Keng keng keng…
Bên trong núi vang lên tiếng chuông cảnh báo kéo dài, vang vọng lan truyền ra
xa trong màn đêm yên tĩnh.
Ăn mặc trang phục bịt mặt kiểu đạo tặc, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết gần
như là vừa lăn vừa bò lên mặt đất bờ sông, sau khi lật mình lên đến trên bờ, hai
người lại lăn lộn mấy vòng ẩn núp tại bên trong một đám rừng cây, nín thở
ngưng thần, thu liễm khí cơ, nhìn chằm chằm phương hướng thượng du dòng
sông.
Rất nhanh, nguồn gốc âm thanh nổ ầm ầm khác thường lan truyền trong dòng
nước mà bọn hắn cảm nhận được đã xuất hiện.
Phía thượng du dòng sông có sóng lớn cuộn lên, ầm ầm di chuyển đến, sóng
nước dâng trào đổ ập gột rửa hai bờ sông, thỉnh thoảng có thân rắn khổng lồ trồi
lên rồi lại biến mất trong mặt nước, vảy rắn lớn cỡ bàn tay trắng tinh như ngọc,
lấp lóe ánh bạc dưới ánh trăng.
Trốn ở sau gốc cây nhìn trộm, sư huynh đệ hai người âm thầm lo sợ vô cùng,
không biết đó là thứ gì, nhưng có thể tưởng tượng được, đó khẳng định là thứ
do Côn Linh sơn sai khiến tới. Loại yêu quái với hình thể như vậy muốn đặt
chân tại Côn Linh sơn thì không có khả năng là loại hoang dã vô danh, nhất
định là Linh vật do Côn Linh sơn nuôi dưỡng.
Sóng nước cuộn trào mãnh liệt, cuồn cuộn tiến tới, kích động sóng nước ầm ầm
vỗ vào hai bờ sông, thật lâu vẫn không lặng được.
Không biết được rõ ràng tình huống, chỉ dựa vào tình hình vừa mới trải qua vừa
rồi, bọn hắn chắc chắn là không thể tiếp tục đi đường thủy nữa rồi, đảnh phải
chui vào trong rừng núi mà đi. Đang dùng Quan Tự quyết quan sát kĩ xung
quanh, Dữu Khánh đột nhiên kéo cánh tay Mục Ngạo Thiết, dẫn theo y nhanh
chóng lướt đến nơi xa để ẩn núp.
Mới vừa trốn kỹ im ắng không bao lâu, bọn hắn liền mơ hồ nhìn thấy tại địa
điểm ẩn thân lúc trước có mấy bóng người lướt qua, rõ ràng là đang lục soát.
Mục Ngạo Thiết âm thầm kinh hãi vô cùng, nếu chậm thoát thân một chút nữa
thôi, e rằng đã bị nhân viên lục soát phát hiện ra rồi.
Đó không phải là những thứ mà Dữu Khánh lo lắng, hắn phát hiện thấy một
vùng xung quanh dường như đã có không ít người đang tung lưới tiến hành truy
quét, và có vẻ như càng lúc càng có nhiều người tụ tập về nơi này.
Thế trận này khiến cho hắn có chút đau đầu, tuy rằng hắn từng gặp phải thế trận
càng lớn hơn, từng bị thiên quân vạn mã dàn trận vây ở bên trong núi để truy
lùng, nhưng hắn vẫn nhịn không được thì thầm tự hỏi, thế trận này thực sự là
nhằm vào bọn hắn sao? Vấn đề là hắn không biết được tại sao lại bị phát hiện ra
rồi.
Đợi cho mấy tên nhân viên truy tìm lướt qua trước mắt rời đi, Dữu Khánh nhỏ
giọng nói: “Phải nghĩ cách xác nhận xem có phải là nhằm vào chúng ta hay
không.”
Mục Ngạo Thiết hỏi ngược lại: “Lúc này còn có người khác tự ý xông vào nơi
đây sao?”
Dữu Khánh: “Ý của ta là, chúng ta không biết vì sao mà bị lộ, muốn xác nhận
xem bọn họ có biết là hai chúng ta hay không. Nếu như đối phương đã biết rõ là
hai chúng ta, chính là nhằm vào hai chúng ta, như vậy có chạy trở về nơi ở cũng
sẽ bị bắt. Nói không chừng phía bên kia đang có người ôm cây đợi thỏ, lão Thất
khẳng định cũng đã rơi vào trong tay người ta, chúng ta tránh né, trốn ở đây còn
có ích lợi gì?”
Mục Ngạo Thiết gật đầu, “Làm sao để xác nhận?”
“Chỉ có thể nghĩ cách bắt lấy một cái miệng rồi.”
