Nói đến tài nguyên tu luyện, hiện tại bọn họ cũng không cần phải tiêu tốn một
đồng nào, trong cửa hàng vẫn còn có một đống tiên đào đóng băng.
Mà nói đến việc tiên đào, đám người bọn họ đã ăn ớn đến gần như muốn ói ra.
Cho dù là tiên đào bình thường, mỗi ngày ăn nhiều như vậy, người nào ăn lâu
cũng đều sẽ ngán, huống hồ còn là đóng băng không còn vị tươi ngon ban đầu,
kích cỡ lại lớn, cảm giác đó, người nào ăn vào mới biết được.
Vấn đề là trên tay bọn hắn còn có xấp xỉ ba vạn quả tiên đào đóng băng, đây
còn là bởi vì có Ngô Hắc tới tiêu thụ phần lớn.
Nếu tất cả mọi người trong cửa hàng cùng nhau dốc sức ăn thì số lượng tiêu thụ
cao nhất trong một ngày khoảng chừng hai trăm quả.
Về sau, khi tu vi của mọi người tăng lên, lượng tiêu thụ tiên đào không chỉ
không tăng lên, trái lại còn dần dần giảm xuống, thực sự là ngày nào cũng gặm
nhiều băng đào để lâu như vậy không có cách nào duy trì cảm xúc ham mê lâu
dài, người nào cũng thực sự ăn đến muốn ói ra.
Khi không muốn ăn nữa, nhóm người Dữu Khánh viện cớ lưu lại cho Tiểu Hắc,
dù sao thì bây giờ Tiểu Hắc vẫn còn đang trong thời kỳ xây dựng căn cơ tu
hành, khi thực sự bước lên con đường tu hành thì cần tới không ít tài nguyên tu
luyện, lúc đó những tiên đào này sẽ phát huy tác dụng.
Đến lúc này, mọi người mới phát hiện thấy vẫn là “Nghiễm Linh đan” có cấp
bậc tiên đan tốt hơn nhiều, ăn một viên bằng với rất nhiều tiên đào, hơn nữa một
viên cũng chỉ lớn một chút mà thôi.
Có lẽ hồi đó tiên nhân cũng chỉ dùng những tiên đào này như đồ ăn vặt, không
có khả năng ngày nào cũng ăn no để dùng như tài nguyên tu luyện.
Hơn ba vạn quả tiên đào, thực ra, nếu bọn hắn thả sức tiêu thụ thì cũng không
cần phải bao lâu, không đến một năm là có thể ăn hết, vấn đề là tổn thương
khẩu vị a.
Chậm chạp ăn không hết cũng có một chỗ tốt, thỉnh thoảng có thể trở thành che
giấu, khi hàng xóm láng giềng tới đây, nhìn thấy một đống tiên đào đóng băng
vẫn y nguyên không bán ra được, người nào chẳng phải là vẻ mặt âm thầm nín
cười…
Mấy ngày sau, sau khi bỏ tiền ra tìm “Vọng Lâu” để xác minh tình hình về Côn
Linh sơn mà Lâm chưởng quỹ đã nói, sư huynh đệ ba người chuẩn bị xong xuôi
rồi mới xuất chinh lần nữa.
Lần này không phải vì tiền, cũng không phải để tìm người, mà thật sự là vì quái
bệnh trên người mình. Sau khi cơ thể đã bị hành hạ qua một trận lớn, mới biết
được thứ gì càng trọng yếu. Đương nhiên, nếu có thể thuận tiện phát chút tài thì
càng tốt.
Trước khi xuất phát, Dữu Khánh tìm đến Ngô Hắc vốn vẫn luôn không bày tỏ
thái độ gì để nói chuyện, hi vọng ông ta có thể cùng đi Côn Linh sơn với bọn
hắn, ông ta không phải như Cao lão Nhị, đã không giúp được gì còn có khả
năng gây cản trở, có một cao thủ Thượng Huyền cảnh giới đồng hành, bọn hắn
sẽ được an toàn hơn rất nhiều, tuyệt đối là một trợ lực lớn.
Nhưng mà Ngô Hắc từ chối, “Tu vi của ta đã vượt qua điều kiện tham dự.”
“Không nhất định phải báo danh tham dự, chúng ta có thể phối hợp với nhau
nha.” Sau khi khuyên thêm một câu, Dữu Khánh thấy ông ta dường như vẫn
không hề dao động, không khỏi tò mò hỏi, “Không phải ông vẫn luôn muốn
giúp cho Tiểu Hắc và chính mình đều biến trở về người bình thường sao?”
