Sư huynh đệ ba người thật sự không sợ nàng ta vạch trần thân phận của bọn
hắn, là ai đã giết chết Tào Uy chứ?
Đã trà trộn vào được đây rồi, nữ nhân này đã không còn có giá trị lợi dụng,
nàng ta đi thì cứ đi, Dữu Khánh thật sự không muốn ngăn cản, vốn là định để
nàng ta cứ tự nhiên.
Bởi vì việc bọn hắn muốn làm quá mức riêng tư, không muốn có ngoại nhân ở
bên cạnh.
Nhưng vấn đề là, mọi người đều là “đệ tử Long Quang tông”, sau khi bị trục
xuất môn phái, nàng ta không còn có tâm tình với đại hội, muốn rời đi, nhưng
bọn hắn vẫn lưu lại, như vậy là như thế nào?
Mấu chốt là bọn hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện Long Quang tông, Dữu
Khánh không thể không cân nhắc xem điều đó có dẫn đến kết quả gì không
thích hợp hay không.
Càng quan trọng hơn nữa là, hắn lo lắng sau khi rời khỏi đây, nữ nhân này sẽ trở
về Long Quang tông, vạn nhất Long Quang tông biết rõ ngọn nguồn sự việc, ai
dám đảm bảo Long Quang tông sẽ không vạch trần việc bọn hắn mạo danh thân
phận để rũ sạch mối liên quan với bọn họ?
Mặt khác, nữ nhân này rời đi rồi, tám chín phần mười sẽ còn có người dự thi
khác vào ở trong căn nhà này, tương đối mà nói, đối với nữ nhân này, bọn hắn
càng biết rõ cội nguồn hơn một ít.
Hơn nữa, nữ nhân này bây giờ không cần phải tiếp tục tìm kiếm sư huynh gì đó
nữa, cũng không cần phải gây khó khăn cho bọn hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dữu Khánh dứt khoát không thuyết phục nữa, trực tiếp nói
thẳng, “Nói thật, ngươi bây giờ rời đi, chúng ta không yên tâm về ngươi, thứ
nhất là trạng thái tinh thần của ngươi không ổn, sợ ngươi xảy ra chuyện, thứ nhì
là lo lắng ngươi sẽ bán đứng chúng ta.”
Bách Lý Tâm trừng mắt, “Ta đã giết chết mệnh quan triều đình, làm sao còn có
thể bán đứng các ngươi?”
Dữu Khánh: “Ai nói rõ ràng cho được? Nếu sư môn của ngươi đã có thể đưa sư
huynh của ngươi ra, cũng có khả năng khiến người khác giơ đầu chịu báng, thí
dụ như chúng ta.”
Khóe miệng Nam Trúc giật giật, phát hiện thấy lão Thập Ngũ nói như vậy là có
chút lằng nhằng cãi bướng rồi, nhưng mà cãi bướng như vậy rất tốt, gã cũng
không hé răng nói gì.
Bách Lý Tâm câm nín một chút, rồi nói: “Nếu ngươi cứ muốn nghĩ như vậy, ta
cũng không thể nói gì hơn. Rốt cuộc thì các ngươi muốn như thế nào, muốn giết
ta diệt khẩu hay sao?”
Dữu Khánh: “Nói quá lời, chính là muốn ngươi ở lại, sau khi đại hội kết thúc
chúng ta mỗi người đi một ngã cũng không trễ. Bằng không, việc sư môn của
ngươi không vạch trần hành động của chúng ta sẽ khiến chúng ta rất không yên
tâm.”
Bách Lý Tâm: “Cũng đã như vậy rồi, các ngươi còn muốn tham gia đại hội hay
sao?”
Dữu Khánh: “Chúng ta vốn là mạo danh thế thân, làm sao có khả năng tiếp tục
tham gia? Chỉ là, thật vất vả mới tiến được vào đây, chúng qua muốn xem đại
hội một lần, để mở mang tầm mắt. Chỉ cần đại hội chính thức bắt đầu, chúng ta
sẽ tìm cớ từ bỏ thi đấu, chúng ta cam đoan với ngươi, chỉ xem, không tham
gia.”
Nam Trúc cũng vội nói: “Đúng vậy đúng vậy, ở lại đi, chúng ta cũng không
muốn thấy chuyện như vậy xảy ra, ta biết trong lòng ngươi không dễ chịu, coi
như là ở lại giải sầu đi. Như vậy giữa hai bên cũng không dễ dàng gây ra hiểu
lầm gì. Nơi đây không phải tốn tiền ăn ở, cũng không cần phải lo lắng cái gì,
phong cảnh lại đẹp, an tâm ở lại đây một đoạn thời gian, không tốt hơn đi tới
bất cứ nơi nào khác sao? Thả lỏng tâm tình, ở lại đây suy nghĩ rõ con đường sau
này rồi đi cũng không muộn.”
