Bán Tiên

Chương 606: Không thể thiếu (1)




Phải cần ông trời dành cho một cơ hội như thế nào, Nam Trúc và Mục Ngạo

Thiết không biết được, và Dữu Khánh cũng chỉ nói mập mờ như vậy mà thôi,

không có nói rõ ra cho bọn họ biết, cũng không tiện nói.

Những ngày sau đó, trong khi chờ đợi thời cơ, Dữu Khánh thường xuyên ôm

lấy bản đổ để nghiên cứu, tìm kiếm con đường thích hợp để đi tới Linh cốc.

Là hàng xóm, Kha Nhiên thường xuyên đến giao lưu với bên này, tán gẫu

chuyện khắp thiên hạ, trong đám người Dữu Khánh, không ai đi ra ứng đối tốt

hơn Nam Trúc, Nam Trúc là một người bạn tán gẫu rất tốt, chuyện gì cũng có

thể nói được, bất kể là gã có hiểu biết về chuyện đó hay không, luôn luôn có thể

trò chuyện khiến cho Kha Nhiên phải bỏ chạy.

Nhưng mà, Kha Nhiên dường như cũng rất buồn chán, mỗi ngày cũng chạy

sang bắt chuyện hai ba lần, ngày nào cũng như ngày nào đến nơi toàn nói

chuyện nhảm nhí.

Sau bảy tám ngày liên tiếp như vậy, vào một buổi chiều tối Kha Nhiên đi xuống

núi, xuống đến một chỗ đường núi rẽ ngoặt, nơi đó có một chiếc xe ngựa chờ

gã.

Hướng Lan Huyên tĩnh tọa tại bên trong xe, Kha Nhiên chui vào trong khoang

xe thì lập tức hành lễ bái kiến, “Đại hành tẩu.”

Hướng Lan Huyên khẽ gật đầu, hỏi: “Tình hình mấy người kia như thế nào?”

Kha Nhiên hơi do dự một chút: “Thuộc hạ theo dõi bọn họ sát sao cả ngày lẫn

đêm, chưa phát hiện thấy có điều gì quá khác thường. Sau chuyến đi Linh cốc,

ngoại trừ ăn cơm ra, ngay cả cửa nhà cũng rất ít bước ra, gần như không có qua

lại giao lưu với bất kỳ người nào.”

Hướng Lan Huyên nhíu mày, thì thầm tự nói, “Làm cái quỷ gì vậy chứ?”

Kha Nhiên thử nhắc nhở một câu, “Có phải tới đây chính là vì tham gia Triêu

Dương đại hội hay không?”

Hướng Lan Huyên cất tiếng cười nhạo, “Tuyệt đối không có khả năng đó!

Ngươi có điều không biết, với danh tiếng của tên có ria mép đó, hắn hoàn toàn

không cần phải tham gia loại đại hội này để dương danh, hắn cũng không dám

khoa trương, rất có khả năng đến lúc đó sẽ bỏ thi đấu, bọn hắn tới đây tất có

mục đích khác.”

Kha Nhiên trong lòng ngạc nhiên không rõ tên để ria mép đó đến cùng là ai,

nhưng mà đối phương không nói gã cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể theo

việc mà luận, “Bọn hắn một mực co đầu rút cổ không có động tĩnh gì, không

hành động thì sẽ không có dấu vết gì để lần theo, không chỗ hạ thủ, làm sao bây

giờ?”

Hướng Lan Huyên hơi chút trầm mặc, sau đó nhắc nhở: “Về nữ nhân Bách Lý

Tâm kia, ngươi có thể chú ý nhiều một chút, có lẽ từ trên phía nàng ta có thể

phát hiện chút manh mối gì đó.”

Kha Nhiên: “Còn xin Đại hành tẩu nói rõ cho một chút.”

Hướng Lan Huyên trầm ngâm nói:

“Thân phận của ba người khác đều là giả, đều là mạo danh thế thân, nhưng thân

phận Bách Lý Tâm lại là thật, đã tra xét rồi, xác thực đúng là đệ tử của Long

Quang tông, tuy nhiên đã bị Long Quang tông trục xuất khỏi sư môn, nhưng sự

việc không đơn giản như vậy, bởi vì Long Quang tông không có vạch trần thân

phận giả mạo của ba người này. Họ chỉ trục xuất Bách Lý Tâm ra khỏi sư môn,

và yêu cầu Côn Linh sơn đuổi tất cả mấy người này ra khỏi đại hội, rất giống

như là Long Quang tông đang tìm cách giũ sạch quan hệ.”

Kha Nhiên kinh nghi, “Nói như vậy, Long Quang tông có khả năng biết rõ sự

thật.”

