Vù! Lại một mũi tên phóng tới, trúng vào cổ tay chống đao của Tào Uy.
Thực ra là hai cây mũi tên cùng lúc phóng tới, nhưng một cây đã bị Dữu Khánh
nghiêng người nhanh chóng vung kiếm chém bay đi.
Một cánh tay chống đỡ thân thể bị thương, hai chân đã bị thương của Tào Uy
lập tức nhũn ra, phù phù quỳ xuống đất, thiếu một chút đã ngã gục, gã ta nhanh
chóng đổi tay chụp lấy chuôi đao chống đỡ lại thân thể mới không bị đổ nhào
xuống, khuôn mặt râu quai nón phồng lên, nhìn dữ tợn, lộ rõ sự hung hãn.
Ánh mắt ba người Dữu Khánh nhanh chóng khóa chặt vị trí phát ra tiếng dây
cung như sét đánh, sau ba mũi tên, vị trí cung tiễn thủ ẩn thân đã bị bọn họ nắm
chặt.
Sư huynh đệ ba người cảnh giác cao độ, có thể rõ ràng nhận ra được đây không
phải là cung tiễn thủ bình thường, có thể bắn một mũi tên khóa chặt hai đùi của
một người sống sờ sờ, việc này không phải cung tiễn thủ bình thường có thể
làm được, khả năng kiểm soát mức độ mũi tên bắn ra không phải chuyện đùa,
lại còn có thể bắn chính xác trong hoàn cảnh ánh sáng trời tối này.
Xạ thủ hiển nhiên không muốn trực tiếp bắn chết Tào Uy, rõ ràng đã hạ thủ lưu
tình, nếu không e rằng Tào Uy đã mất mạng ngay tại chỗ.
Cùng một ý nghĩ giống nhau xuất hiện tại trong đầu ba người, Đại tiễn sư!
Khi ý nghĩ này hiện lên, ba người tức thì có phần sởn tóc gáy, bọn hắn đều biết
xạ thủ có thể bước vào hàng ngũ Đại tiễn sư đều là sát thủ chân chính, bọn hắn
cũng không có kinh nghiệm đối trận với loại người này, nếu như đối phương
nhằm vào bọn hắn, bọn hắn e rằng khó thể thoát thân.
Ba người nâng kiếm trong tay, cao độ đề phòng với vị trí mục tiêu ẩn thân.
Dưới ánh sáng mờ nhạt u tối, từ trong một đám lau sậy đung đưa theo gió, đột
nhiên có một bóng người nhảy lên lướt ra, cưỡi gió đạp đầu ngọn cỏ, lướt tới
như một làn khói đen, hạ xuống tại trước mặt sư huynh đệ ba người đang cản
trở.
Một người bịt mặt mặc hắc y, lưng đeo túi tên, thân hình hơi có vẻ nhỏ bé như
khó giấu được tư thế hiên ngang oai hùng, thoạt nhìn thân thể rõ ràng chính là
một nữ nhân. Sư huynh đệ ba người thoáng chút sửng sốt.
Tuy nhiên, ánh mắt của bọn hắn rất nhanh đều tập trung vào trên cây cung mà
đối phương cầm trong tay, thân cung vặn vẹo với vết cháy sém, rải rác có nhiều
vòng tròn lầm tấm đốm trắng bạc, giống như rất nhiều con mắt, rõ ràng là Cầu
Long cung.
Mắt ba người co lại, rùng mình, Huyền cấp Đại tiễn sư!
Quỳ ngồi ở phía sau lưng bọn hắn, Tào Uy chuyển tay nhấc đao, mũi đao chỉ
thẳng người bịt mặt, quát lớn: “Ngươi là ai?”
Người bịt mặt không để ý tới, lại quay sang hỏi ba người Dữu Khánh, “Các
ngươi muốn ngăn cản ta hay sao?”
Là giọng nói của nữ nhân, giọng điệu nhẹ nhàng êm dịu.
Ba người nâng kiếm đề phòng lập tức quay mặt nhìn nhau, lời của đối phương
khiến cho bọn hắn có phần không biết phải trả lời như thế nào.
Ngăn cản sao? Bọn hắn chắc chắn là không muốn ngăn cản, không người nào
thích trêu chọc loại sát thủ có thể ám sát ở khoảng cách xa như thế này.
Nhưng nếu không ngăn cản, việc bọn hắn trông chờ Tào Uy giúp bọn hắn trà
trộn vào Côn Linh sơn thì sao chứ, hơn nữa, cũng đã đưa tiền đặt cọc cho người
ta.
Dữu Khánh nhịn không được liếc mắt nhìn xung quanh, cũng không biết nữ tiễn
sư này đến đây một mình, hay còn có đồng bạn khác, nghe nói trên cơ bản Đại
tiễn sư đều là tay sai cho quân đội triều đình.
