chưa biết hung thủ là người như thế nào.”
Vạn Lý Thu lập tức bộc phát giận dữ, “Ngươi đã huy động không biết bao nhiêu
là nhân thủ như vậy để vây quét, mà ngay cả hình dạng hung thủ như thế nào
cũng không biết sao? Làm ăn cái gì vậy?”
Tần Phó Quân xấu hổ cúi đầu.
Ông già ở bên cạnh nói xen vào, “Nhìn vết thương của Dạ Linh Nhi, người xuất
thủ không phải tầm thường, dựa vào thính lực của Địa Linh mà còn có thể bị hạ
độc thủ, e rằng không thể dùng suy nghĩ thông thường để đánh giá người tới.
Việc này có lẽ cũng không phải là sai lầm của Tần chấp sự. Tần chấp sự nói
đúng, bây giờ phải nhanh chóng hiệu lệnh cho người của những Núi khác tham
dự bao vây truy bắt, chậm trễ sẽ để cho đối phương chạy thoát.”
Vạn Lý Thu hít sâu một hơi, chợt tung người bay vọt rời đi…
Tại cửa vào một nhà lầu nhỏ trên đỉnh núi khu Đinh Dần, Nam Trúc ngồi ở trên
ngưỡng cửa, nhìn núi rừng xa xa, nỗi lòng một mực căng thẳng không buông bỏ
được, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn xem cánh cửa phòng đóng chặt của
Bách Lý Tâm.
Lúc trước gã quấn lấy Bách Lý Tâm hàn huyên trò chuyện, kết quả nói đến nỗi
Bách Lý Tâm phải quay vào trong phòng đóng cửa từ chối tiếp khách.
Nhưng gã cũng không có bỏ qua, một mực thủ tại cửa vào chờ đợi, đề phòng
Bách Lý Tâm đi lên lầu, hai người trên lầu đều không có mặt, không thể để cho
người biết được điều đó.
Tại trong lúc gã ngồi thất thần chờ đợi tại cửa vào, chợt có một bóng đen lướt
tới, trực tiếp rơi tại trên đầu vai gã.
Gã tỉnh lại quay nhìn trên đầu vai, phát hiện thấy là “Đầu To”, tức thì đứng lên
kiễng chân ngước nhìn, cho rằng Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết trở về, nhưng
cuối cùng không thấy được bóng người nào, gã lập tức lên lầu đi tới gian phòng
của hai người, mở cửa nhìn xem, vẫn không có bóng người nào, gã không khỏi
nghi hoặc, nếu lão Thập Ngũ đã trở về, “Đầu To” làm sao sẽ tách ra tới đây với
mình?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, gã tức thì cảm thấy không ổn, lập tức lo lắng,
muốn đi tìm xem sao, nhưng mà như thế là không thực tế, hiện tại, gã hoàn toàn
không biết lão Cửu và lão Thập Ngũ đang ở nơi nào, gã cũng không có lòng tin
đột phá tầng tầng lớp lớp canh gác ngoài sáng trong tối của Côn Linh sơn.
Vì vậy, gã chỉ có thể nôn nóng chờ đợi, chính gã cũng không biết lúc nào mình
đã đi tới sân trống bên ngoài, tới tới lui lui.
Lâu dài không thấy hai vị sư đệ trở về, trong lòng nôn nóng căng thẳng, sống
một ngày như một năm.
Đang… Đang… Đang…
Đang đi tới đi lui, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, phía xa xa đột nhiên
loáng thoáng truyền đến tiếng chuông.
Trong trời đêm tối đen như vậy gõ chuông làm gì, đã tới đây mấy ngày nhưng
đây là lần đầu tiên nghe được, ngay cả những đệ tử Côn Linh sơn ở dưới núi
này nghe được thì cũng có chút rối loạn. Trong lúc Nam Trúc đang lắng nghe,
ánh mắt bỗng nhiên dao động, nhìn thấy trong núi rừng bên ngoài xuất hiện
không ít điểm sáng, đang tập trung về một khu vực nào đó, dường như có rất
nhiều người cầm Huỳnh thạch chiếu sáng vội vàng lao đi.
Động tĩnh như vậy cũng kinh động tới Bách Lý Tâm, nàng ta bước ra cửa nhìn
xem tình hình, xem không hiểu là có chuyện gì, liền đi tới bên cạnh Nam Trúc,
hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nam Trúc cau mày không rõ, lắc đầu, “Không biết.”
Động tĩnh đó cũng kinh động tới những người khác, Bách Lý Tâm nhìn thấy
đám người Thiện Thiếu Đình cũng chạy ra quan sát, chợt vô thức quay đầu lại
thoáng nhìn trên lầu căn nhà mình đang ở, rồi ngẩn ra, lập tức nhận thấy không
thích hợp, với động tĩnh dị thường như thế, hai người trên lầu vậy mà lại không
có phản ứng gì sao?
Bách Lý Tâm trong lòng kinh nghi, xoay người, cất bước đi về phía trong nhà.
Nam Trúc chú ý thấy phản ứng của nàng ta, thầm hô không ổn, lập tức đuổi
theo, trước một bước tiến vào trong nhà, sau đó lắc mình ngăn cản tại lối lên
cầu thang, cười ha hả nói: “Hai tên đó đang tu luyện tới thời điểm mấu chốt, lúc
này không thích hợp quấy rầy, có chuyện gì nói với ta cũng được.”
Bách Lý Tâm trực tiếp xông tới, cưỡng ép đẩy gã ra, lắc mình lướt lên trên.