Bán Tiên

Chương 615: Bất chấp tất cả (1)




Sư huynh đệ hai người cứ như vậy tách nhau ra, không có thêm bất kỳ hành

động chia tay nào.

Cũng không cần phải chia tay, Dữu Khánh biết bản thân mình gánh vác điều gì,

không chỉ có là tính mạng của chính mình.

Hắn ngẩng đầu thoáng nhìn đám cú đêm đang bay trong bầu trời và luồn lách

tìm kiếm trong rừng, rồi lắc mình lao đi, đi ngược lại phương hướng truy đuổi

lục soát của đám người, nhưng cũng không có trực tiếp đối diện với những

người lục soát. Hắn dựa vào Quan Tự quyết để xác định thế trận của đội ngũ

truy tìm, sau đó nhanh chóng lướt ngang đi tới, tránh ra khỏi trận thế bên kia.

Hắn tựa lưng tại phía sau một cây đại thụ, trên không trung có lượng lớn cú đêm

bay qua, trong rừng thì khắp nơi là cú đêm đan xen vù vù bay về phía trước tìm

kiếm, không ngừng có cú đêm lướt qua lướt lại gần bên hắn, có một số từ phía

sau cây đột nhiên vòng tới đây, thậm chí thiếu một chút cánh của nó đã vỗ trúng

vào mặt hắn.

Tâm tình hắn căng thẳng, quả thực có lo lắng những con cú đêm này sẽ đột

nhiên cất tiếng kêu lên.

Không còn cách nào, cách đại đội nhân mã của Côn Linh sơn đã quá gần, một

khi gây ra kinh động làm cho số lượng nhân viên dày đặc như thế ùa tới, có thể

thoát thân được hay không, hắn không nắm chặt được chút xíu nào, theo lý

thuyết, Côn Linh sơn không thiếu cao thủ.

Tựa ở sau thân cây, hắn cũng không dám động đậy bước nào, hắn đoán chừng

con Linh thú “Phục địa” kia đã xuất thủ, hắn không biết khi mình chạy đến đây

thì có bị con Linh thú “Phục địa” kia nghe được hay không, hắn đang đánh

cược, đánh cược Linh thú “Phục địa” kia không có khả năng một mực dán tai

trên mặt đất để nghe ngóng.

Nếu đánh cược sai, trả giá rất có khả năng chính là tính mạng của mình.

Biết rõ có nguy hiểm, nhưng hắn vẫn phải làm như vậy, chủ động tới gần đại

đội nhân mã của Côn Linh sơn, đích thân đưa bản thân mình đến sát biên giới

nguy hiểm.

Bởi vì hắn biết rõ một khi lão Cửu rơi vào khốn cảnh thì sẽ làm ra chuyện gì, sẽ

dùng phương thức rất cực đoan để tranh thủ thời gian cho hắn. Cho nên, hắn cần

dốc hết toàn lực tránh để lão Cửu đi tới một bước đó.

Đợi khi động tĩnh của đại đội nhân mã vừa đến, hắn nhanh chóng ngồi xổm

xuống, hai tay chụp vào trong vũng bùn, rồi rất nhanh vẽ loạn lên trên mặt

mình.

Sau khi làm cho mặt mình hoàn toàn thay đổi, hắn quay đầu xoay người, từ sau

thân cây xông ra ngoài, trực tiếp đi thẳng về phía đại đội nhân mã đang lục soát.

Khi tới gần bọn họ, hắn dường như nhìn thấy từng đôi ánh mắt đổ dồn tới người

mình, tim Dữu Khánh đập như nổi trống, giờ này khắc này, ngoại nhân là không

thể tưởng tượng được tâm tình khẩn trương của hắn, nhưng hắn vẫn làm như

không có chuyện gì xông đi đến, rồi tại trước mắt bao người cưỡng ép xen lẫn

vào trong đại đội nhân mã lao nhanh, cùng tiến theo phương hướng di chuyển

của đại đội nhân mã…

Giờ phút này, hắn thật sự có thể nghe được tiếng tim mình đập, nỗi lòng căng

thẳng cực điểm, hai mắt thậm chí không dám liếc nhìn, tận lực làm bộ như

không có gì.

