Trên đường lên núi có một đình nghỉ chân, có mấy người ngồi trong đó, dường
như đang nói chuyện trân trời dưới đất, ăn mặc rất khác nhau, thoạt nhìn ngoại
trừ một số ít người cá biệt ra, còn lại đều không phải là đệ tử của Côn Linh sơn.
Đám người Dữu Khánh chú ý tới người ở trong đình, những người đó cũng chú
ý tới bọn hắn, rõ ràng là đang quan sát bọn hắn.
Đệ tử hướng dẫn vẫy vẫy tay, một người duy nhất trong đình mặc trang phục đệ
tử Côn Linh sơn đứng dậy, tới đây nhận bàn giao, người trước chỉ phụ trách dẫn
khách, người sau mới là người phụ trách sắp xếp cho khách ở lại tiểu khu.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của những người trong đình, đám người Dữu
Khánh đi theo tên đệ tử kia tiếp tục theo bậc cấp đi lên.
Đệ tử dẫn khách xoay người, vừa định quay trở lại tiếp tục chờ khách tới, lại
chợt nghe thấy tiếng xé gió bay, gã đột nhiên xoay người tránh thoát, nghiêng
đầu nhìn sang, liền nhìn thấy là một người đàn ông mặc trường sam màu vàng
nhạt vừa bấm tay búng ra một cục đá, thấy đã khiến cho gã chú ý, y liền ngoắc
ngoắc tay ra hiệu cho gã đi tới.
Gã nhận biết người này, cũng là một trong những người gã đón tiếp đưa đến
đây, tên là Thiền Thiếu Đình.
Tướng mạo bình thường, hai má thiếu thịt, đường nét khuôn mặt có vẻ lạnh
lùng và cứng rắn, tại trong số những người trong đình, khí chất của y có vẻ tài
trí hơn người, nói cách khác, trên mặt lộ rõ vẻ ngạo mạn.
Kiểu bắt chuyện như thế này, nói thật, đệ tử đón khách cũng không thích, trong
lòng còn âm thầm thăm hỏi tổ tông nhà y, nhưng vẫn rất nhanh bày ra khuôn
mặt tươi cười.
Không còn cách nào, người ta ngạo mạn bởi vì có tư cách để ngạo mạn, Trang
chủ của “Quy Kiếm sơn trang” có tiếng tăm lừng lẫy Tu Hành giới chính là gia
gia của người ta.
Quy Kiếm sơn trang tính là một trong những tông môn kiếm đạo đỉnh cấp toàn
bộ Tu Hành giới, không phải một tên Đệ tử Côn Linh sơn như gã có thể dễ dàng
thất lễ. Với thân phận của người ta, sở dĩ đến sớm, là bởi vì hai ngày trước cầm
thư do chính tay gia gia của y viết gửi cho Chưởng môn Côn Linh sơn, vừa tới
liền có thể đi vào gặp Chưởng môn Côn Linh sơn, bối cảnh như vậy đâu phải
người tham gia bình thường có thể có được.
Và Trang chủ của Quy Kiếm sơn trang cũng là một trong những người công
chứng, cũng chính là một trong những trọng tài được mời cho đại hội tỷ thí lần
này.
Đệ tử đón khách tiến vào trong đình, rồi cười hỏi: “Không biết Thiền Thiếu có
gì phân phó?”
Thiền Thiếu Đình hướng về phía mấy bóng người đang đi lên núi hất hất cằm,
hỏi: “Ai vậy, cũng tới tham gia đại hội sao?”
Đệ tử đón khách cười ha hả, đáp: “Thiền Thiếu nói giỡn đi, nếu không đến tham
gia đại hội, làm sao có thể đưa vào trong tiểu khu này, người xem sẽ có nơi
dừng chân riêng cho người xem.”
Thiền Thiếu Đình: “Là ta nhìn lầm rồi sao? Tại sao ta nhìn thấy có người cõng
cung cứng Huyền cấp, là ‘Cầu Long cung’ dành cho Huyền cấp Đại tiễn sư
dùng phải không?”
Đệ tử đón khách: “Không có gì quái lạ, bốn vị đó vốn là đệ tử của ‘Long Quang
tông’, đều là tiễn tu, bốn người mang theo một thanh cung, đã xem như khách
khí rồi..”
Mọi người bên trong đình tức thì quay mặt nhìn nhau, một nam tử mặt đen hô
lên: “Từ khi nào Đại tiễn sư cũng có thể tham gia Triêu Dương đại hội vậy
chứ?”
