Bán Tiên

Chương 590: Bái phỏng (2)




Dữu Khánh có chút không nói nên lời, cảm thấy phạm vi của Côn Linh sơn này

quả thực không phải lớn một cách bình thường, ngồi xe ngựa đi vào đây lâu như

vậy, cho rằng đã gần với vị trí trung tâm, không nghĩ tới còn đến mấy chục dặm

đường, trong tình trạng chưa được cho phép, muốn lén lút tới gần quả thực có

phần khó khăn. Hắn a một tiếng, tiếp đó than thở: “Bây giờ còn đến hơn hai

mươi ngày nữa mới bắt đầu đại hội, nằm dí một chỗ thật sự buồn chán, muốn

nhân cơ hội này mở mang tầm mắt một chút, không biết xin ý kiến quý phái thì

có thể dàn xếp được hay không?”

Đệ tử quét dọn chống hai tay trên đầu cán chổi, hỏi ngược lại: “Dàn xếp thế nào

bây giờ? Có đông người tham gia như vậy, ngươi muốn được dàn xếp, người

khác cũng muốn được dàn xếp, dàn xếp nổi sao? Nếu ngươi nói ngươi là trưởng

lão hoặc là Chưởng môn Long Quang tông, có lẽ còn có thể dàn xếp, nhưng nếu

chỉ là một đệ tử bình thường thì…”

Gã hơi dừng lại một chút, rồi lắc đầu, “Nếu thật sự muốn đi xem phong cảnh

Linh cốc, vậy thì hãy nỗ lực vượt lên trong thi đấu đi. Một trăm thí sinh hạng

đầu, có lẽ có cơ hội tiến vào tham quan Linh cốc. Đương nhiên, đó chỉ là tại lần

đại hội trước, năm nay còn có làm như vậy hay không thì ta cũng không biết.”

Đối với Dữu Khánh mà nói, tỷ thí là chuyện vô nghĩa, hắn chú ý điểm mấu chốt

trong câu nói trước, vội vàng hỏi: “Ý của ngươi là, nếu như thân phận, địa vị đủ

tư cách, thì vẫn có thể dàn xếp được, có thể tiến vào tham quan Linh cốc?”

Đệ tử quét dọn hơi nhún vai, “Điều này chẳng phải là chuyện rất bình thường

sao? Đến thời điềm cần đối nhân xử thế, nhà ai cũng khó tránh khỏi, khi thật sự

có quý khách muốn du lãm Linh cốc, tệ phái không có khả năng từ chối tất cả,

có một số người cũng không thể từ chối.”

Dữu Khánh trầm ngâm gật đầu.

Một chiếc xe ngựa tiến lên theo đường núi, buộc bọn hắn phải nhanh chóng dạt

sang một bên

Xe ngựa đi không bao xa, giảm tốc độ dừng tại phía trước một ngã ba. Xa phu

nhảy xuống càng xe, xách theo thùng nước đi xuống sườn núi, chồm xổm tại

bên suối nhỏ múc nước. Đám người Dữu Khánh cũng chỉ liếc nhìn một chút,

không có để tâm nhiều, tiếp tục câu chuyện của mình.

Từ bên trong cửa sổ xe ngựa thò ra một ngón tay trắng nõn như búp măng, nhẹ

nhàng vén tấm màn che ra một cái khe hở, lộ ra một đôi mắt sáng ngời lấp lóe

bên trong.

Ngồi trong xe là một nữ nhân xinh đẹp với bờ môi đỏ rực như lửa, không phải

ai khác, chính là Hướng Lan Huyên, còn có hai gã tùy tùng một nam một nữ của

nàng ta.

Sau khi được biết ba người Dữu Khánh muốn trà trộn vào Côn Linh sơn, Hướng

Lan Huyên liền hoài nghi Dữu Khánh có khả năng sẽ không dễ dàng bỏ qua, có

khả năng sẽ tiếp tục tìm cách trà trộn đi vào, nàng ta lập tức sắp xếp nhân thủ

trông chừng tại các lối vào Côn Linh sơn. Nàng ta rất dễ dàng để sắp xếp, bố trí

được nhân thủ tại nơi này, việc Đại Nghiệp ty phái người giám sát lần “Triêu

Dương đại hội” này không có gì là không thích hợp, cho dù là người của triều

đình hay là Côn Linh sơn đều không có lí do để phản đối.

Sau đó chính là bên này phát hiện thấy có ba người, một để ria mép, một tên

mập mạp và một kẻ to con, trùng khớp với ba người cần phải chú ý, lập tức liền

phát phi điểu truyền thư cho nàng ta.

Hướng Lan Huyên nhận tin liền chạy tới đây để xác nhận, bởi không muốn rêu

rao lộ mặt nên cố ý liếm một chiếc xe ngựa gần đây để che đậy.

