Bán Tiên

Chương 611: Vây quét (1)




Nhìn thấy hốc cây, cú đêm cũng sẽ bay vào bên trong để kiểm tra.

Dưới sự đan xen càn quét của cú đêm với quy mô lớn như thế, dựa vào thị lực

sắc bén của loài cú đêm ở trong bóng tối, hễ là nơi nó lướt qua, mỗi một thân

cây từ trên xuống dưới hầu như không có một góc chết nào để có thể ẩn nấp.

Trên bầu trời, trong lòng đất, trong nước, một thế trận lục soát tìm kiếm ba

chiều được toàn diện triển khai.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết không biết được việc này, bọn hắn vẫn tiếp tục

kẹp theo hai gã đệ tử Côn Linh sơn trốn trốn tránh tránh.

Sau khi một lần nữa tìm được địa điểm cảm thấy thích hợp, Dữu Khánh làm

một tên đệ tử Côn Linh sơn khác tỉnh lại để thẩm vấn, kết quả nhận được chứng

minh tên đệ tử lúc trước không có nói dối, chỉ là hai người này không phải là đệ

tử cấp cao bao nhiêu, thông tin biết được cũng có hạn, mà một ít tình hình chi

tiết thượng vàng hạ cám trong hoàn cảnh hiện nay bọn hắn cũng không tiện

chậm rãi hỏi kỹ.

Nhưng chỉ với những thông tin đã biết được cũng giúp sư huynh đệ hai người

biết rõ ít nhiều tình cảnh hiện nay, ít nhất đã biết rõ không phải mình bị bộc lộ

thân phận.

Rắc rối thực sự chính là, hiện tại Dữu Khánh do dự không biến nên xử lý hai đệ

tử Côn Linh sơn này như thế nào, sư huynh đệ hai người tuy rằng che mặt,

nhưng qua quá trình trao đổi tiếp xúc gần như thế, thân hình đã bộc lộ ra quá rõ

ràng, nếu như giết chết diệt khẩu, vạn nhất sa lưới bị bắt, vậy việc ngươi giết

chết đệ tử Côn Linh sơn, vậy thì tính chất đã thay đổi rồi.

Không giết không được, giết chết cũng không hay, làm như thế nào cho phải

bây giờ?

Nhìn thấy lại có người tiến về phía bên này, Dữu Khánh lại duỗi một ngón tay

điểm hôn mê tên đệ tử này, rồi nói với Mục Ngạo Thiết: “Có Linh thú ‘Phục

địa’ tại đây, không thích hợp ở lâu tại khu vực đang bị lục soát này, trước hết

tìm cách nhanh chóng hết sức thoát ra khỏi vùng này đã.”

Mục Ngạo Thiết hiểu được ý của hắn, một khi Linh thú “Phục địa” tham gia vào

việc tìm kiếm, kết hợp với lượng lớn nhân viên lục soát, e rằng lão Thập Ngũ

muốn đi vòng vòng vèo vèo tận dụng tất cả cơ hội cũng không có khe hở để

luồn qua, nhưng là với hai người trước mắt này, y cũng có chút nghi hoặc hỏi:

“Làm gì với hai người này bây giờ?”

Dữu Khánh cũng rất đau đầu, cuối cùng cắn răng nói: “Trước tiên mang theo

hai người bọn họ, nhìn xem có thể thoát khốn hay không đã, nếu như có thể

thoát khốn, lúc đó tính tiếp sau.”

Mục Ngạo Thiết đã hiểu rồi, nếu như chạy không thoát, hai người này vô luận

như thế nào cũng không thể động tới, lập tức lại kẹp hai người trên tay, theo sau

lưng Dữu Khánh tiếp tục chạy trốn.

Lần này, Dữu Khánh giảm thiểu vòng vòng vèo vèo, tận lực nhằm một cái

phương hướng để đột phá vòng vây.

Nhưng mà chạy không được bao xa, sư huynh đệ hai người đồng thời ngẩng đầu

nhìn về phía trên, chỉ thấy trong rừng có một con cú đêm lướt tới, điều này vốn

không có gì, nhưng kỳ quái chính là, con cú đêm này cứ bay vòng vòng phía

trên bọn hắn, đuổi theo hai người đang chạy trốn.

Nếu như chỉ có như vậy cũng thôi, vậy mà con cú đêm này còn cất tiếng kêu

“Oa oa oa” chói tai, vừa bay theo bọn hắn, vừa cất tiếng kêu to.

Khi lướt qua một cây đại thụ, Dữu Khánh thuận tay bóc một miếng vỏ cây trên

thân cây, tiện tay ném ra, vù một tiếng, con cú đêm vẫy cánh bay theo phía trên

lập tức như diều đứt dây rơi xuống đất, uỵch, giãy hai cái rồi không còn động

tĩnh.