Bách Lý Tâm lặng im, trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Sau khi đại hội
kết thúc, mỗi người đi một ngã, nếu còn tiếp tục dây dưa, đừng trách ta không
khách khí.”
Dữu Khánh ừ, nói: “Được, một lời đã định.”
Bách Lý Tâm quay đầu lại tiến vào trong phòng của mình.
Nam Trúc thở ra một hơi, nói với hai vị sư đệ: “Các ngươi đi tìm Vũ Thiên trả
lời cho hắn, ta ở lại khai sáng cho nàng ta.”
Dữu Khánh hất đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết ở lại trông chừng, đưa một tay
ra kéo Nam Trúc đi ra ngoài, lôi gã đi xuống núi, khi trên đường không có
người nào, hắn choàng tay sát cánh bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Theo lý thuyết,
nữ nhân này không thích hợp ở lại bên cạnh chúng ta, vì để thành toàn cho
ngươi, ta làm vậy đã đủ rồi đi, ngươi dự định báo đáp ta như thế nào?”
Nam Trúc lập tức châm chọc: “Lão Thập Ngũ, làm người có chút lương tâm có
được hay không? Căn bệnh trên người của ta và lão Cửu là bị người nào liên
lụy, ta đã từng lúc nào hỏi ngươi phải báo đáp như thế nào chưa?”
Dữu Khánh chờ chính là những lời này của gã, “Vậy thì huề nhau, về sau đừng
có lôi bệnh tình trên người ra lải nhải hoài không dứt nữa.”
“Được, xóa bỏ.” Nam Trúc sảng khoái đồng ý, khua tay giũ vai, hất cánh tay
choàng qua vai mình của hắn, “Ngay cả Côn Linh tông cũng đã ra mặt chứng
minh, người ta là đệ tử nghiêm chỉnh của Long Quang tông, không sai đi?
Ngươi còn cứ lo lắng người ta cố gắng tiếp cận chúng ta có ý đồ. Bây giờ đã
nhìn thấy rồi đó, người ta hoàn toàn không muốn ở lại bên cạnh chúng ta, bây
giờ đã có thể yên tâm rồi chưa?”
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, “Chỉ mong không có việc gì, ta chỉ có chút nghi
ngờ về việc tại sao Long Quang tông không vạch trần thân phận của chúng ta.”
Nam Trúc ai một tiếng, nói: “Việc này chẳng phải rất đơn giản sao? Khi Bách
Lý Tâm giết quan viên thì vẫn còn là đệ tử Long Quang tông, vạch trần thân
phận của chúng ta ra, khẳng định là sợ chúng ta giũ ra chuyện đó.”
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, hình như cũng có lý, nhưng vẫn căn dặn: “Tuy là
nói như vậy, nhưng vẫn phải việc nào ra việc đó, chuyện nào không thể để cho
nàng ta biết thì nhất định không thể, ngươi đừng để choáng váng đầu óc, sẽ chết
người.”
Nam Trúc vỗ vỗ lưng hắn, “Ngươi nói điều này không biết bao nhiêu lần rồi, ta
đã nghe đến nỗi tai mọc vết chai. Ta nói là ta có thể phân biệt nặng nhẹ, yên tâm
đi.”
Dữu Khánh liếc liếc mắt nhìn gã, kỳ thực cũng không biết phải nói cho gã biết
cái gì mới tốt, không tài năng, không ngoại hình cũng không có tiền bạc, tuổi
cũng đã lớn như vậy rồi, thật sự xác định nữ nhân kia có thể nhìn trúng ngươi
sao?
Hai người xuống chân núi tìm đến Vũ Thiên, báo cho gã biết bốn người quyết
định tiếp tục tham gia Triêu Dương đại hội, cái giá phải trả thực ra cũng không
có gì, vẫn là dùng cái tên mà bốn người đã báo danh, chỉ là phải loại bỏ thông
tin đệ tử Long Quang tông, chỉ tham dự với tư cách cá nhân.
Giải quyết xong việc này, sư huynh đệ hai người như trút được gánh nặng, bây
giờ cũng đã chính thức trà trộn vào Triêu Dương đại hội rồi, không cần phải
mạo hiểm trợ giúp Bách Lý Tâm tìm sư huynh gì đó nữa, có thể muốn làm gì thì
làm, không cần tiếp tục lo lắng Bách Lý Tâm can thiệp vào, sự việc dường như
đã trở nên thuận lợi.