Gã ta cũng là đệ tử của Quy Kiếm sơn trang, tên là Triệu Khuynh, vừa cùng đi
với Thiền Thiếu Đình tới tham dự, cũng có hàm ý đi theo bảo vệ.
Đệ tử đón khách cười khổ, “Cũng không có kỳ Triêu Dương đại hội nào quy
định Đại tiễn sư thì không thể tham gia, người ta đã tới báo danh, chúng ta cũng
không thể từ chối a.”
Triệu Khuynh trầm giọng nói: “Việc này không phải giỡn chơi sao? Không suy
nghĩ cho những người dự thi khác thì cũng phải suy nghĩ cho người xem nha?
Người ta bắn ta một đống loạn tiễn, không quan tâm thư gì, vậy người xem
chẳng phải sẽ rối loạn hết cả lên sao? Không lẽ phải khiêng theo tấm thép làm
thuẫn bài sao?”
Thiền Thiếu Đình nhàn nhạt chen vào một câu, “Được rồi, người ta cũng chỉ là
một đệ tử đón tiễn khách, không làm chủ được việc này, ngươi dông dài với hắn
làm gì, không phải là làm khó người ta sao?” Nói xong y phất phất tay với đệ tử
đón khách, ra hiệu không còn việc gì nữa.
Lời nói kỳ thực nói có lý, nhưng nói ra quả thực có chút không dễ nghe, có lẽ
loại người có thân phận địa vị như y cảm thấy nói chuyện quanh co lòng vòng
không có ý nghĩa gì, nhưng khiến cho đệ tử đón khách bối rối mà chắp tay lui
ra.
“Triệu huynh, bớt giận, bớt giận. Coi như là Đại tiễn sư thì thế nào chứ? Loại tỷ
thí này, giao thủ ở gần sẽ khiến cho cung thủ rơi vào hoàn cảnh xấu, Đại tiễn sư
chưa chắc đã có thể chiếm lợi.”
Người khuyên giải an ủi chính là một nam tử mặt dài ở bên cạnh, tướng mạo
không đẹp, ánh mắt lếp lóe lấp lóe, tên là Tiêu Trường Đạo.
Gã cũng là một người tham dự, cùng với một nam tử nhỏ gầy khác ở bên cạnh
đều là tán tu không môn không phái, hai người sau khi tới đây mới làm quen
với Thiền Thiếu Đình.
Triệu Khuynh lên tiếng phản bác, “Không thể nói như vậy, Thoáng nhìn liền
biết đó chính là một Huyền cấp Đại tiễn sư, nếu dùng bản lĩnh bắn ra một lúc
mấy tên, ở gần cũng sẽ rất nguy hiểm. Tuy rằng tại Triêu Dương đại hội, khi đã
ra sân thi đấu, nếu có xuất hiện sinh tử thì không truy cứu trách nhiệm người dự
thi, nhưng ngay trước mắt bao người, mọi người đến đây vì hư danh, đa số đều
điểm đến thì dừng, trong khi mấy mũi tên này đã bắn ra thì không phải như vậy,
có khả năng sẽ lấy đi tính mạng người ta bất cứ khi nào.”
Thiền Thiếu Đình: “Kiếm trong tay ta chưa hẳn đã kém hơn mũi tên của bọn
chúng.”
Tiêu Trường Đạo vỗ tay hoan nghênh: “Thiền Thiếu nói quá đúng. Đây mới là
khí phách thực sự.”
Ở một bên, tên nam tử vóc dáng nhỏ gầy tên là Ngô Dung Quý chợt cười hắc
hắc, “Có Thiền Thiếu tại đây, mấy vị kia nói không chừng cũng phải đổi một
nơi khác.”
Lời này vừa nói ra, mấy người nhìn chăm chú vào gã, chờ gã nói câu tiếp theo.
Nhưng mà gã lại đảo ánh mắt láo liêng nhìn sang một bên khác, không nói tiếp
nữa, thực sự khiến người khác có cảm giác như có tật giật mình, khiến người ta
nhìn rất không thoải mái.
Cũng may, mấy người này xem như đã quen biết gã được mấy ngày, biết rõ gã
cũng chẳng phải là có tật giật mình, mà tên gia hỏa này có tật xấu như vậy, khi
nói chuyện với người khác thì ánh mắt luôn thích né tránh, khi thì cười khẽ một
tiếng giống như trong lòng đã nắm chắc, khi thực sự muốn nghe cao kiến của gã
thì gã lại không thể nói ra được cái gì trước mặt mọi người.