Nhưng mà tiếng kêu to chói tai trước khi nó chết đã dẫn tới mấy con cú đêm ở

gần nhanh chóng bay tới, đệ tử Côn Linh sơn ở xung quanh cũng dồn dập lao về

phía phát ra tiếng kêu to.

Rầm rầm rầm, nhanh chóng cúi người, Dữu Khánh từ trên mặt đất nắm một vốc

cát đá, rồi vung tay giống như thiên nữ vẫy hoa hất tung đi khắp nơi, va chạm

vào đám cành lá phía trên vang lên tiếng rào rào, lá cây tức thì bị bắn xuyên tràn

đầy lỗ thủng, mấy con cú đêm vừa bay tới liên tục kêu rên rơi xuống, có một cố

đập rơi trên mặt đất liền không còn động tĩnh, có một cố giãy giãy khá lâu vẫn

chưa có chết.

Dữu Khánh không có đuổi tận giết tuyệt, không phải là không muốn, mà là

không định lãng phí thời gian trên thân những con súc sinh này.

Việc đã đến nước này, hắn há có thể không biết đám cú đêm này là nhằm vào

bọn hắn mà tới, không ngờ được rằng vì vây bắt bọn hắn Côn Linh sơn vậy mà

vận dụng tới cả loại thủ đoạn này.

Thêm nữa, hắn dùng Quan Tự quyết đã rõ ràng nhận thấy được nhân thủ ở xung

quanh đang đổ dồn về nơi này, hắn nào dám tiếp tục lãng phí thời gian tính toán

với đám súc sinh này nữa, chỉ cần hơi chút chậm trễ, e rằng phải rơi vào vòng

vây.

Hai người khẩn cấp chạy trốn, cuối cùng đã chạy thoát được ra ngoài trước khi

vòng vây bị khép kín.

Nhưng mà vẫn chưa thoát thân được bao lâu, lại có hơn mười con cú đêm đan

xen nhau tìm tới được khu vực này, Dữu Khánh nhanh chóng dặn dò Mục Ngạo

Thiết một câu, sau đó tùy tiện giấu hai gã đệ tử Côn Linh sơn vào trong một cái

hố, phất tay gạt chút lá cây che phủ lên.

Hai người làm bộ như không có gì dạo bộ trong rừng cây, nào ngờ những con

cú đêm kia vừa nhìn thấy bọn hắn thì lập tức lại cất tiếng kêu to “Oa oa oa”.

Thử nghiệm thất bại, Dữu Khánh nổi cơn giận dữ, “Kêu réo con mẹ ngươi!”

Tay trái hắn lại vung ra một nắm lớn cát đá, đánh rơi một đám cú đêm, tay phải

tiếp tục vẫy ra một nắm lớn cát đá để bổ sung, trực tiếp đánh câm một đám đông

cú đêm lớn tiếng huyên náo ồn ào.

Người cũng phi thân bay lên, nhanh chóng lao lên tán cây, nhô lên cao nhìn

nhìn xung quanh, nhìn thấy dưới ánh trăng có rất nhiều bóng dáng cú đêm bay

lượn, mặt hắn lập tức tái xanh.

Hắn mới vừa cảm thấy quái lạ tại sao sẽ có nhiều cú đêm như vậy, giết cũng giết

không hết, bây giờ mới biết được là bởi ánh mắt mình quá hạn hẹp, đã xem

thường Côn Linh sơn, càng nhiều hơn nữa đang ở phía sau.

Bởi vì bên này có tiếng kêu to báo tin, đã có mấy chục con cú đêm chuyển

hướng bay về phía bên này.

Dữu Khánh nhanh chóng lắc mình rơi xuống, kéo hai gã đệ tử Côn Linh sơn ra

khỏi hố, ném cho Mục Ngạo Thiết, chỉ nói một chữ, “Đi!”

Không phải hắn lười biếng, mà là muốn tập trung tinh lực thi triển Quan Tự

quyết để mở đường.

Hắn đã cảm nhận được có lượng lớn nhân viên lục soát đang dồn về phía bên

này. Hắn phải nhanh chóng dẫn theo Mục Ngạo Thiết nhân cơ hội này luồn qua

chỗ trống.

Lần này, Quan Tự quyết của hắn cũng nhét đám phi cầm kai vào trong phạm vi

quan sát, trong tay nắm một vốc đá làm ám khí, thỉnh thoảng vù vù búng ra, tại

khi cú đêm còn chưa kịp tới gần phát hiện hoặc trước lúc xác nhận được bọn

hắn, hắn lập tức xuất thủ bắn giết trước, không cho nó có cơ hội cất tiếng kêu.