Khi quay trở lại đỉnh núi, Dữu Khánh lại chủ động đảo qua cửa nhà hàng xóm
một lần, kết quả phát hiện thấy trong nhà hàng xóm có người lạ, bốn tên gia hỏa
Thiện Thiếu Đình dường như đang tiếp khách.
Dữu Khánh lập tức vác da mặt dày xông vào, người vẫn còn chưa bước vào cửa
thì đã cười lớn hào sảng chắp tay nói: “Thiện Thiếu, cuối cùng lại gặp được
ngài rồi.”
Khuôn mặt tươi cười đứng ở cửa vào, chờ đợi người ta mời mình vào.
Đuổi theo tới, Nam Trúc vô thức quan sát hắn kỹ một chút, cảm thấy đây không
phải là phản ứng bình thường của lão Thập Ngũ, gã mơ hồ cảm thấy có chuyện
gì đó.
Bên trong phòng khách, vẻ mặt mấy người khác nhau. Thiện Thiếu Đình vô
thức liếc nhìn Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý một chút, Dữu Khánh hai lần
liên tiếp chủ động tới cửa làm quen với nét tươi cười trên mặt, khiến cho y cảm
thấy đệ tử của Long Quang tông dường như cũng không phải mắt cao hơn đầu
như hai tên này đã nói, trong lúc nhất thời y cũng không biết có nên khách khí
hay không, chỉ hơi gật đầu đáp lại.
Dữu Khánh xem như y đã đồng ý, lập tức cất bước vượt qua cửa tiến vào trong
đại sảnh, đồng thời còn hướng tới những người khác chắp tay chào, rất lịch sự.
Nam tử xa lạ bên trong sảnh phòng khách có dáng người cao lớn, ăn mặc chỉnh
tề, tướng mạo ôn hòa, ngay cả ánh mắt nhìn người khác cũng có thể đem lại cho
người ta một cảm giác ấm áp, thoạt nhìn chính là một người tương đối dễ gần,
trên người không có mang theo vũ khí nào, nghe được lời Dữu Khánh chào hỏi
thì cũng chủ động chắp tay chào, “Thì ra cũng là hàng xóm, tại hạ Kha Nhiên,
vừa mới tới không lâu, đang ở trong một căn nhà khác, đang định tiếp sau sẽ đi
bái phỏng, không ngờ lại được gặp tại đây.”
“Thì ra là Kha huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ Trương Chi Thần.”
“Tại hạ Chu Nhất Hải.”
Sư huynh đệ hai người lịch sự đáp lại mấy câu, Dữu Khánh không đặt tâm tư tại
trên người Kha Nhiên, chuyển ánh mắt trở lại trên người Thiện Thiếu Đình,
dõng dạc nói: “Ta biết có một nơi thú vị rất đáng xem, không biết Thiện Thiếu
có nguyện cùng đi tham quan hay không?”
Một nơi thú vị rất đáng xem? Những người khác quay mặt nhìn nhau, ngay cả
Nam Trúc cũng mù mờ không rõ.
Thiện Thiếu Đình hơi lộ vẻ hoài nghi, hỏi: “Nơi đây có thể có nơi nào thú vị để
xem chứ?”
Dữu Khánh cười nói: “Côn Linh sơn là nơi cảnh đẹp người tài, phong cảnh
tuyệt đẹp vô cùng, lẽ nào Thiện Thiếu chưa nghe nói tới Linh cốc hay sao?”
Bên trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, Nam Trúc hơi lộ vẻ kinh ngạc
mà nhìn chằm chằm Dữu Khánh, muốn hỏi một câu xem hắn đang làm gì?
Thiện Thiếu Đình lại hoài nghi hỏi: “Linh cốc gần như là cấm địa tông môn của
Côn Linh sơn, lúc bình thường ngay cả đệ tử bản môn cũng không thể dễ dàng
tự tiện xông vào, ngươi có thể đi vào Linh cốc sao?”
Dữu Khánh: “Ta nghe nói trong gian diễn ra Triêu Dương đại hội, sẽ có mở ra
cho người tham dự tham quan mở rộng tầm mắt. Bây giờ vừa lúc kết bạn cùng
đi, lẽ nào chư vị không muốn cùng đi nhìn xem một lần sao?”
Ánh mắt Nam Trúc lấp lóe, im lặng nhìn lão Thập Ngũ ở đây nói nhảm.
Thiện Thiếu Đình sững sờ, thiếu một chút đã tặng cho Dữu Khánh một ánh mắt
khinh bỉ, còn tưởng rằng hắn có bản lĩnh gì tiến vào Linh cốc.
