Bán Tiên

Chương 592: Trục xuất sư môn (2)




Khi những lời này vừa được nói ra, Vũ Thiên cùng đi theo bên cũng cảm thấy

rất kinh ngạc.

Vẻ mặt Bách Lý Tâm khá buồn bã, thoạt nhìn cũng không phải là giả vờ, là thật

sự buồn bã đau lòng.

Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh đều kinh ngạc sững sờ, nhất là Dữu Khánh,

hắn dứt khoát trực tiếp chụp lấy lá thư trên tay Bách Lý Tâm, nhanh chóng mở

ra nhìn xem, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng tiến đến hai bên cùng đọc.

Trong thư thông báo cho Bách Lý Tâm biết, nói là đã nhận được thư nàng ta gửi

về, nói rằng không cần nàng ta phải tiếp tục quan tâm tới sư huynh bị bắt đi

nữa, tông môn đã tìm mối quan hệ trong quân đội để đưa người ra, không có

vấn đề gì, bảo nàng ta không nên tiếp tục làm phức tạp vấn đề, tông môn cũng

sẽ tự xử lý sư huynh của nàng. Về phần nàng ta, bỏ qua môn quy, chưa được sự

cho phép đã tự ý tham gia Triêu Dương đại hội, lập tức trục xuất Long Quang

tông, sau này tự lo cho bản thân, không tiếp tục có liên quan gì với Long Quang

tông.

Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, phát hiện trong bức thư riêng viết

cho Bách Lý Tâm từ đầu đến cuối không có nhắc gì tới ba người bọn họ.

Thấy bọn họ đều đã xem thư, Triển Vân Khí lại nói: “Ý của tông môn các ngươi

là để cho Côn Linh sơn trục xuất các ngươi ra khỏi đại hội, với giao tình giữa

tiền bối tệ phái và Long Quang tông là sẽ cho mặt mũi này, nhưng dựa theo quy

tắc của đại hội thì lại không hợp lý, chúng ta chỉ có thể theo việc mà xét.

Cho nên, ta tới đây là muốn đại biểu cho Côn Linh sơn nói rõ ràng với các

ngươi, Long Quang tông đã gửi thông báo chính thức tới Côn Linh sơn, các

ngươi đã bị Long Quang tông trục xuất ra khỏi môn phái, nếu như các ngươi

còn lấy danh nghĩa Long Quang tông đệ tử để tham dự, chúng ta tự nhiên sẽ

trục xuất các ngươi ra khỏi đại hội. Còn nếu như các ngươi vẫn muốn lưu lại

tham dự, vậy thì không thể tiếp tục dùng danh nghĩa đệ tử của Long Quang

tông.”

Ông ta đoán chừng mấy người này trong lúc nhất thời cũng khó thể thừa nhận

được loại chuyện này, buông tiếng thở dài nói: “Việc này không tiện dây dưa

kéo dài, phải làm theo quy định, hôm nay đưa ra câu trả lời đi, suy nghĩ rõ ràng

rồi thì báo cho Vũ Thiên biết, hắn sẽ truyền lời lại cho tông môn.”

Dứt lời, ông ta gật gật đầu chào, cũng coi như là thích hợp lảng tránh thời điểm

khách nhân đang bối rối, trực tiếp xoay người rời đi.

Người đi theo cũng rời đi theo. Vũ Thiên chắp tay khom người tiễn đưa hai

người rời đi xong thì lưu lại, đám người Dữu Khánh ở bên trong phòng dường

như cũng không có tâm tình tiễn khách.

Bách Lý Tâm vẫn còn chìm đắm trong tâm trạng buồn bã đau thương.

Sư huynh đệ ba người cũng không biết nên nói lời gì cho phải, thỉnh thoảng

ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thực ra ngay từ đầu ba người bọn họ còn có chút

hoài nghi Bách Lý Tâm đến cùng có phải thật sự là đệ tử của Long Quang tông

hay không, bây giờ Côn Linh sơn tự mình đưa thư tới xác nhận, chắc hẳn không

thể giả được.

Về phần vì sao Long Quang tông xử phạt Bách Lý Tâm nghiêm khắc như thế,

có lẽ là bởi vì Bách Lý Tâm còn giả tạo thân phận đệ tử của bản phái giúp cho

ngoại nhân tham gia Triêu Dương đại hội, tính chất có điểm ác liệt, đại khái

cũng khiến cho mặt mũi Long Quang tông không còn ánh sáng đi. Và như vậy,

sẽ không khó hiểu cho hành động không vạch trần thân phận bọn họ nhưng lại

yêu cầu Côn Linh sơn trục xuất bọn họ ra khỏi đại hội.

