Nói chung là, khi hắn đi xuống, người khác không đi xuống, khi người khác
xuống hết rồi, hắn lại trồi lên.
Tất cả quá trình chỉ trong gang tấc, rồi lại khéo léo tinh vi như lọt vào trong
sương mù, khoảnh khắc hai bên đan xen giao nhau thực sự ly kỳ, kinh tâm động
phách, người ngoài cuộc khó thể hiểu được.
Ngay tại trước mí mắt của mọi người, nhẹ nhàng đan xen lướt qua người, chuồn
êm lên trên, Dữu Khánh lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn nhìn xung quanh, thấy không
còn có người khác, hắn nào dám tiếp tục lưu lại, nhanh chóng lắc mình thoát đi.
Rơi xuống dưới đáy vách núi, Tần Phó Quân đứng trong bóng tối, rút kiếm nhìn
xung quanh, không nhìn thấy Địa Linh đâu, nàng ta lại lắc mình đến vị trí có
ánh trăng chiếu rọi nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng của Địa
Linh, ngẩng đầu nhìn về phía vách đá đối diện với ánh trăng nghiêng nghiêng
chiếu rọi, thi pháp gọi to, “Địa Linh!”
Tiếng gọi vang vọng bên trong vách khe núi, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu
đáp lại nào.
Nghiêng tai lắng nghe một hồi, nàng ta dần dần cảm thấy không ổn, dựa vào
năng lực thính giác của Địa Linh, không có khả năng nó không nghe được tiếng
gọi to của mình.
Đám nhân viên lùng bắt lần lượt rơi xuống dưới, phát hiện thấy mọi người cùng
nhau chặn kín tại dưới vách núi, không biết tập trung tại nơi này để gì, đa số
người còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, nhất là những người cùng nhảy xuống
theo sau đó.
“Tìm! Chia một số người đi tìm trên vách núi đối diện, lại phân hai nhóm nhân
thủ đi tìm ở hai bên khe núi.”
Tần Phó Quân chợt quay đầu hạ lệnh.
Mọi người nhận lệnh chia ra hành động. Trong khi nhân thủ phân tách ra, có
người chợt di một tiếng, “Có mùi máu tươi.”
Đồng bạn ở bên cạnh cũng va chạm vào thứ gì đó dưới chân, cảm giác giống
như là thịt, “Đây… Đây là cái gì?”
Những người tới gần cũng thì thầm bàn tán, cảm thấy dưới chân đạp phải thứ gì
đó dính dính, hơn nữa còn có mùi máu tươi, có người dựa vào kinh nghiệm đã
cảm thấy có khả năng mình đạp phải máu tươi.
Vì vậy, có người lấy mồi lửa ra, thổi cháy lên để quan sát, kết quả vừa nhìn liền
thấy được một bãi máu tươi bị đạp ngổn ngang, sau đó rất đương nhiên là thấy
được nửa đoạn thân thể, vì vậy nơi đây rất nhanh liền trở nên rối loạn, liên tục
từng viên Huỳnh thạch được lấy ra, từng cây mồi lửa được thổi cháy lên.
Những người được sai phái đi nhao nhao quay đầu lại nhìn về phía bên này.
Tần Phó Quân tự nhiên cũng nhìn thấy được, hơi cau mày, lúc trước vì không để
cho hung thủ nhìn thấy đường hướng di chuyển của nhân viên truy bắt, cho nên
nếu không cần thiết thì không cho phép tạo ra ánh sáng, nhưng lúc này phía bên
kia sáng rực lên thành một vùng sáng ngời, khiến nàng ta mơ hồ cảm thấy bất
an.
Quả nhiên, rất nhanh liền có người chạy tới báo cho biết, “Tần chấp sự, đã xảy
ra chuyện.”
Tần Phó Quân bước nhanh đi đến, mọi người tránh ra, nhường đường cho nàng
ta đi đến trước phần thân thể bị cắt tràn đầy máu tươi kia.
Chỉ có một nửa thân thể, một đoạn thân thể với chân sau nằm im lìm trong vũng
máu, vừa nhìn đã biết là một phần thi thể của người nào, huyệt Thái Dương của
nàng ta phập phồng không ngừng, hô hấp trở nên gấp gáp.
Rất nhanh, tại gần đây cũng có người hô lên: “Ở đây cũng có.”
Tần Phó Quân quay đầu lại ngây ngẩn thoáng nhìn, dưới chân nặng tựa ngàn
cân, chậm chạp không nhấc được bước.
Vì vậy, chỉ chốc lát sau liền có người khiêng tới đây một nửa đoạn thân thể
khác, nửa trước thân thể không có đầu, đặt xuống đất ráp với nửa đoạn phía sau
kia.
Chỉ còn thiếu đầu, mọi người ào sào rọi sáng tìm kiếm, một lúc sau, bọn họ tìm
được chiếc đầu bị văng đi một nơi khá xa, cuối cùng đã ghép lại được một thi
thể hoàn chỉnh.
