Ba chiếc xe ngựa hiển nhiên đều đã chạy quen địa hình đường núi nơi đây.
Đường đi khi thì thẳng tắp, khi thì rẽ ngoặt, khi thì lên dốc khi thì xuống dốc, xe
ngựa tung vó lao nhanh trên đường núi. Thậm chí có khi tại vị trí xe rẽ ngoặt,
người ngồi trong khoang xe có cảm giác như bị quẳng đi, tốc độ rong ruổi cực
nhanh.
Nhìn qua cửa sổ, phong cảnh dọc đường đi quả thực rất đẹp, giống như những
bức tranh phong cảnh lướt qua khung cửa sổ, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh
nhưng không có tâm tình quan sát và thưởng thức, ba người lần đầu tiên ngồi
trên một chiếc xe lao đi điên cuồng như thế, cũng là lần đầu tiên ngồi một chiếc
xe ngựa chạy nhanh như vậy, luôn luôn lo lắng xe ngựa sẽ bị lật, không thể
không vận công giữ cân bằng thân thể tại trong khoang xe.
Bọn họ có thể nhận ra được, những con ngựa kéo xe này chắc chắn không phải
là ngựa bình thường, chỉ với sức lực đôi chân lao lên lao xuống sườn dốc như
giẫm trên đất bằng như vậy đã không phải là ngựa bình thường có thể làm được.
Chỉ là, cách thức đãi khách cuồng dã như vậy, có bình thường hay không chứ?
Bên trong khoang xe, Bách Lý Tâm một tay cầm cung, một tay vịn thành ghế để
ổn định thân hình, cánh Cầu Long cung có phần khá dài, cõng ở trên người ngồi
trong khoang xe không được thuận tiện, vì vậy được lấy ra cầm trên tay.
Nam Trúc thấy thế liền dùng giọng điệu nhẹ nhàng rất quan tâm, “Có chút xóc
nảy, để ta cầm cung giúp cho ngươi.”
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng cảm thấy cơ thể
nổi da gà.
Bình thường, có vật gì nặng Nam Trúc đều ném cho Mục Ngạo Thiết xách,
khiêng, ngoại cái hồ lô lớn kia.
Đương nhiên, bình thường Dữu Khánh cũng làm như vậy, nói dễ nghe là giúp
Mục Ngạo Thiết luyện thể, thực ra đều là vì lười biếng, cũng may về phương
diện này Mục Ngạo Thiết không có so đo, cũng thích ngược đãi thân thể của
mình.
“Không cần.” Bách Lý Tâm rất dứt khoát cất lời từ chối.
Nam Trúc cười ha hả, cũng không quan tâm vì bị từ chối, thản nhiên đối mặt
với điều đó, bộ dáng giống như cơm ngon không ngại chờ, khóe mắt thỉnh
thoảng còn liếc nhìn bộ ngực nhô cao của Bách Lý Tâm.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, hơi cảm thấy nghi hoặc.
Trải qua hai ngày này quan sát, hai người thực sự không nhìn ra được Bách Lý
Tâm có hảo cảm gì với Nam Trúc, đối với lời Nam Trúc gọi là “Cọ cọ ngực” gì
đó, hai người càng ngày càng cảm thấy hoài nghi, hoài nghi có phải là Nam
Trúc đang khoác lác hay không.
Dữu Khánh thậm chí còn có ý nghĩ tìm Bách Lý Tâm để xác nhận xem có việc
đó hay không, nhưng mà hắn không biết phải mở miệng như thế nào về việc
này? Hắn có xúi giục Mục Ngạo Thiết đi hỏi, nhưng mà Mục Ngạo Thiết đánh
chết cũng không làm, kiên quyết từ chối, Dữu Khánh lấy ra thân phận Chưởng
môn cũng vô dụng.
Khi ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện những dãy dài quần thể công trình xây dựng
dựa vào núi, rất nhiều đệ tử Côn Linh sơn lui tới qua lại, và có những tòa nhà
nguy nga trên đỉnh núi cao nhất, Dữu Khánh biết rằng đó chính là khu vực tông
môn hạch tâm của Côn Linh sơn, đã đến nơi đây, chắc hẳn cách Linh cốc không
còn xa nữa rồi.
Sau khi xe ngựa vượt qua một sườn núi, trên đường đột nhiên trở nên có rất ít
đệ tử Côn Linh sơn qua lại, khung cảnh trở nên càng thêm thanh tịnh.