Đã vậy, giọng nói cũng không lớn, luôn có cảm giác như cổ họng bị bóp nghẹt
không được thả ra, giọng nói nhỏ nhẹ, không cẩn thận lắng nghe thì có khi
không nghe được gã đang nói gì, tựa như chỉ có khi nói chuyện riêng với một
người nào đó thì mới có thể nói chuyện một cách bình thường. Gã thích khe khẽ
nói nhỏ với người khác ở sau lưng, khiến cho người ta có cảm giác như thiếu
dương khí, thừa âm khí.
Loại người hiếm thấy này lại thích tiếp cận trước mặt bọn họ, ngay cả bọn họ
cũng cảm thấy kỳ quái.
Thấy gã lại không có hé răng, Thiền Thiếu Đình dùng khóe mắt miệt thị gã, rồi
nói: “Mấy tên đệ tử ‘Long Quang tông’ đó không phải cục xương cứng quá khó
chơi trong kỳ thi đấu này. Lần này e rằng sẽ có cao thủ chân chính xuất hiện.”
Tiêu Trường Đạo cười ha hả, hỏi: “Có cao lại có thể cao được bao nhiêu, đã hạn
chế tu vi, cũng không thể toát ra một cao thủ Thượng Huyền cảnh giới đi?”
Vẻ mặt Thiền Thiếu Đình hiếm có mà trở nên nghiêm trọng, “Không phải đơn
giản như ngươi tưởng, quả thực có khả năng sẽ xuất hiện người không tầm
thường.”
Tiêu Trường Đạo và Ngô Dung Quý nhìn nhau, đều nhận thấy vị đại thiếu này
không giống như là thuận miệng nói chơi, Tiêu Trường Đạo nhịn không được
hỏi: “Loại người không tầm thường nào lại có thể khiến cho Thiền Thiếu ngươi
thận trọng như vậy?”
Ánh mắt Thiền Thiếu Đình hơi chút nhìn nhìn xung quanh, thấy không có người
khác, mới nhắc nhở: “Các ngươi chắc hẳn đã nghe nói về hai gã đệ tử mà Địa
mẫu mới thu mấy năm gần đây đi?”
Tiêu Trường Đạo hơi kinh ngạc, “Là hai gã nữ đệ tử trong truyền thuyết đó hả?”
Thiền Thiếu Đình gật đầu.
Ba người khác quay mặt nhìn nhau, Tiêu Trường Đạo chần chừ hỏi: “Không thể
nào, đệ tử của Địa mẫu sẽ đích thân tới tham dự sao?”
Thiền Thiếu Đình: “Có khả năng sẽ đến. Chi tiết cụ thể thì không thể xác định
được, chỉ là trưởng bối trong nhà thỉnh thoảng có qua lại với Ty Nam phủ, nghe
được một chút tin tức, nghe nói hai vị đó có khả năng sẽ đến xem cho biết, mở
mang tầm mắt, luyện tập một chút, vân vân. Dù sao đây cũng là thịnh hội của
giới Tu Hành, hai mươi năm mới tổ chức một lần, đến xem náo nhiệt cũng là
chuyện bình thường.”
Tiêu Trường Đạo tặc lưỡi nói: “Nếu là thật sự, các ngươi ngẫm lại mà xem, dựa
vào việc các nàng tu luyện được một thân kỳ công dị pháp từ Địa mẫu, tại đây
còn có ai có thể cạnh tranh? Xếp hạng thứ nhất đó nào còn có chuyện của người
khác, e rằng trừ các nàng ra thì không thể có ai khác nữa rồi.”
Ở một bên, Ngô Dung Quý chợt cười nhè nhẹ, lại cất giọng nhỏ nhẹ toát ra một
câu, “Nghe nói thời gian hai vị kia tu hành cũng chưa dài, cũng chưa chắc có
được thực lực mạnh bao nhiêu.”
Triệu Khuynh lên tiếng: “Cũng không thể nói như vậy, thời gian tu hành đúng là
không dài, nhưng tài nguyên tu luyện của người ta đâu phải bình thường, một
năm cũng đủ bằng công sức nỗ lực của người khác năm đến mười năm, hơn nữa
Ty Nam phủ cao thủ nhiều như mây, rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, kỳ chiêu thủ đoạn
dạng gì mà chưa thấy qua, đó đều là kiến thức hàng đầu.”
Thiền Thiếu Đình đằng hắng, “Quả thực là như thế, thời gian tu hành mặc dù
không dài, nhưng có điều kiện hoàn hảo thể hiện rõ ra đó. Nghe nói căn cốt tu
hành của Chung Nhược Thần cũng là độc nhất vô nhị, cực kỳ được Địa mẫu yêu
thích, cũng là nguyên nhân mà Địa mẫu vừa gặp đã vừa ý thu làm đệ tử, có thể
là nhận được y bát chân truyền của Địa mẫu. Người như vậy, thực lực làm sao
có thể không mạnh cơ chứ.”