Cứ như vậy đợi một hồi, sau đó hắn mới nghiêng đầu cẩn thận xem xét những

người xung quanh, phát hiện thấy không có người nào chú ý tới mình, ánh sáng

loáng thoáng trong rừng chiếu vào trên mặt những người khác, chỉ cần không có

đến gần, sẽ không ai nhìn thấy rõ ràng lắm dung mạo như thế nào.

Hơn nữa, việc hắn xem lẫn vào đây cũng không có gây ra tình trạng gì khác

thường đối với đội ngũ truy tìm, hắn cảm thấy chắc hẳn mình đã thành công trà

trộn vào rồi, Linh thú “Phục địa” hẳn là không có phát hiện việc hắn đi tới nơi

đây, lúc này, hắn mới thả lỏng được tâm trạng căng thẳng của mình, âm thầm

thở dài ra một hơi.

Hắn cũng bắt đầu vực dậy tinh thần, ngước mắt nhìn xung quanh, tìm xem con

Linh thú “Phục địa” kia ở đâu.

Nhìn khắp nơi không nhìn thấy được, hắn nhìn theo phương hướng mọi người

lao đi, nhìn tới đội ngũ phía trước, rồi chợt tăng nhanh cước lực, dần dần vượt

qua những đệ tử Côn Linh sơn ở bên cạnh.

Khi đã chạy đến đội ngũ phía trước nhất thì tại trong những bóng dáng lay động

lao nhanh, hắn nhìn thấy được có một loài thú chạy tại phía trước dẫn đầu, có

thể di chuyển trong vùng núi non này như giẫm trên đất bằng, rõ ràng đó không

phải là loài thú bình thường. Hắn nhìn kỹ, đó là một con quái thú tai to trông

giống như con nghé.

Dữu Khánh chưa từng nhìn thấy hình ảnh Linh thú “Phục địa”, nhưng lúc này

cũng mơ hồ có suy đoán, hắn lập tức tiếp tục tăng thêm tốc độ, vượt qua những

người phía trước, định tới gần hơn để nhìn được rõ ràng nhằm dễ có quyết định.

Hắn càng ngày càng tới gần con quái thú tai to đó.

Đột nhiên, có một người phía trước chợt nhấc tay lên, sau đó đám người từ

trước đến sau lần lượt nhấc tay, dồn dập dừng lại, và cũng nhấc tay ra hiệu cho

người phía sau dừng lại.

Mọi người dường như đều đã quen với loại nhịp điệu này, đều dồn dập khẩn cấp

dừng lại.

Chì có mình Dữu Khánh là ngoại nhân, hắn không nghĩ tới lại xảy ra chuyện

như thế này, không ngờ rằng người phía trước sẽ đột nhiên dừng lại, đương

nhiên, quan trọng nhất là hắn định tiến tới thật gần phía trước, cho nên cách

người phía trước đã quá gần, vì vậy hắn không kịp phản ứng, đâm sầm vào

người trước, thiếu một chút đã húc đổ người ta.

Trong tình thế cấp bách, Dữu Khánh lập công chuộc tội, theo vô thức thuận tay

vớt một cái, quơ lấy thân thể người ta, kéo đỡ lại.

Lần va chạm này, mang đến cho Dữu Khánh cảm giác ấm áp mềm mại, cảm

thấy xúc cảm khi nâng đỡ này rất không bình thường, từ trên người đối phương

dường như còn có mùi thơm cơ thể của nữ nhân xông vào mũi hắn.

Chẳng lẽ là nữ nhân? Trong đầu Dữu Khánh lóe lên ý nghĩ này, cánh tay giang

ra nâng đỡ vội vàng buông lỏng ra, rụt về.

Đồng thời quay đầu lại nhìn đám người nhấc tay ở phía sau một cái, lúc này đại

khái đã hiểu được động tác nhấc tay này là chuyện gì.

“Con mắt của ngươi mọc đi đâu rồi?”

Bên cạnh lập tức có người tức giận quở trách.

Dữu Khánh vội cúi đầu khom lưng, nặn ra một giọng nói giả, cất tiếng nhận lỗi,

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, thật sự không phải cố ý.”

Lúc này, người bị húc phải cũng xoay người lại, không phải ai khác, chính là

người chủ trì truy bắt lần này, Tần Phó Quân.

Sau khi nàng ta điều chỉnh lại các sắp xếp, bố trí truy bắt xong, đương nhiên là

muốn chạy theo Địa Linh, và đương nhiên cũng sẽ là người ở gần Địa Linh

nhất.