Ở một bên, Triệu Khuynh nhịn không được cất tiếng cười nhạo, “Có lẽ lỗ tai
Trương huynh có vấn đề, trong thời gian diễn ra Triêu Dương đại hội, Côn Linh
sơn quả thực có khả năng sẽ mở ra Linh cốc, nhưng đó cũng không phải là bất
cứ người nào cũng có thể tụ tập ùa vào trong đó, ít nhất phải là người xuất sắc
trong tóp một trăm mới có vinh dự đặc biệt bước vào Linh cốc. Đó coi như là
khen thưởng tăng thêm của Côn Linh sơn, không phải ngươi muốn vào là có thể
bước vào.”
“Là như vậy sao?” Dữu Khánh có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, gật gật đầu rồi lại khẽ
lắc đầu, “Không đúng, ta có nghe nói, người tham dự không thi đấu cũng có thể
đi vào, người có mặt mũi lên tiếng đề nghị, được Côn Linh sơn cho phép là có
thể tiến vào.”
Tiêu Trường Đạo lại cười thành tiếng, nói: “Nếu nói như vậy, là một đệ tử Long
Quang tông, mặt mũi của Trương huynh chắc có lẽ có thể đi vào a?”
“Nếu muốn như lời các ngươi nói, mặt mũi của ta e rằng không đủ.” Dữu
Khánh buông tiếng thở dài, ngay tại lúc mọi người âm thầm đánh giá cho rằng
hắn thức thời thì hắn lại nhìn chằm chằm vào Thiện Thiếu Đình, “Lẽ nào Thiện
Thiếu với thân phận cháu ruột của Trang chủ Quy Kiếm sơn trang cũng không
có được mặt mũi đó sao?”
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, Thiện Thiếu Đình cảm thấy có chút nghẹn
ngào.
Y vừa định nói mình không có hứng thú đối với Linh cốc gì đó, nào ngờ Dữu
Khánh đã giành nói trước: “Thiện Thiếu sẽ không nói rằng mình không có hứng
thú gì với Linh cốc đi?”
Hắn muốn dùng phép khích tướng, không quản có thể thành hay không, ít nhất
để cho vị đại thiếu này đi thử xem cũng là một biện pháp.
Trên mặt Thiện Thiếu Đình quả thực thoáng hiện chút bối rối, nhưng Triệu
Khuynh ở một bên lại biết việc gì là không nên làm, sợ Thiện Thiếu Đình xung
động sẽ nói ra lời gì khó thể thay đổi, lập tức chen lời răn dạy, “Có hứng thú
hay không cũng không liên quan đến ngươi, muốn tiến vào cũng phải tuân theo
quy củ, dùng tư cách một trăm người đứng đầu đại hội để đường đường chính
chính đi vào không phải hay hơn sao?”
Nghe được lời này, vẻ mặt Thiện Thiếu Đình hơi thả lỏng, không nóng không
lạnh nói: “Chính phải, muốn vào cũng phải đường đường chính chính đi vào.”
Dữu Khánh liếc nhìn Triệu Khuynh, đã bị làm hỏng chuyện tốt, nhưng không dễ
mắng được, chỉ có thể trong lòng âm thầm mắng chửi tổ tông nhà nó.
Lúc này, người mới tới tên là Kha Nhiên kia, vốn vẫn luôn không có hé răng,
đột nhiên lên tiếng: “Nếu như chư vị thật sự muốn tiến vào Linh cốc nhìn xem,
có lẽ ta có thể thử xem.”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn lên trên người gã, Dữu Khánh ngạc nhiên
hỏi: “Ngươi có cách đi vào sao?”
Kha Nhiên cười ấm áp nói: “Cũng không thể nói là có cách, chỉ là nghe ý các
ngươi lời nói thì nếu như có thể khơi thông quan hệ là có thể đi vào. Đã ngưỡng
mộ đại danh Linh cốc từ lâu, nếu đã tới đây rồi, ta cũng muốn đi vào mở mang
tầm mắt, cho nên muốn đi thử xem, còn có thể được hay không thì ta cũng
không biết. Chư vị không ngại có thể chờ tin tức của ta.”
Không ngờ tới đây lại xuất hiện chuyện bất ngờ, trong lòng Dữu Khánh vui
mừng khôn xiết, nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Ngươi có mối quan hệ gì có thể
khơi thông phía Côn Linh sơn sao?”
Kha Nhiên cười lắc đầu, bộ dạng như không tiện nói rõ, “Thử xem đi, nếu thực
sự không được, vậy thì chỉ có thể nhìn xem có cơ hội tiến vào tóp một trăm hay
không.”
Dữu Khánh vội nói: “Có thể chủ động thì không nên bị động, hình như cũng
không phải là lần nào Linh cốc cũng mở ra cho người thi đấu xuất sắc.”
Kha Nhiên gật đầu: “Ta sẽ làm hết sức, ngày mai sẽ báo cho biết chư vị kết quả
như thế nào.”