Rất nhanh sau đó, ba chiếc xe ngựa giảm dần tốc độ và dừng lại, nghe thấy
Triển Vân Khí cất tiếng kêu gọi, mọi người lục tục xuống xe ngựa, nhìn khắp
xung quanh, phát hiện thấy xe ngựa dừng trước một chỗ bậc cấp dài dựa theo
sườn núi, bậc cấp kéo dài thấp thoáng ẩn hiện trong bóng cây xanh um tươi tốt,
dưới bóng râm cây cối che, không nhìn thấy được phần cuối.
Ánh mắt mọi người nhanh chóng bị thu hút bởi quần thể công trình to lớn và
nguy nga trên đỉnh núi cao nhất đối diện với bậc cấp, có rất nhiều đình đài lầu
các, còn có cả những thác nước treo ngang giữa lưng chừng núi, trên núi cao
cũng có những lối đi quanh co dẫn tới bên này.
Triển Vân Khí thấy mọi người bị thu hút, liền cất lời giới thiệu, “Đó chính là
tông môn đại điện của tệ phái.”
Nam Trúc há miệng ngạc nhiên, “Nguy nga, khí phái, thật xứng đáng là cảnh
tượng của một đại phái nghìn năm.”
Triển Vân Khí xoay người phất tay ra hiệu về phía dãy bậc cấp kéo dài trước
mắt, “Đi thôi, phía trước chính là Linh cốc.”
Ông ta dẫn đầu bước lên bậc đá xanh, lúc này mọi người cũng lập tức cất bước
đi theo.
Bậc cấp kéo rất dài, có gần trăm trượng, giống như bắt chéo qua trên thân núi,
đi tới cuối bậc cấp, cũng bằng với đi đến đỉnh núi, lúc này mọi người mới nhìn
thấy một cổng chào bằng đá lúc trước đã bị bóng cây che chắn tầm mắt, bên
trên viết hai chữ “Linh cốc”, phía sau cánh cổng giống như quan ải.
Tại cổng vào có đệ tử Côn Linh sơn canh giữ, còn có một đệ tử khi nhìn thấy
bọn họ thì mỉm cười chờ đợi, dường như là nghênh tiếp khách tới.
Người đó tên là Lộc U Minh, sau khi chạm mặt với Triển Vân Khí thì cười nói:
“Triển sư huynh tới rồi.”
Triển Vân Khí hỏi: “Lộc sư đệ, chắc hẳn ngươi đã biết mục đích chúng ta đến
đây rồi đi?”
Lộc U Minh gật đầu, “Biết rõ, phía bên tông môn đã phái người tới đây thông
báo rồi, nói ngươi sắp dẫn một ít khách tới tham quan Linh cốc.” Gã kiễng chân
nhìn nhìn một đám người phía sau đối phương, “Là bọn hắn sao?”
Triển Vân Khí nghiêng người tránh ra tầm mắt, “Đúng vậy.”
Lộc U Minh đảo mắt đếm một chút, “Tổng cộng chín người.” Ngay sau đó
nghiêng người nhường đường, đưa tay mời, “Chư vị, xin mời đi theo ta.”
Mọi người lại cùng gã bước theo bậc cấp đi lên, thủ vệ không ngăn cản, để mọi
người đi qua.
Sau khi đi qua cổng chào tiến vào quan ải, người mới tới lần đầu phát hiện thấy
bên trong nhìn như quan ải nhưng thực ra là một cái hẻm núi dài, hai bên có
không ít gian phòng, hẳn là để cho người ở lại. Lúc này bầu không khí vắng
lặng không thấy bóng người, có thể thấy bình thường tại nơi đây là không có
người nào.
Lộc U Minh đưa mọi người đến cửa một gian phòng, lại quay sang nói với
Triển Vân Khí: “Triển sư huynh, Linh cốc là cấm địa, ra vào phải thực hiện theo
quy định, bất kỳ ai tiến vào đều phải đăng ký vào danh sách.”
Triển Vân Khí gật đầu, “Đây là tất nhiên.”
Lộc U Minh tiến vào bên trong phòng trước, đi một vòng bên trong rồi trở ra,
kỳ quái nói: “Nhan sư thúc không có ở đây, có thể là không biết lúc nào các
ngươi tới. Triển sư huynh, các ngươi chờ một chút, hẳn là đang tại bên trong
cốc. Để ta đi tìm về.”
“Không gấp gáp.” Triển Vân Khí gật đầu cười.
Một đám người đành phải đứng chờ đợi tại cửa vào. Đứng ở bên cửa, Dữu
Khánh quan sát bên trong phòng, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm
vào một bức tranh treo trên vách tường một bên.