Đứng tại cửa phòng lắng nghe, trạng thái tinh thần dường như vẫn còn chưa
bình thường trở lại, Bách Lý Tâm đột nhiên nghe được lời này, bỗng giống như
tỉnh lại, ngây người nhìn chằm chằm vào Nam Trúc đang hùng hồn hứa hẹn, rất
muốn cất lời hỏi gã, ngươi dựa vào đâu để đại diện cho toàn bộ Đại tiễn sư
trong thiên hạ này chứ?
Nhưng rốt cuộc, lời nói đến bên miệng lại không được nói ra.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhịn không được ngước mắt nhìn nóc nhà,
trong lòng biết tên mập này dám khẩu xuất cuồng ngôn như vậy là vì chẳng
quan tâm, bởi vì ngay từ đầu bọn hắn đã không có ý định dự thi, sẵn đây không
biết xấu hổ thuận tiện làm luôn một cái người tốt.
Nhất là Dữu Khánh, hắn có thể nhận ra được, bây giờ lão Thất đã không còn
giống như lúc mới vừa cùng nhau rời núi nữa rồi. Trước đây, đối với một số
nhân vật tương tự như vậy, gã rất thận trọng dè dặt, thậm chí còn nơm nớp lo sợ
như đi giày trên miếng băng mỏng. Lúc trước, đối diện với nhân vật như Triển
Vân Khí, gã sẽ không dám khẩu xuất cuồng ngôn như vậy. Bây giờ, sau khi đã
trải qua một ít việc đời, sau hai lần ngồi lao tù, thực sự đã dần dần thay đổi, khí
độ và can đảm này quả thực là không giống trước đây, ít nhất, khi đối diện với
nhân vật như Triển Vân Khí, gã đã có thể duỗi eo, thẳng sống lưng, không chút
nào luống cuống, đã dám trực tiếp lừa dối người ta.
Triển Vân Khí nghe vậy thì lập tức nhìn nhìn phản ứng của ba vị “Đại tiễn sư”
khác, nhìn thấy quả nhiên không có người nào trong bọn hắn biểu hiện ra bất kỳ
ý kiến phản đối gì, lập tức cười nói: “Được, một lời đã định!”
Ông ta cười rất vui vẻ, đã giải quyết được một chuyện phiền toái, nếu không
Côn Linh sơn thật sự có phần không biết phải làm như thế nào cho thích hợp.
Sau đó, ông ta chắp tay chào mọi người, “Vậy ta đây không quấy rầy chư vị
thanh tu nữa.”
Dứt lời liền muốn rời đi, mọi người cũng đang định đưa tiễn ông ta, nhưng Vũ
Thiên đã nhanh chóng tiến tới ngăn lại. Gã chỉ vào Kha Nhiên vẫn một mực ở
bên cạnh lắng nghe, nói: “Sư thúc, Kha Nhiên ở đây. Đây chính là hắn.”
Triển Vân Khí tức thì ngừng bước, quan sát Kha Nhiên từ trên xuống dưới.
Kha Nhiên chắp tay khom mình hành lễ, “Kha Nhiên xin chào Triển tiên sinh.”
Triển Vân Khí gật đầu chào hỏi, nhìn gã rồi nói ra: “Trước khi tới đây, ta đã cố
ý nhìn xem thông tin báo danh của ngươi. Thoạt nhìn chỉ là tán tu, nhưng chắc
hẳn không đơn giản như vậy đi? Có thể khiến cho Hoàn trưởng lão mở miệng,
chắc chắn có bối cảnh khác a.”
Hoàn trưởng lão? Trưởng lão Côn Linh sơn sao? Đám người Dữu Khánh đồng
loạt dõi ánh mắt nhìn chăm chú về phía Kha Nhiên, đều biết trưởng lão của loại
đại phái như thế này là có địa vị không phải tầm thường trong Tu Hành giới.
Kha Nhiên lần nữa chắp tay nói: “Quả thực chỉ là một tán tu, về phần bối cảnh
xuất thân, không có liên quan tới dự thi, dự thi là chuyện cá nhân của ta.”
Nghe gã nói như vậy, Triển Vân Khí hơi gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi nhiều,
nói thẳng ý đồ đến, “Đã chuẩn bị ba chiếc xe ngựa, có đủ không?”
Kha Nhiên vội nói: “Đủ rồi đủ rồi, làm phiền Triển tiên sinh. Ta lập tức gọi
bằng hữu đến.”
Triển Vân Khí ừ một tiếng, “Xe chờ ở dưới chân núi.”
Dứt lời liền sải bước rời đi. Vũ Thiên khẽ gật đầu chào mọi người rồi cùng đi
theo.
Kha Nhiên tại xa xa vẫn cất lời cảm tạ, sau đó mới nói với đám người Dữu
Khánh: “Chư vị, có thể đi Linh cốc được rồi. Các ngươi cũng đã nghe được lời
Triển tiên sinh nói rồi đó, nhanh xuống núi tụ tập đi. Ta đi mời đám người Thiện
Thiếu đây.”