Có người ngoài tại đây, bọn hắn không tiện nói chuyện, Dữu Khánh nói với Vũ

Thiên: “Võ huynh, vui lòng để cho chúng ta trao đổi riêng một chút đi.”

Vũ Thiên cũng có thể hiểu được tâm tình của bọn hắn, gật gật đầu, nhưng mà

không thể không nhắc nhở một câu, “Triển sư thúc đã nói rồi, không thể kéo

dài, hôm nay phải đưa ra câu trả lời, ta ở dưới chân núi chờ các ngươi trả lời.”

Dữu Khánh chắp tay cảm tạ.

Lúc này Vũ Thiên mới xoay người rời đi, vừa đi vừa lắc đầu, rõ ràng cũng cảm

thấy Long Quang tông xử phạt có phần quá nghiêm khắc.

Khi bên trong phòng khách không còn có người ngoài, Nam Trúc nhìn thấy

Bách Lý Tâm như vậy, vẻ mặt không đành lòng, đồng cảm nói: “Ngươi nhìn

đống hỗn độn này đi, sư môn của ngươi đã có quan hệ để kéo người ra, chúng ta

cần gì phải phí công phí sức như vậy, còn khiến cho sự việc biến thành như

vậy.”

Bách Lý Tâm buồn bã nói: “Ta không biết sư môn có thể dễ dàng đưa người ra

được.”

Nam Trúc gãi gãi mặt, lẩm bẩm một câu, “Làm gì bây giờ?”

Gã hỏi chính là Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết, nhưng Bách Lý Tâm lại nở nụ

cười thảm, trả lời: “Nếu sư môn đã có thể cứu ra mấy người sư huynh, chúng ta

cũng không cần thiết tiếp tục lưu lại nơi này, thu dọn đồ vật rời đi thôi.” Nói

xong liền xoay người đi trở về phòng.

Ba người Dữu Khánh nhìn nhau không nói gì, có ý gì chứ? Đi một chuyến tay

không sao? Thật vất vả tiến được vào đây rồi, việc mình muốn làm còn chưa

tìm được chút xíu manh mối nào, cứ như vậy rời đi sao?

Ba người đương nhiên là không muốn dễ dàng rời đi, nhưng Bách Lý Tâm rất

nhanh chóng đã thu dọn xong đồ đạc đi ra ngoài, ống tên và cây cung cũng đeo

tại trên lưng, trực tiếp rời đi.

Nam Trúc bước thẳng tời, đưa tay chặn ngang cửa, ngăn cản Bách Lý Tâm đi

ra, vừa mới cùng ngươi ta thân thiết ấm áp một hồi, còn chưa đâu đến đâu, bây

giờ rời khỏi Côn Linh sơn, còn có thể tiếp tục cùng một chỗ sao? Nhưng trong

lúc vội vàng gã cũng không biết nên làm như thế nào, sau khi ngăn cản nàng ta

lại, gã lập tức hô to lên với Dữu Khánh: “Lão Thập Ngũ, làm sao bây giờ? Thật

sự cứ như vậy rời đi hay sao?”

Dữu Khánh cũng đi tới, hỏi Bách Lý Tâm, “Bây giờ ngươi trở về thì có thể làm

cho Long Quang tông thu hồi mệnh lệnh trục xuất ngươi ra sư môn đã ban ra

hay sao?”

Bách Lý Tâm: “Đã thông báo chính thức Côn Linh sơn, ván đã đóng thuyền,

làm sao có khả năng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra chứ.”

Dữu Khánh hơi nhún vai, “Nếu như đã bị trục xuất ra khỏi sư môn, nếu như đã

tới Triêu Dương đại hội, cần gì phải vội vã rời đi, đây chính là thịnh hội hai

mươi năm mới có một lần, đã tới rồi vì sao không ở lại mở mang kiến thức?

Hơn nữa, bây giờ rời đi thì tính là chuyện gì chứ? Là xem như chúng ta đã từng

tham gia, hay là chưa từng tham gia?”

Nam Trúc vội gật đầu nói: “Đúng rồi, khả năng cả đời chỉ có một lần cơ hội,

không thể bỏ qua, dù sao cũng đã tới đây rồi, đã bỏ ra mấy vạn lượng bạc rồi,

cũng không thể bảo người ta trả lại tiền đi? Ăn uống không lo, ở lại nhìn xem

thế nào?”

Bách Lý Tâm: “Ta không có tâm tình đó, muốn ở lại thì các ngươi ở lại đi, ta rời

đi. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không vạch trần thân phận của các ngươi.”