Trở lại bên trong căn lầu nhỏ, Dữu Khánh ra hiệu ánh mắt một cái, gọi Nam
Trúc vốn định cùng Bách Lý Tâm đi ngắm hoàng hôn đi lên trên lầu.
Trong gian phòng, Dữu Khánh lấy bản đồ được giấu kỹ, mở ra, nói:
“Lão Thất, ta dự định đêm nay đi một vòng, ngươi lưu thủ, ta và lão Cửu đi một
chuyến.”
Nam Trúc sửng sốt, vừa nghe liền biết được là định đi Linh cốc, vội hỏi: “Muốn
đi thì cùng đi, tại sao ném ta lại?”
Dữu Khánh lập tức quay đầu hỏi gã, “Ngươi trách chúng ta sao? Ngươi mà đi
lập tức sẽ lộ tẩy.”
Nam Trúc vô thức nhìn thân thể mình một cái, “Đừng có lấy chuyện ta mập ra
để nói.”
Dữu Khánh khinh bỉ:
“Đêm tối thui, người nào quan tâm ngươi mập hay gầy chứ, ngươi cũng không
nhìn xem mấy ngày nay ngươi đã làm gì, có đêm nào mà ngươi có thể nhịn
không đi tìm nàng ta nói chuyện phiếm hay không? Chuyến này cũng không
phải chỉ đi một đoạn ngắn, đi một chút liền có thể trở về. Nếu ngươi đi theo
chúng ta, không đi tìm nàng ta nói dóc nữa, thấy lâu tất nhiên sẽ khiến nàng ta
hoài nghi, mà khi nàng ta phát hiện ngươi không có mặt, lập tức sẽ lên lầu nhìn
xem hai chúng ta có mặt hay không, nếu phát hiện thấy tất cả đều không có mặt,
quỷ mới biết rõ sẽ gặp phải hậu quả gì.”
Nam Trúc tức thì không nói nên lời, không thể không thừa nhận sự thực này.
Mục Ngạo Thiết cũng gật gật đầu rất khẳng định, “Ngươi ở lại ổn định nàng ta,
như vậy cũng chính hợp ý ngươi.”
Nam Trúc cảm thấy cả người không được thoải mái, vặn vặn thân thể, nhưng
cũng không có phản đối, chỉ lầu bầu hỏi: “Các ngươi xác định có thể lẻn đến đó
không? Ta nói nha, đại phái Linh thực đệ nhất thiên hạ, nền tảng căn cơ của một
đại phái nghìn năm, sợ rằng không có dễ dàng tự tiện xông qua như vậy.”
Dữu Khánh không lý tới gã, đã loại trừ gã ra khỏi hành động lần này, chỉ vào
bản đồ cho Mục Ngạo Thiết thấy, “Ta đã xem kỹ bản đồ rồi, tuy rằng chúng ta
có thể nắm giữ địa hình, nhưng không cách nào biết rõ trên địa hình các nơi có
cái gì, hoặc nói là có bao nhiêu người, cho nên ta quyết định đi đường thủy.”
Hắn đưa ngón tay chỉ chỉ dòng sông nhỏ trên bản đồ,
“Ngươi nhìn xem, bắt đầu từ đoạn sông gần đây, chúng ta có thể theo nó đi một
mạch vòng đến gần bên Linh cốc, lên bờ ở đó đi đến Linh cốc ước chừng cũng
chỉ còn khoảng bốn năm dặm đường. Chúng ta chỉ là đi đường thủy mà không
phải lặn dưới nước, chúng ta cũng phải đề phòng trong nước có thứ gì đó.
Chúng ta đi dọc ven bờ, một khi phát hiện thấy trên mặt đất có gì đó khác
thường thì chúng ta có thể chui vào trong nước lặn đi một đoạn, như vậy có thể
tránh một chút, Côn Linh sơn cũng không có khả năng bố trí thứ gì đó khắp nơi
trong nước. Theo cách này, có thể sẽ thuận lợi đến Linh cốc hơn.”
Nghe nói như vậy, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều hơi gật đầu, có thể nhận
thấy được trong khoảng thời gian này lão Thập Ngũ cũng phí công suy nghĩ
không ít.
Dữu Khánh lại nói: “Ngươi ghi nhớ đường đi một chút đi, vạn nhất gặp phải
chuyện gì bất ngờ, cũng dễ biết được làm như thế nào để gặp mặt, hoặc là đi về
theo đường nào.”
“Ừ.” Mục Ngạo Thiết đáp lời, sau đó kéo bản đồ trải ra trên sàn, ngồi quỳ trước
nó cẩn thận ghi nhớ, phân biệt địa hình đường đi.