Tiêu Trường Đạo cảm khái, “Đã có được nền tảng, kiến thức như vậy rồi, còn
muốn chạy tới nơi đây mở mang kiến thức làm gì nữa. Tỷ muội hai nàng tới
đây, e rằng sẽ chấn động toàn bộ Triêu Dương đại hội.”
Thiền Thiếu Đình xua tay, “Suy nghĩ nhiều, sẽ không dùng tên thật tới tham gia,
nếu có đến đây rồi, tuyệt đại đa số người cũng sẽ không biết, dù sao chưa có
bao nhiêu người gặp qua, người nhận ra có lẽ địa vị cũng sẽ không tầm thường,
sẽ không phô trương.”
Tiêu Trường Đạo kinh nghi, “Còn có thể mạo danh tới tham gia Triêu Dương
đại hội được sao?” Vừa dứt lời lại cười tự giễu, “Cũng phải a, có một số quy tắc
có thể ước thúc được chúng ta, như là vô hiệu đối với loại người có địa vị như
vậy. Không làm rõ thì thôi, không làm rõ chính là vì tốt cho những dự thi khác.”
Ngô Dung Quý khẽ cười một tiếng, “Đương nhiên, tránh để đối thủ không thể
thoải mái vung tay thi đấu với họ.”
Thiền Thiếu Đình chắp tay sau lưng, xoay người lại, bộ dạng có vẻ mong đợi,
rồi buồn bã thở dài, “Thực sự rất muốn có thể đánh với người ta một trận, cho
dù có thua ở trên tay nàng cũng là một chuyến đi đáng giá.”
Triệu Khuynh: “Cũng phải đụng tới mới được, người ta chưa chắc đã ở trong
tiểu khu này, nếu nàng ta thi đấu tại trong khu khác, thì phải bộc lộ tài năng tại
bên này mới có cơ hội gặp được.”
Thiền Thiếu Đình mím môi gật đầu.
Ngô Dung Quý lại khẽ cười một tiếng, “Cũng không biết Chung Nhược Thần
đó dung mạo quỷ quái như thế nào, vậy mà lại bị vị tài tử đệ nhất thiên hạ kia
vứt bỏ như giày.”
Vừa nghe lời này, Thiền Thiếu Đình đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng quở trách,
“Ngươi tính là thứ gì, ngươi biết cái rắm, loại người như ngươi là có thể chế
nhạo nàng được sao?”
Thực ra y đã từng gặp hai tỷ muội đó, cũng là theo một lần xuất hành cùng
trưởng bối trong nhà, trong một lần cơ hội hiếm có y tình cờ gặp được họ, trong
lúc vô ý mà nhìn thấy. Có thể nói là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà
khó thể thực hiện được, bởi vì địa vị cách biệt quá mức xa xôi, y chỉ có thể
đứng ở trong góc ngước nhìn, ngay cả tư cách đến gần cũng không được, tại
trong mắt y, họ quả thật là thiên tiên không thể khinh nhờn.
Tiêu Trường Đạo vội lên tiếng khuyên can, “Thiền Thiếu, không nên tức giận,
chỉ là lén lút bàn luận, bằng hữu bàn luận riêng tư với nhau cũng không có chú
ý quá nhiều.”
Ngô Dung Quý thì mỉm cười với vẻ nhã nhặn và thần bí…
Mấy người vẫn còn chậm rãi bước theo bậc đá lên núi.
Loại chuyện lựa chọn phòng ở này, Dữu Khánh đã có kinh nghiệm, nhất là tình
trạng lúc này giống như lần vào kinh thành đi thi hồi trước, đều chỉ là dự định
trà trộn vào, cũng không có ý định thực sự dương danh tứ hải.
Bời vì tình huống bây giờ tương tự lúc đó, trong lúc hết nhìn đông tới nhìn tây
Dữu Khánh chợt có chút miên man suy nghĩ, trong lòng lóe lên cảm giác bất an,
lần này sẽ không lại lấy cái số một đi?
Nghĩ xong, khóe miệng hắn hiện lên nét mỉm cười, âm thầm tự giễu, cảm thấy
mình suy nghĩ quá nhiều.
Lần này là đại hội luận võ công khai, cảm thấy thực lực của mình không tốt, có
thể nhận thua rút lui bất kỳ khi nào, không có miễn cưỡng, hoàn toàn khác với
lần trước vào kinh thành đi thi.