Vừa nghe người bịt mặt hỏi như vậy, gã ta xác nhận được không phải cùng một
nhóm với ba người bên cạnh, Tào Uy lập tức nói: “Nếu như ba vị có thể trợ
giúp ta ngăn địch, Tào mỗ tất có thâm tạ, chuyện của các ngươi cứ giao cho Tào
mỗ!”
Nữ nhân che mặt nghe vậy thì cất lời châm chọc: “Chẳng lẽ ba người các ngươi
cũng tin chuyện ma quỷ của hắn sao? Các ngươi cho rằng hắn có thể giúp các
ngươi trà trộn vào ‘Triêu Dương đại hội’ sao?”
Ánh mắt sư huynh đệ ba người liếc liếc ra hiệu cho nhau, Nam Trúc nhịn không
được mở miệng hỏi, “Vì sao nữ hiệp hỏi như vậy?”
Nữ hiệp? Cách xưng hô này khiến cho Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết không
nói nên lời, đều nhịn không được liếc liếc gã.
“Nếu như các ngươi không phải cùng một nhóm với hắn thì tránh ra đi!” Nữ
nhân che mặt khinh thường nói một câu, sau đó lại nhìn chăm chú hướng về
phía người quỳ ngồi sau lưng bọn hắn, “Tào Uy, ngươi đưa hai vị sư huynh của
ta đi đâu rồi?”
Tào Uy bị câu hỏi của nàng ta làm cho ngẩn ra, “Sư huynh của ngươi? Sư
huynh chó má gì chứ? Ngay cả ngươi là ai ta cũng không biết, ngươi là ai, sư
huynh của ngươi lại là ai?”
Nữ nhân che mặt nhấc nhấc cây cung trong tay lên, “Giả bộ hồ đồ gì chứ? Năm
ngày trước, hai người lưng cõng cung bị ngươi lừa gạt tiến vào núi, sau đó chưa
từng rời đi. Ngươi nghìn vạn lần đừng có nói với ta là ngươi chưa từng gặp
nhé.”
Tào Uy thật đúng là có chút sửng sốt, năm ngày trước mình có từng lừa gạt
người nào vào núi sao? Còn là người cõng cung? Với đặc điểm rõ ràng như thế,
mình không có khả năng không có ấn tượng a.
Gã bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, lập tức chửi ầm lên: “Ngươi,
con mẹ nó, có bệnh rồi đi. Ngươi có phải đã nhận lầm người rồi hay không chứ,
ngươi mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng, ngươi xác định người ngươi muốn tìm là
ta sao?”
Gã ta cảm thấy mình có thể đã bị hàm oan rồi, nghĩ đến việc mình bị trúng tên,
có thể nói uất ức vô cùng.
Sư huynh đệ ba người nghiêng nghiêng người, không ngừng quay qua quay lại,
thỉnh thoảng nhìn người này rồi lại thỉnh thoảng quay nhìn người kia, cảm thấy
Tào Uy cũng không giống nhưng đang giả bộ, nếu như thực sự là đang diễn,
vậy thì diễn xuất không khỏi cũng quá đạt.
Nữ nhân che mặt cao giọng đáp lại: “Tào Uy, cư dân địa phương, hai mươi năm
trước nhập ngũ, hiện là Thiên tướng Nam Lĩnh hữu lộ quân, ba tháng trước theo
quân đội trở về quê hương đóng quân tại đây, sau đó giấu giếm thân phận, hiệp
đồng với Nam Lĩnh hữu lộ quân kiểm tra khu vực ngoại vi Côn Linh sơn.
Ngươi mượn thân phận người địa phương để che đậy, mạo danh cháu trai của
Chưởng môn ‘Chính Dương phái’, tung ra lời đồn, nói dối là mình có thể giúp
người trà trộn vào ‘Triêu Dương đại hội’, kì thực là phối hợp với quân đồn trú
cùng nhau thực hiện chiến dịch dọn dẹp. Ngươi chuyên tổ chức dụ dỗ người
mắc câu, quân đội trú đóng thì mở túi ra chờ ngươi dẫn người đi vào. Ta có nói
sai không?”
Những lời này vừa được nói ra, sắc mặt sư huynh đệ ba người gần như tái xanh,
đồng loạt quay đầu lại, cắn răng nhìn chằm chằm vào Tào Uy.
Mà Tào Uy thì sắc mặt kịch biến, cuối cùng khua đao chỉ về phía người bịt mặt,
cả giận hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lời này không khác đã thừa nhận, không thừa nhận cũng không được, ngươi ta
đã tra xét rõ ràng chi li về gốc gác của mình, đã cho thấy không thể gạt được
nữa rồi.
Mà đây cũng là điểu gã ta không nghĩ ra, đối phương làm sao có thể biết được
những chi tiết này?
Nữ nhân che mặt lại lần nữa ép hỏi: “Hai vị sư huynh của ta đã bị các ngươi bắt
đi đâu rồi?”