Lúc này, nàng ta hơi chút nhìn qua liền nhịn không được bật cười hài hước,

“Đúng rồi, cũng không biết tên gia hỏa này lén lút chạy tới nơi này làm gì, lại

còn giả mạo đệ tử của ‘Long Quang tông’ nữa chứ.”

Thấy Dữu Khánh, Mục Ngạo Thiết chắp tay chào tạm biệt với vị đệ tử quét dọn

kia, sau đó đi về phía bên này, Hướng Lan Huyên rụt ngón tay lại, ngồi tĩnh tọa

bên trong xe.

Khi hai người Dữu, Mục nghênh ngang đi ngang qua bên cạnh xe thì đưa mắt

quan sát chiếc xe một chút, nhìn thấy xa phu nhấc thùng nước đi lên cho ngựa

uống nước, bọn hắn thoáng nhìn một chút, phát hiện thấy không phải mặc y

phục của đệ tử Côn Linh sơn, nhưng bọn hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cứ

như vậy đi vượt qua.

Sau khi hai người vòng qua chân núi, không còn nhìn thấy bóng người, Hướng

Lan Huyên lắng nghe động tĩnh một chút rồi nở nụ cười xinh đẹp, “Đi tìm đệ tử

quét dọn kia, hỏi thăm xem bọn hắn đã nói cái gì.”

“Vâng.” Nam nhân tháp tùng đáp, rồi lập tức nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh

rời đi.

Nữ nhân tùy tùng đưa tay vạch mở rèm che nhìn theo, thấy khi nam nhân chạm

mặt với đệ tử quét dọn, người sau dường như không muốn đáp lại, rõ ràng là

không muốn dễ dàng thổ lộ nội dung nói chuyện cho người khác biết, vì vậy

nam nhân lấy ra lệnh bài Đại Nghiệp ty, đệ tử quét dọn nhìn thấy vẻ mặt lập tức

biến đổi, sau đó liền thành thật giải thích.

Chỉ chốc lát sau, nam nhân nhanh chóng trở về, chui vào bên trong xe ngựa,

bẩm báo: “Đại hành tẩu, bọn họ hỏi thăm người quét dọn xem có cách nào để có

thể tiến vào Linh cốc, nói là nghe đại danh Linh cốc đã lâu, muốn đi vào nhìn

phong cảnh.”

“Vào Linh cốc?” Hướng Lan Huyên ngạc nhiên, hỏi: “Chỉ như vậy?”

Nàng ta từng vào Linh cốc, đã du lãm trong đó từ lâu, hơn nữa còn không chỉ đi

vào một lần, không cho là trong đó có cái gì.

Nam nhân: “Đúng vậy, không có gì khác, chì có việc này.”

Hướng Lan Huyên suy tư lẩm bẩm: “Đi vào Côn Linh sơn, muốn tiến vào nhìn

xem Linh cốc, cũng là chuyện rất bình thường, không dám bộc lộ thân phận

thực, giả mạo thân phận khác để trà trộn vào đây cũng có thể giải thích được,

nhưng vẫn cảm thấy tên gia hỏa này đi đến đâu đều không có chuyện gì tốt…

Giả mạo ai không giả, đi giả mạo Đại tiễn sư để báo danh tham gia có phải hơi

chút gây chú ý hay không chứ?”

Lông mày nhướng lên, nàng ta dặn dò:

“Xác minh xem lai lịch của nữ tiễn sư đi cùng bọn họ xem. Mặt khác, sắp xếp

người tới gần bọn họ để tìm hiểu thêm tình hình.”

“Vâng.” Hai người nam nữ đều nhận lệnh.

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết hoàn toàn không có đi tìm hiểu về tung tích sư

huynh của Bách Lý Tâm, một chút hành động để lấy lệ cũng không có, đã sớm

trở về chỗ ở trên đỉnh núi.

Bọn họ trở về quá sớm, đi vào tiểu lâu, phát hiện thấy Bách Lý Tâm và Nam

Trúc quả nhiên còn chưa có trở về, bọn hắn lập tức đi bái phỏng nhà hàng xóm

ở sát bên.

Nghe thấy có tiếng động liền biết bốn vị hàng xóm nhìn thấy trong sơn đình lúc

trước cũng đã trở về, Dữu Khánh đứng ở ngoài nhà lớn tiếng gọi, “Thiện Thiếu

có nhà hay không, Long Quang tông đệ tử đến đây bái phỏng!”

Hắn cất giọng gọi to, lập tức làm cho cả bốn người trong phòng bị kinh động đi

ra.

Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý hiện thân tại cửa vào, Thiện Thiếu Đình và

Triệu Khuynh ở trên lầu đứng tựa lan can vươn đầu nhìn quanh phía dưới, tất cả

đều hơi bất ngờ.