Nếu là như thế, vậy thì chỉ có thể chờ tin tức ngày mai.
Dữu Khánh không tiếp tục nói thêm gì nữa, phép khích tướng không thể kích
động được Thiện Thiếu Đình, hắn lập tức mất hết hứng thú đối với Thiện Thiếu
Đình, càng nhìn nhiều thêm một chút càng cảm thấy vẻ mặt của đối phương
chướng mắt nhiều hơn, tự nhiên cũng không còn muốn tiếp tục nán lại nơi này,
hắn lập tức kéo theo Nam Trúc nói lời từ biệt.
Thực ra, trước khi đến đây hắn cũng không có hoàn toàn nắm chắc có thể ký
thác hi vọng vào Thiện Thiếu Đình, bởi vì xét về bối cảnh thì dù sao y chỉ là
một tiểu bối của Quy Kiếm sơn trang, Côn Linh sơn chưa chắc đã cho y tiến vào
mở mang tầm mắt, huống chi còn dẫn theo người khác đi vào du ngoạn, bản
thân hắn cũng cảm thấy không quá chắc chắn, tuy nhiên hắn vẫn muốn tới thử
xem sao.
Vốn dự định nếu Thiện Thiếu Đình không được thì tiếp tục tìm kiếm người
khác thích hợp hơn để ké theo, không ngờ tới lại tiết kiệm được mấy dặm
đường, đột nhiên trên đường xuất hiện một người Kha Nhiên.
Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý ra cửa tiễn khách, nhìn theo khách nhân trở
về căn nhà nghỉ của họ, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, đồng thời xoay
người đi tản bộ xuống núi.
Sau khi bên cạnh không còn người ngoài, Ngô Dung Quý mới khẽ cười, nói:
“Xem ra bốn người Long Quang tông kia cũng không có ý định chuyển đi.”
Từ khi hai người tới đây, bọn họ đã mượn nhờ tên tuổi của Thiện Thiếu Đình để
đuổi đi một số người, tất nhiên là không thể đuổi đi hết toàn bộ, nếu để trống
quá nhiều phòng, những người tới sau sẽ được bố trí vào nơi đây, mà càng về
sau càng dễ dàng xuất hiện cao thủ. Bọn họ chỉ nhắm vào một loại mục tiêu, đó
là những người mà bọn họ cảm thấy về thực lực có thể đe dọa đến bọn họ, lúc
đó, bọn họ sẽ dựa thế hù dọa người ta chuyển đi, chỉ để lại những người có thực
lực hạn chế.
Mục đích cũng rất đơn giản, chính là vì bọn họ muốn gia tăng khả năng chiến
thắng của mình tại trong khu “Đinh Dần” này, muốn nhờ vào đại hội lần này để
gầy dựng một giá trị tốt cho bản thân.
Nhưng đám người Dữu Khánh giống như đã uống thuốc ngốc vậy, không hiểu
được cũng thôi đi, vậy mà còn chạy tới lôi kéo Thiện Thiếu Đình đi xem phong
cảnh, khiến cho bọn họ phải cẩn thận nếu muốn tiếp tục gây xích mích trước
mặt Thiện Thiếu Đình.
Tiêu Trường Đạo hừ một tiếng: “Người ta là Đại tiễn sư, thứ tự xếp hạng trong
đại hội như thế nào cũng không ảnh hưởng được tới tương lai của người ta, có
lẽ là người ta không đặt nặng lắm đi. Bây giờ, e rằng không chỉ có bốn tên này,
tên Kha Nhiên kia nhận lấy việc vào Linh cốc, sợ rằng cũng là hạng người có
bối cảnh tàng long ngọa hổ, có lẽ không phải Thiện Thiếu Đình có thể hù dọa
bỏ chạy.”
Ngô Dung Quý cười khẽ: “Không gấp gáp, dù sao vẫn còn có thời gian, làm
từng tên một. Bốn tên gia hỏa Long Quang tông kia, khiến người kiêng kỵ nhất
chính là lợi thế của mũi tên, Thiện Thiếu Đình không ảnh hưởng được bọn hắn,
vậy thì nghĩ cách mài cụt đi sự sắc bén của bọn hắn, không còn nanh nuốt để
tổn thương người, tu vi về đao kiếm quyền cước không phải là sở trường của
Long Quang tông.”
Tiêu Trường Đạo dừng lại, đưa tay hơi ngăn cản gã một chút, “Ý của ngươi là,
ngươi có cách khiến cho bọn hắn bỏ cung tên đi sao?”