Dữu Khánh nói xong lời này thì lại lập tức phất tay ra hiệu, rồi sau đó tiếp tục
tận dụng triệt để mọi cơ hội, nhanh chóng dẫn theo Mục Ngạo Thiết nắm bắt cơ
hội vòng vòng vèo vèo tránh thoát vòng vây càn quét truy tìm nhằm vào bọn
hắn.
Cứ vòng vèo như vậy một lúc sau, căn cứ vào tình huống không ngừng né tránh,
Mục Ngạo Thiết với tâm tình lo lắng dần dần đã xác định được, lão Thập Ngũ
vậy mà lại dẫn theo y liên tục luồn lách lui tới trong vòng vây truy lùng, và hắn
luôn có thể dự đoán trước được hướng di chuyển của rất nhiều nhân viên lui tới
tìm kiếm, đúng lúc di chuyển tránh né sớm một bước.
Phải biết rằng toàn bộ nhân sự truy lùng đều là tu sĩ, khả năng phát hiện và
thính lực đều không phải bình thường, sớm một bước ngừng động tác, nín thở,
lảng tránh tại vị trí thích hợp, đều trọng yếu phi thường, hơi có sai lầm lập tức
sẽ bị lộ.
Nói chung, trong tình huống bình thường, tại trong vòng vây truy lùng, lục soát
của nhiều tu sĩ như vậy mà cứ chạy tới chạy lui dưới mí mắt của họ là không có
khả năng không bị phát hiện.
Nhưng dưới sự dẫn đường của lão Thập Ngũ, vòng tới vòng lui, đi đi dừng
dừng, lại luôn luôn có thể vừa đúng lúc như vậy, trở thành con cá lọt lưới trong
vòng vây càn quét, khiến cho đám người kia một mực không phát hiện được
bọn hắn.
Năng lực này quả lực vô cùng thần kỳ, khiến cho Mục Ngạo Thiết vô cùng chấn
động, sự việc lần này tác động tới giác quan rõ ràng và có cảm giác thiết thực
hơn nhiều so với lần dẩn đường tại Minh Hải.
Bây giờ y xem như đã biết được rõ ràng vì sao lão Thập Ngũ dám đi khiêu
chiến với đại phái có nền tảng nghìn năm này, lão Thập Ngũ quả thực là có chút
chỗ dựa, hoặc nói là có bản lĩnh về phương diện này.
Chính y cũng không cần làm cái gì khác, chỉ cần chú ý làm theo sự chỉ huy của
Dữu Khánh, đi đi dừng dừng là được.
Bỗng nhiên, Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu, ngăn cản động tác của y, hai người
cùng lúc đứng im bất động.
Sau đó, Dữu Khánh trước tiên đưa tay rút bội kiếm tùy thân của Mục Ngạo
Thiết ra, rồi chỉ chỉ tới cây đại thụ phía trước, hạ thấp giọng nói: “Lão Cửu,
ngươi lên cây đi, giấu mình ngược hướng ánh trăng, khi nhìn thấy ta làm động
tác ra hiệu thì không cần lo lắng có gây ra động tĩnh gì hay không, có bị phát
hiện hay không, hãy lập tức nhảy đến trên cây phía đối diện đi.”
Mục Ngạo Thiết gật đầu ừ một tiếng, y không phải là Nam mập, không có nhiều
lời nói nhảm, cũng không hỏi lí do, liền trực tiếp làm theo, nhanh chóng nhảy
lên trên cây đại thụ phía trước, ẩn núp kỹ càng theo lời Dữu Khánh nói.
Còn bản thân Dữu Khánh thì rất nhanh lẻn đến núp vào dưới sườn dốc phía
trước, và cũng lặng lẽ rút kiếm của mình ra, hai tay cầm song kiếm ẩn núp chờ
đợi.
Sư huynh đệ hai người nhìn nhìn mỗi người ẩn núp tại trong bóng tối, đều nín
thở ngưng thần ẩn nấp bất động.
Không bao lâu sau, có hai gã đệ tử Côn Linh sơn xuất hiện, vừa đi vừa cảnh
giác xem xét xung quanh.
Hai người vừa mới đi đến trước chỗ hõm sườn dốc, Mục Ngạo Thiết chú ý thấy
Dữu Khánh đung đưa thanh kiếm trên tay, y nhanh chóng từ chỗ ẩn nấp lắc
mình đến trên thân cây đối diện.
Hai tên đệ tử Côn Linh sơn vụt ngẩng đầu cảnh giác, sự chú ý vừa mới bị phía
bên trên thu hút, chỉ thoáng thấy bóng người, còn chưa kịp nhìn rõ manh mối thì
đã giật mình kinh hãi, đã nhận thức được sắp có biến cố, nhưng khi nhận ra thì
đã muộn, hơn nữa khoảng cách quá gần, không có bố trí đề phòng gì với tình
hình trước mặt, muốn có phản ứng thì đã chậm.