Hướng Lan Huyên:

“Ngươi đừng nên trông chờ vào phía Long Quang tông, đó cũng không phải là

tiểu môn tiểu phái gì. Việc này, công khai tra xét sẽ đả thảo kinh xà, âm thầm tra

xét thì cũng không phải chỉ phái mấy người là có thể giải quyết được, chờ khi

tra ra được kết quả, có lẽ Triêu Dương đại hội đã kết thúc lâu rồi, mấy tên đó đã

sớm rời khỏi Côn Linh sơn, đồ ăn nước uống gì cũng lạnh hết. Việc này tạm

thời chưa có liên quan đến lợi ích gì, không thể giải thích với thượng cấp, không

đủ để làm cho Đại Nghiệp ty hưng sư động chúng, chỉ là cá nhân ta muốn biết

mấy tên kia muốn làm gì, có hiểu không?”

Nói đến đây, nàng ta nhớ lại việc mình hứng chịu một cái tát tai kia, nhấc tay,

nhẹ nhàng vén màn che ra một cái khe hở, nhìn ráng chiều rực rỡ xa xa, chỉ thấy

giữa núi dần dần có sương mù bốc lên, hào quang chiếu sáng đôi mắt quyến rũ

của nàng ta.

Dữu Khánh ngồi ăn cơm bên cửa sổ trong nhà ăn dưới chân núi, hắn cũng nhìn

thấy sương mù dâng lên ngoài cửa sổ, lại nhìn nhìn bầu trời trong sáng rõ ràng

phía bên ngoài, trong mắt lóe lên thần thái khác thường.

Tại cửa vào nhà ăn, mấy người Thiện Thiếu Đình cũng đã đến rồi, mấy người

bọn họ rất ít tới, ba ngày hai ngày mới đến một lần.

Sau khi bước vào cửa, bọn họ đảo qua trong phòng ăn, nhìn thấy được mấy

người Dữu Khánh đang ngồi ăn, Ngô Dung Quý cười khẽ nhắc nhở một câu, ”

‘Không thể thiếu’ quả nhiên đều có mặt.”

“Cái gì?” Thiện Thiếu Đình có phần không hiểu ra sao.

Tiêu Trường Đạo lập tức nhỏ giọng giải thích một chút, “Mấy người đó đã bị

trục xuất sư môn, mỗi bữa cơm đều tới ăn không ít Linh Mễ, không bỏ sót bữa

nào, chỉ cần tới giờ cơm, nhất định có thể nhìn thấy bọn họ, vì vậy có người liền

đặt cho bốn người bọn hắn một cái biệt danh “Không thể thiếu”.”

Cái biệt danh này thực ra chính là Ngô Dung Quý đặt, sau đó Tiêu Trường Đạo

truyền bá ra.

Bây giờ, bọn họ đã biết rõ “Bốn vị Đại tiễn sư” này đã bị trục xuất ra khỏi sư

môn, và Côn Linh sơn cũng đã đảm bảo bốn người này sẽ không dùng cung tên

để dự thi, giúp cho mấy người như bọn họ yên tâm không ít.

“Mặt mũi của Long Quang tông a.” Thiện Thiếu Đình xì một tiếng có chút

khinh thường, sau đó dẫn theo mấy người tìm một nơi ngồi xuống.

Bên trong phòng ăn đã có khoảng hai mươi người, khi ngày khai mạc đại hội

ngày càng ngày càng tới gần, người tới tham gia cũng càng ngày càng nhiều.

Thỉnh thoảng có người lặng lẽ chỉ trỏ về phía bốn người Dữu Khánh đang dùng

cơm, tiếp tục giới thiệu “Không thể thiếu” cho những người khác biết.

Sư huynh đệ ba người thỉnh thoảng cũng nghe được vài câu như vậy, nhưng mà

ba người không quan tâm, sau khi đại hội kết thúc, có người nào biết người nào

đâu chứ?

Bọn họ không quan tâm nhưng da mặt Bách Lý Tâm có chút mỏng, vẫn là có để

tâm, đối diện với hành động chỉ trỏ như vậy, nàng ta có phần xấu hổ, nhưng mà

chẳng ai bức ép nàng ta tới, là chính nàng ta muốn đi theo tới đây, vì vậy, nàng

ta chỉ có thể tận lực ăn ít một chút.

Nàng ta chỉ không rõ ba vị này suy nghĩ như thế nào, tuy rằng Nam Trúc đã nói

rất rõ ràng rồi, ăn Linh Mễ không cần tiền, không ăn cũng là uổng phí, cũng đã

tiêu tốn mấy vạn lượng rồi, ăn một chút thì sao chứ? Còn khuyên nàng ta cũng

ăn nhiều một chút, giống như muốn ăn để lấy lại vốn vậy.

Nàng không rõ ba người này vì sao lại thích tranh thủ chút lợi ích nhỏ nhặt như

vậy!

Sau khi ăn no nê, bốn người lại chậm rãi tản bộ trở về trên núi, ăn no đến mức

thỉnh thoảng còn nấc mấy tiếng.