Hiện trường chìm vào tĩnh mịch.
Ngực Tần Phó Quân rõ ràng phập phồng rất mạnh, không thốt ra một tiếng nào,
nói không ra lời, đây chính là Linh thú trấn điện của “Lưu Tinh điện” a, nàng ta
cũng không biết khi trở về phải giải thích với sư phụ như thế nào bây giờ.
Sau một hồi trầm mặc không biết làm sao, trong lòng nàng ta bắt đầu trào dâng
lửa giận, cắn răng nói: “Tìm, tiếp tục tìm!”
Không ít người quay mặt nhìn nhau, đệ tử đi theo hỗ trợ không thể không nhắc
nhở, “Chấp sự, ngay cả Địa Linh cũng… Đối phương khẳng định không phải là
người bình thường, chỉ dựa vào chúng ta e rằng rất khó tìm được đối phương,
muốn bắt được người, có lẽ phải kinh động tới tông môn, phải điều động lực
lượng của các Đại phong mới được, càng sớm thông báo cho tông môn càng tốt,
nếu chậm trễ, e rằng hung thủ sẽ trốn ra khỏi Côn Linh sơn, đến lúc đó muốn
bắt được sẽ càng phiền phức.”
Tần Phó Quân hơi trầm mặc, suy nghĩ cũng phải, nhưng mà việc này không
phải là nàng ta có thể làm chủ, nhảy qua trưởng lão chấp pháp tọa trấn “Lưu
Tinh điện” cũng chính là nhảy qua sư phụ của mình đi kinh động tới Tông môn,
việc này rất không phù hợp quy củ, lúc này gật đầu nói: “Ta lập tức trở lại thông
báo cho trưởng lão chấp pháp, các ngươi tiếp tục lục soát đi. Đúng rồi…”
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn nhìn xung quanh, “Tên đệ tử va
chạm vào ta đâu rồi? Hắn đi theo Địa Linh cùng nhau nhảy xuống, có khả năng
hắn nhìn thấy được đã xảy ra chuyện gì.”
Mọi người tại đây tức thì ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không người nào biết
người được nói tới kia là người nào.
Đệ tử đi theo hỗ trợ nói: “Chấp sự, việc này không nên chậm trễ, ngươi nhanh
đi báo cho trưởng lão biết, ta sẽ tìm kiếm tên đệ tử kia.”
Tần Phó Quân gật gật đầu, dẫn theo hai người nhanh chóng bay ra khỏi hẻm
núi, rời đi…
Gấp gáp vội vàng chạy đến chân ngọn núi, Dữu Khánh đột nhiên đưa tay hái lấy
một chiếc lá cây, sau đó đặt ở bên miệng, thổi lên âm thanh “Tuýt túy “.
Không bao lâu sau, trên núi cũng truyền đến tiếng “Tuýt tuýt” đáp lại, có chút
tiết tấu.
Khi đã xác nhận được thân phận người ẩn núp ở trên núi, Dữu Khánh lập tức
cúi người từ bên bờ suối nhỏ dưới chân nắm lên một vốc bùn đất, nặn khô bớt
chút nước, sau đó hắn nhanh chóng nhảy lên trên núi, chỉ chốc lát sau đã cùng
chạm mặt với Mục Ngạo Thiết.
Mục Ngạo Thiết vẫn kẹp chặt tên đệ tử Côn Linh sơn bị bịt mắt ở trên tay, nhìn
thấy mặt mũi của Dữu Khánh thì thoáng sửng sốt, nghi vấn: “Tại sao lại bôi bùn
đầy mặt vậy?”
Dữu Khánh vừa kiểm tra xung quanh, vừa nói:
“Không quan trọng, đi thôi, hẳn là có thể trở về được rồi.”
“Người này thì làm sao bây giờ?” Mục Ngạo Thiết đẩy đẩy người trên tay, ra
dấu.
Dữu Khánh: “Người tại giang hồ, đã đến tình trạng ngươi chết ta sống, đành
phải ổn thỏa một chút.”
Mục Ngạo Thiết đã hiểu, lập tức đưa tay bấm cổ tên đệ tử Côn Linh sơn, không
lưu tình chút nào, tiếng ‘răng rắc’ vang lên, y đã trực tiếp vặn gãy cổ, rồi buông
tay ném người ngay tại chỗ.
Dữu Khánh ngồi xổm xuống, kéo tấm vải bịt mắt tên đệ tử này ra, dùng chút
bùn đất ẩm ướt mang theo đến bôi lên mặt mũi đối phương, còn chà lau tại trên
tay gã.
Mục Ngạo Thiết đang hoài nghi không biết tên này rốt cuộc đang làm gì thì
Dữu Khánh đã đứng dậy thi pháp chấn động rớt bùn đất trên mặt mình, rồi cất
tiếng kêu gọi, “Đi!”
Hai người lập tức một trước một sau nhảy lên, rời đi.