Cả hai người đều muốn rút kiếm, kiếm còn chưa rút ra được một nửa thì thân
hình đang song song lui về phía sau phải cứng lại rồi, trên cổ có xúc cảm lạnh
lẽo.
Dữu Khánh hai tay hai kiếm đồng thời gác ở trên cổ hai người.
“Các ngươi chạy không thoát, chúng ta…”
Một người vừa mới mở miệng, Dữu Khánh lập tức nhỏ giọng quở trách, “Ngậm
miệng!”
Cùng lúc lưỡi kiếm đã vạch ra một vạch máu trên cổ đối phương, ngăn cản đối
phương lên tiếng dẫn dắt đồng bạn tới.
Lúc này, Mục Ngạo Thiết đương nhiên đã hiểu được ý đồ của Dữu Khánh,
nhanh chóng lắc mình rơi xuống, nhân cơ hội xuất thủ, nhanh chóng hạ cấm chế
khắp người đối phương, khiến cho hai người không thể tiếp tục nhúc nhích.
Đến lúc này, Dữu Khánh mới yên tâm được phần nào.
Hắn vốn định tìm một kẻ nào đi một mình để hạ thủ, nhưng không phát hiện
thấy có người nào đi một mình, tất cả lui tới lục soát đều có đôi có cặp, ít nhất
cũng là từ hai người trở lên, có lẽ cũng là để đề phòng xảy ra chuyện.
Vừa rồi hắn thật sự sợ khoảng cách giữa hai người này khá xa, sẽ không thể
cùng lúc khống chế được cả hai người, nếu như xảy ra động tĩnh đánh nhau, vậy
thì có thể tưởng tượng được hậu quả, lúc đó, có bắt được hai người này cũng
không còn ý nghĩa nữa.
Cũng may, hai người này lục soát cũng rất cẩn thận, không dám tách nhau ra,
mới giúp hắn vừa ra tay liền thành công.
Hắn tra kiếm vào bao, thuận tay cầm cây kiếm còn lại cắm về trong vỏ bên
hông Mục Ngạo Thiết, hất đầu ra hiệu, “Nơi đây không phải nơi nói chuyện,
dẫn người đổi một nơi khác.”
Hắn xoay người đi trước dẫn đường.
Mục Ngạo Thiết thì vẫn nhất quán với phong cách không ngại gian khổ, công
việc đòi hỏi thể lực đều là y làm, mỗi tay kẹp một người, đi theo phía sau Dữu
Khánh.
Sau khi tìm được một địa điểm cảm thấy có thể tranh thủ được nhiều một chút
thời gian, bọn hắn bỏ người bị bắt xuống. Dữu Khánh làm cho một người tỉnh
lại, trực tiếp uy hiếp, “Không muốn chết thì không nên lớn tiếng làm ầm ĩ, ta và
quý phái không oán không cừu, cũng không muốn làm gì ngươi, lại càng không
muốn dò xét cơ mật của quý phái, chỉ muốn hỏi ngươi một chút chuyện đơn
giản, cho nên ngươi có thể yên tâm.”
Hắn lại nhấc tay chỉ chỉ tới người đang bị hôn mê kia, “Đừng nghĩ chơi trò lừa
bịp dối trá gì, nếu là lời ngươi nói không giống với hắn, vậy thì đừng có trách
ta.”
Người tỉnh nhìn chằm chằm vào hai người bịt mặt trước mắt, cắn răng hỏi: “Các
ngươi rốt cuộc là ai?”
Gã vừa nói ra lời này, Dữu Khánh thoáng sửng sốt một chút, đối phương có biết
lai lịch của bọn hắn hay không chính là điều hắn muốn biết, liền hỏi ngược lại:
“Các ngươi đang đuổi bắt người nào?”
Lần này đến phiên người tỉnh ngẩn người, “Đương nhiên là đang đuổi bắt các
ngươi.”
Dữu Khánh nghi hoặc: “Các ngươi làm sao phát hiện được chúng ta?”
“Các ngươi xông đến dưới chân núi ‘Lưu Tinh điện’, có thể không bị phát hiện
được hay sao?” Người tỉnh có vẻ rất ngạc nhiên, sau đó nhịn không được có
chút bối rối hỏi: “Đừng nói rằng các ngươi không biết ‘Lưu Tinh điện’ là nơi
nào a?”
Ngụ ý là, tình huống gì cũng không biết, vậy mà dám xông về phía bên đó sao?