Dữu Khánh quay đầu lại nói với Nam Trúc: “Lấy cục vàng kia tới đây cho ta, ta
chuẩn bị sẵn, để xem có thể phát huy tác dụng gì hay không.”
Đối với đề nghị này, Nam Trúc không có chút nào do dự, lập tức ra khỏi cửa,
xuống lầu về phòng mình, không bao lâu sau liền cầm trái cây Phong lan hoàng
kim đi lên.
Tác dụng duy nhất đã biết hiện nay của thứ này chính là có thể chuyển hóa đồ
vật ở bên cạnh thành vàng, còn có tác dụng gì nữa hay không thì không biết
được.
Lần này, hắn sở dĩ mang theo nó, một là vì nó là vật trong động phủ tiên gia, hai
là nghe Lệ Nương nói lối vào nơi đó có rất nhiều hoa lan, hoàn toàn là không
quản có hữu dụng hay không hữu dụng cứ chuẩn bị thêm một chút.
Dữu Khánh cầm lấy quả Phong lan hoàng kim, hơi chút dặn dò rồi đuổi Nam
Trúc xuống dưới.
Đợi đến khi màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, một vầng trăng khuyết nhô
lên cao, nghe được tiếng động ám hiệu ở trên lầu, Nam Trúc lại chạy đi gõ cửa
phòng Bách Lý Tâm.
Thừa dịp mở cửa gây ra tiếng động, cùng với việc Nam Trúc cố ý lớn tiếng nói
chuyện để che giấu, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết theo cửa sổ luồn đi xuống
lầu, theo một phương hướng không có đường đi lặng lẽ lẻn xuống núi, dọc
đường cẩn thận lảng tránh vòng qua những căn nhà khác.
Khi đã thực sự xuống đến dưới núi, trốn vào trong núi rừng ở phụ cận, sư huynh
đệ hai người liền bắt đầu dùng tới cách thức luồn lách đi đi dừng dừng, có khi
còn sẽ đi vòng một chút.
Mục Ngạo Thiết không có hỏi vì sao, biết rõ trong loại chuyện như thế này lão
Thập Ngũ sẽ không hại mình, làm như vậy tất nhiên là có lí do, y chỉ cần chú ý
giữ yên lặng và đi theo là được.
Lén lút đi được khoảng ba dặm đường, cuối cùng hai người đã lẻn đến bờ sông,
rồi dựa theo kế hoạch tiếp tục dọc theo bờ sông luồn lách đi tới trước.
Cũng như Dữu Khánh đã nói, tại trên đường có khi thực sự cũng phải chui vào
trong nước tạm lặn đi một đoạn đường, sau khi nổi lên lại tiếp tục luồn lách dọc
theo bờ sông, một đường hữu kinh vô hiểm.
Tại thượng du con sông có một hồ nước, hồ nước yên tĩnh soi bóng trăng sao
trong bầu trời đêm, và có lác đác ánh đèn trên đỉnh một ngọn núi.
Ánh đèn tỏa ra từ trong một công trình giống như ngôi đền, trên đất trống bên
ngoài đền có một cái pháp đàn bằng đá, một lão già mặc y phục màu trắng tóc
tai xõa tung dưới ánh sao trăng, khoanh chân đả tọa tại trên pháp đàn, lặng lẽ
tồn tại cùng thiên địa.
Phía dưới pháp đàn có một con quái thú giống như con nghé không sừng đang
nằm nghiêng, tai to hơn tai con trâu bình thường.
Vốn đang có vẻ như ngủ say, quái thú đột nhiên vươn người, đứng lên, đi tới
bên cạnh mép núi, nhìn về phía hạ du hồ nước, nói ra tiếng người, “Bên bờ sông
phía cửa dưới hồ nước đường như có hai khách không mời mà đến, hành động
lén lút, không giống đệ tử bản phái.”
Lão già y phục trắng đột nhiên mở mắt ra.
Trên chiếc giường mềm mại treo dưới mái hiên ngôi đền, một nữ tử áo xanh
đang ngủ say dưới ánh trăng bỗng nhiên vươn eo, thân hình uyển chuyển xoay
người, chợt tung người lao lên bầu trời đêm, xoay người trong không trung trên
đền rồi biến thành một con chim to lông xanh đuôi dài, sau đó nó sà xuống, dựa
theo triền núi nhẹ nhàng lướt xuống, giống như một bóng ma, lặng yên không
một tiếng động xuyên đi trong núi rừng.