Ngô Dung Quý làm ra vẻ mặt huyền bí, cười khẽ nói: “Mũi tên của bốn vị Đại
tiễn sư rất lợi hại, nếu như trong lúc tỷ thí bắn loạn mũi tên ra xung quanh,
không chỉ sẽ hại đến tính mạng người dự thi, thậm chí còn có khả năng ảnh
hưởng đến tính mạng của không ít người đứng xem, bọn ta lấy việc này chất
vấn Côn Linh sơn để xem họ giải quyết như thế nào.”
Tiêu Trường Đạo chần chừ, “Như vậy có tác dụng sao? Hai người chúng ta đi
chất vấn Côn Linh sơn sao? Có phải là có phần không biết chừng mực hay
không?”
“Chất vấn chỉ là một trong số đó.” Ngô Dung Quý lời nói nhỏ nhẹ, sau đó hất
hất cằm ra hiệu về phía tòa nhà nhỏ có người ra vào cách đây không xa, “Chỉ
dựa vào hai người chúng ta là không đủ sức nặng, hai người chúng ta cũng
không tiện ra mặt làm chuyện đó, không phải còn có bọn họ sao? Bọn họ có khả
năng còn chưa biết được tình hình, cần nói rõ cho bọn họ biết được sự thiệt hơn
trong đó, kết nối nhiều một số người để cùng nhau tìm đến chất vấn Côn Linh
sơn. Tiêu huynh, nếu là mọi người thống nhất bày tỏ, nói rằng bốn vị Đại tiễn
sư không cần thi đấu nữa, cứ để cho bốn người bọn hắn trực tiếp tấn cấp là được
rồi, ngươi đoán xem Côn Linh sơn sẽ xử lý như thế nào?”
Ánh mắt Tiêu Trường Đạo lấp lóe một hồi, rồi nhịn không được cất tiếng cười
khẽ, “Hay, Côn Linh sơn làm như thế nào thì ta không biết, nhưng nhất định sẽ
phân vân khó xử.” Gã ta vung tay lên, vỗ vào tay đối phương, “Đi, tìm những
người khác nói chuyện đi.”
Hai người đi thẳng đến tòa nhà nhỏ khác có người ở.
Trở lại nơi ở của mình, Nam Trúc lập tức lôi kéo Dữu Khánh lên lầu, kéo người
vào trong phòng liền hỏi chuyện gì xảy ra.
Dữu Khánh cũng không giấu giếm gã, nói cho gã biết tình hình mà hắn và Mục
Ngạo Thiết tìm hiểu được lúc trước, nơi đây cách Linh cốc khá xa, lạ nước lạ
cái rất khó lẻn tới được, lợi dụng mối quan hệ để tiến vào xem Linh cốc là cách
tốt nhất.
Trong lúc nói chuyện, Mục Ngạo Thiết cũng xông vào phòng.
Nam Trúc a một tiếng, cuối cùng đã biết được lão Thập Ngũ vào đó quấy rối
một trận là có ý gì, “Xem ra tên Kha Nhiên kia xuất hiện rất đúng lúc, tại sao ta
cảm thấy trùng hợp như thế, sẽ không có vấn đề gì đi?”
Chuyện Kiều Thư Nhi lúc trước, mặc dù gã không phải là người bị tổn thương
nhiều nhất, nhưng trải qua sự việc đó, bản thân là một người liên quan, dù có
thể ngã một lần khôn hơn một chút hay không chưa biết, chí ít tâm trí cũng trở
nên nhạy cảm hơn một chút.
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, “Không cần biết hắn có vấn đề gì hay không, chỉ
cần có thể dẫn chúng ta tiến vào Linh cốc là được.”
Nam Trúc tức thì có chút lo sợ, “Ngươi đùa cái gì vậy, u u mê mê chúi đầu xông
tới trước, vạn nhất phía trước lại có một cái hố to đang chờ chúng ta thì làm sao
bây giờ?”
Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Có hố cũng có thể làm gì được chứ? Nếu như ngay
cả chuyện này cũng có thể tính kế đến trên đầu chúng ta, với năng lực của đối
phương như vậy, dựa vào ba con mèo hai cái chân chúng ta đây, ngươi nghĩ
rằng chúng ta có thể trốn được sao? Chỉ có thể là cùi không sợ lở mà thôi! Hơn
nữa, chúng ta chỉ là muốn đến Linh cốc nhìn xem tình hình, tạm thời không có
dự định làm gì khác.”
Nam Trúc không nói nên lời, cuối cùng cũng chỉ có thể cất tiếng than nhẹ, đã
chấp nhận, bởi vì những gì lão Thập Ngũ nói cũng không sai, nếu thật sự là kẻ
có khả năng lớn như vậy muốn cắn bọn hắn, cho dù bọn hắn nằm thẳng ra đó
không làm gì thì cũng sẽ bị làm cho gà bay chó sủa.
Mục Ngạo Thiết cũng nhíu mày.