Vẻ mặt Dữu Khánh dưới lớp bịt mặt có chút lúng túng, mặc dù hắn nhìn thấy
được đánh dấu “Lưu Tinh điện” trên bản đồ, nhưng hắn quả thực không rõ ràng
lắm tình huống, cứ như vậy mà xông thẳng tới, đơn giản chính là cậy vào Quan
Tự quyết mà mình tu luyện, bây giờ xem ra, nơi được gọi là “Lưu Tinh điện” đó
có khả năng là có chút trò trống.
Điều khác chính là, tại sao có cảm giác cuộc thẩm vấn này đã thay đổi rồi, là ta
đang hỏi ngươi, hay là ngươi hỏi ta?
Hắn lập tức hỏi: “Ta chỉ muốn biết tại sao phát hiện được chúng ta?”
Người tỉnh bây giờ thực sự đã có phần tin tưởng rồi, vị này quả thật cùng Côn
Linh sơn có thể là không oán không cừu, không phải là tới gây sự, nếu không
thì không thể vô tri như thế.
Hơn nữa vấn đề của đối phương quả thực không tính là bí mật gì, liền trả lời:
“Lưu Tinh điện có Linh thú ‘Phục địa’ tọa trấn, ngươi không phải là chưa từng
có nghe nói tới ‘Phục địa’ nha?”
Nghe được lời này, khóe miệng dưới lớp bịt mặt của Dữu Khánh và Mục Ngạo
Thiết đồng thời giật giật,, bọn hắn tuy rằng chưa từng nhìn thấy Linh thú “Phục
địa”, nhưng nghe thì có nghe nói qua, biết nó có năng lực áp sát mặt đất nghe
được động tĩnh, vì vậy được mọi người gọi là “Phục địa”, nói chung chính là có
thiên phú dị bẩm về thính giác.
Sư huynh đệ hai người đoán chừng đối phương cũng không nói dối, vấn đề lúc
trước nghĩ không ra đã tìm được đáp án.
Chỉ là, trong lòng Dữu Khánh vẫn nhịn không được chửi rủa một trận, lúc trước
nhìn thấy Côn Linh sơn dùng Linh thú “Sơ” hiếm thấy để kéo xe chiêu đãi
khách nhân, bây giờ lại toát ra một con Linh thú “Phục địa” cực kỳ hiếm thấy,
lúc trước thứ cuồn cuộn trong sông còn không biết là quái vật gì. Côn Linh sơn
tại sao lại có nhiều Linh thú ngạc nhiên cổ quái như vậy chứ?
Trong lòng thầm mắng, con mắt thì nhìn nhìn khắp nơi, ngoài miệng hỏi, “Côn
Linh sơn có mấy con Linh thú ‘Phục địa’?”
Người tỉnh thực sự muốn hù dọa hắn, nhưng liếc mắt nhìn đồng bạn còn đang
hôn mê, nghĩ đến việc đối phương nói còn sẽ hỏi đồng bạn, cuối cùng vẫn phải
lo lắng cho tính mạng của mình, “Loại Linh thú hiếm có như vậy, có một con đã
rất tốt rồi. Một con này còn là được truyền lại từ thế hệ trước. Nghe ta khuyên
một câu, Côn Linh sơn sừng sững nghìn năm không phải chỉ để trưng bày,
không phải ai muốn tự ý xông là có thể xông được, sớm thúc thủ chịu trói nhận
sai, nếu là hiểu lầm, giải thích rõ ràng, tệ phái cũng không phải là không nói lý
lẽ.”
Dữu Khánh không đáp lại, đột nhiên xuất thủ điểm một cái, trực tiếp khiến gã
bất tỉnh, ánh mắt đánh giá xung quanh, nói với Mục Ngạo Thiết một câu, “Có
người đang tới phía bên này, đổi nơi khác.”
Mục Ngạo Thiết lập tức lại vung tay kẹp hai người lên, tiếp tục theo phía sau
hắn luồn tới lách lui chạy trốn.
Dưới ánh trăng, từ trên bầu trời xa xa đột nhiên xuất hiện một đám bóng đen, là
một đám cú đêm có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm, theo bóng đêm vẫy cánh
bay đến, nhiều đến hơn nghìn con, giống như một đám mây đen kéo tới, cảnh
tượng như thế có thể nói cực kỳ hiếm thấy.
“Tuýt…”
Bên trong rừng núi, có âm thanh to rõ phát ra, không nhận rõ là tiếng sáo hay
tiếng còi.
Hơn nghìn con cú đêm đột nhiên biến đổi đội hình bay, có một số phân tán
trong bầu trời đêm quan sát xuống núi rừng phía dưới, có một số phân chia rải
rác trong núi rừng, bay lượn giữa rừng cây, từng đôi dạ nhãn tìm kiếm khắp nơi,
khiến cho các loại chuột núi hoảng sợ chạy tán loạn.