Gã tới đây kỳ thực chính là muốn thông báo việc này, nhưng không ngờ rằng
còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Triển Vân Khí giành nói trước rồi, lúc này, sau
khi dặn dò đám người Dữu Khánh xong, gã cũng nhanh chóng rời đi.
Còn lại bốn người bên trong phòng khách quay mặt nhìn nhau, Nam Trúc chậc
chậc, nói: “Thật sự đã giải quyết được rồi, xem ra Kha Nhiên này quả thật rất có
lai lịch a!”
Bách Lý Tâm lại hỏi một câu, “Các ngươi muốn đi xem Linh cốc sao?”
Nam Trúc vội nói: “Đúng vậy đúng vậy. Không phải là ‘Các ngươi’, là ‘Chúng
ta’. Đi nha, cùng đi xem, cơ hội khó có được, đi xem mở rộng tầm mắt.”
Bách Lý Tâm chần chừ hỏi: “Tất cả các ngươi đều đi?”
Nam Trúc: “Có cơ hội vì sao không đi chứ?”
Bách Lý Tâm im lặng gật gật đầu, xoay người trở về trong phòng, chỉ chốc lát
sau liền đi ra, trên người lại cõng theo túi tên và Cầu Long cung.
Sư huynh đệ ba người hơi giật mình, cũng không phải đi đánh đánh giết giết,
mang tên gia hỏa này theo làm gì? Nhưng rồi nhìn nhìn bội kiếm bên hông
mình, bọn hắn liền không nói gì nữa.
Bốn người rất nhanh đi ra cửa, trong nhà lầu nhỏ phía bên Thiện Thiếu Đình
vẫn đang có âm thanh nói chuyện râm ran truyền đến, Kha Nhiên dường như
vẫn còn đang ở trong đó mời đi, vì vậy bốn người đi đến, muốn nhìn xem một
chút. Mới vừa đi đến cửa vào nhà người ta, liền nhìn thấy Kha Nhiên và Thiện
Thiếu Đình bên cười bên nói sóng vai đi ra, đám người Triệu Khuynh theo ở
phía sau.
Có thể nhìn ra được, thái độ của Thiện Thiếu Đình đối với Kha Nhiên rõ ràng
đã khác trước, nhưng vừa chạm mặt với đám người Dữu Khánh ở bên ngoài, nét
tươi cười trên mặt y lập tức biến mất không còn, bộ dạng hơi có vẻ xem thường
kia lại xuất hiện ra rồi.
Dữu Khánh cũng không có giống như hai lần lúc trước tươi cười nịnh bợ người
ta nữa, đã không còn giá trị lợi dụng, cũng là lười để ý tới y, mấu chốt là không
cần phải mặt mày nồng nhiệt dán vào cái mông lạnh của người ta, hắn đường
đường là Chưởng môn Linh Lung quan, chẳng lẽ không có sĩ diện và tôn
nghiêm sao? Không đáng làm ra vẻ nịnh nọt mà không có ý nghĩa gì.
Dù thế nào đi nữa, trước mặt mũi của Kha Nhiên, hai nhóm người vẫn phải tụ
tập cùng một chỗ, và cùng nhau đi xuống núi.
Dưới chân núi quả nhiên có ba chiếc xe ngựa đang chờ bọn họ, hơn nữa Triển
Vân Khí cũng chờ chung ở đó, một nhóm người nhanh chóng đi đến chào ông
ta.
Triển Vân Khí thoáng nhìn số lượng người, rồi ung dung nhã nhặn căn dặn mọi
người, “Theo lý thuyết, các ngươi là không thể rời khỏi khu chữ Đinh. Lần này
tông môn xem như đã cấp giấy phép đặc biệt, nhưng các ngươi cần phải nhớ kỹ,
trên đường đi, nếu chưa được cho phép thì không được tự ý rời khỏi xe ngựa,
càng không thể đi lung tung khắp nơi. Nếu không, nhỡ khi bị linh thú thủ sơn
tấn công, xảy ra tai nạn gì đó thì Côn Linh sơn sẽ không chịu trách nhiệm. Có
thể làm được như vậy thì lên xe, làm không được thì trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
“Nhớ kỹ.”
Mọi người lần lượt đồng ý, sau đó được Triển Vân Khí ra hiệu, mọi người lục
tục leo lên xe.
Bốn người Dữu Khánh chui vào cùng một chiếc xe ngựa, bốn người Thiện
Thiếu Đình một chiếc. Kha Nhiên dường như có ý định muốn đi với đám người
Dữu Khánh cùng một chiếc xe, nhưng lại bị Triển Vân Khí gọi tới, cùng nhau
ngồi trên chiếc xe dẫn đầu.
Trước khi khua roi đánh xe, Xa phu treo một chiếc chuông nhỏ lên một góc
diềm mái xe, xe ngựa chuyển động, lập tức không ngừng vang lên tiếng lanh
canh lanh canh, dọc đường kêu vang không ngừng.