Ngô Hắc hơi trầm mặc, rồi chậm rãi nói:
“Nếu như lúc đầu biết rõ được tình hình bên trong Kim Khư, ta sẽ không tranh
luận với phụ thân, sẽ không cố ý muốn đi vào. Nếu như không có Tiểu Hắc, chỉ
có một mình ta, ta khẳng định sẽ cùng đi với ngươi. Ngươi không có con, sẽ
không hiểu được, tiểu hài tử còn chưa có lớn lên, nó đã không có mẹ, mạng của
ta không phải chỉ là mình ta. Hơn nữa còn không biết tình huống như thế nào,
không đến lúc bất đắc dĩ, ta sẽ không dễ dàng đi mạo hiểm. Cứ cho như là ta ích
kỷ, để các ngươi đi trước dò đường đi.”
Dữu Khánh gật đầu cười, “Đã hiểu, ở lại giữ nhà cũng được.”
Ngô Hắc: “Tại U Giác Phụ này không có người giữ nhà cũng không xảy ra
chuyện gì, nhưng còn các ngươi, lần này đi tham gia ‘Triêu Dương đại hội’,
tuấn kiệt thiên hạ tụ tập vào một nơi, tuy rằng nhiệt huyết phấn khích, nhưng
nếu có luận võ thì vẫn nên cẩn thận một chút, không được thì không nên cậy
mạnh.”
Dữu Khánh cười ha hả, “Luận võ sao? Chắc chắn không có chuyện đó. Lén lút
chạy tới tham gia mà thôi, nào dám phô trương. Không nói chuyện khác, nếu để
cho dư nghiệt Già La Sơn biết được, vạn nhất có kẻ trong lòng bực bội, chắc
hẳn không đùa chết chúng ta là không yên. Chỉ cần có thể báo danh trà trộn vào
là được rồi, cũng không có quy định không thể bỏ thi đấu, quên chuyện lộ diện
trước mắt bao người đi, dù sao, mạng sống mới là trọng yếu.”
Ngô Hắc: “Cũng phải. Nếu ngươi đã có ý định, vậy ta không nói nhiều nữa, nói
chung bản thân các ngươi phải cẩn thận.”
Dữu Khánh: “Đúng rồi, nói đến ‘Triêu Dương đại hội’, nhớ đến Ninh Triêu Ất,
hắn thế nhưng là xếp hạng năm của lần trước, ngươi nhớ kỹ tiếp tục duy trì liên
hệ với hắn, vẫn nên cách một quãng thời gian liên hệ một lần.”
Ngô Hắc gật đầu, biết rõ ý của hắn.
Bên này quả thực vẫn duy trì một mối liên hệ bí mật nhất định với Ninh Triêu
Ất, chủ yếu vẫn là bởi vì sự lo lắng về độc thủ phía sau màn lần trước luôn luôn
quanh quẩn trong lòng bọn họ.
Nhưng rất kỳ quái, sau biến cố Kim Khư, độc thủ phía sau màn giống như đột
ngột biến mất không còn thấy tăm tích. Ninh Triêu Ất và Trầm Khuynh Thành
đến nay vẫn sống rất tốt bên cạnh Lam Bảo hồ, tự do tự tại chăn nuôi, hầu như
không có bất kỳ sự quấy nhiễu nào, cũng không có kẻ nào tiếp tục bắt con tin
tới nhà áp chế bọn họ, đương nhiên cũng không có kẻ nào trả con tin lại cho họ,
bọn họ cũng không biết con tin còn sống hay đã chết, và càng không biết con tin
ở đâu.
Nói chung độc thủ phía sau màn im lặng đến mức khiến cho bọn họ không còn
cách nào khác, ngay cả một chút manh mối để tra tìm cũng không có.
Mối thù của Kiều Thư Nhi, Dữu Khánh không nói ra ngoài, nhưng kì thực vẫn
còn canh cánh trong lòng…
Khi xuất phát, không giống như lần trước, Ngô Hắc trước tiên nắm lấy Tiểu Hắc
ở trong tay, lần này sẽ không để cho Tiểu Hắc tiếp tục lén lút chuồn đi.
Vẫn giống như lần trước, đặt người vào trong rương, sau đó đưa đi ra ngoài.
Sau khi đi đưa tiễn trở về, Cao Vân Tiết buông tiếng thở dài đầy cảm xúc,
“Lòng người đổi thay a!”
Trên nét mặt có mấy phần buồn bã, ông ta cũng không ngốc, có thể nhận ra
được lão Thất, lão Cửu và lão Thập Ngũ đã mặc chung một cái quần, đều không
hi vọng ông ta cùng đi.
Vừa quét dọn làm vệ sinh quầy, Trùng Nhi cũng cảm thấy có phần mất mát, hắn
quấn lấy Dữu Khánh năn nỉ được cùng đi, kết quả lại bị Dữu Khánh đá cho một
cước vào mông, nói rằng chờ đến khi tu vi của hắn đến Sơ Huyền đỉnh cao rồi
nói tiếp…