Hai người Dữu, Mục không phải người mù, và có cục gạch vàng lúc trước, hai
người vừa nhìn liền nhận ra nắm trong tay gã chính là kim sa.
Tuy nhiên, hai người vẫn đưa tay tới nắm một chút cát vân vê trên đầu ngón tay,
dùng móng tay bấm bấm để nhìn kỹ, xác nhận đúng là vàng.
Ném kim sa về lại trong lòng bàn tay gã, Dữu Khánh vừa ngồi xổm xuống vừa
hỏi: “Lão Thất, ngươi chui xuống gầm giường hết lôi kim gạch rồi tới kim sa ra
làm gì? Cất giấu bao nhiêu tiền riêng vậy?”
Mục Ngạo Thiết cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn nhìn dưới gầm giường.
Nhận lại kim sa, Nam Trúc khinh thường, “Ta nói a, tiền của ta ai cũng đoạt
không được, của ta chính là của ta, ta cần phải giấu tiền của ta trong phòng ta
sao?”
Hơi nhìn một chút, hai người Dữu, Mục đã hơi chút ngẩn người, không biết
Nam Trúc đang làm gì dưới gầm giường, hình như là đang đào một cái hố nhỏ,
ánh sáng không tốt cũng nhìn không rõ lắm gã làm vậy có ý gì, hai người nhìn
nhau, đồng thời đứng dậy, cầm khung giường trực tiếp rầm rầm kéo dời ra.
Đang bò dưới giường, Nam Trúc đột nhiên thấy có ánh sáng, lập tức quay đầu
nhìn lên trên, “Các ngươi làm gì vậy?”
Hai người không nói lời vô dụng với gã, trực tiếp đi thẳng tới nhìn xem rốt cuộc
là chuyện gì xảy ra, nhìn thấy quả nhiên là đào ra một cái hố nhỏ, những thứ
moi ra đều là kim sa và vàng cục, trong tay Nam Trúc còn đang cầm một cái
hộp nhỏ bằng vàng tỏa ánh vàng rực rỡ.
Khiến cho ánh mắt hai người đăm đăm nhìn chính là, trên mặt đất có một khu
vực tỏa ánh vàng kim lớn cỡ chậu rửa mặt, vùng bên ngoài là gạch đất, ở bên
trong hình như đều là vàng.
Hai người có phần khó thể tin được, lập tức ngồi xổm xuống đưa tay chạm vào
cảm nhận để xác nhận, sau khi xác định mình không có nhìn lầm, hai người đều
rất ngạc nhiên, chủ yếu là bởi vì gạch lát có một nửa bằng vàng một nửa vẫn là
đá thường, sự chuyển tiếp quá mức tự nhiên, giống như trời sinh ra vậy.
Cả hai nhịn không được cạy lên một viên gạch có hai chất liệu tiếp nối chuyển
đổi cầm vào trong tay kiểm tra.
Một lúc sau, Dữu Khánh mới nhịn không được vỗ viên gạch trên tay, hỏi: “Lão
Thất, chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc ban đầu hắn còn tưởng rằng là tên mập mạp chết tiệt cất giấu tiền riêng, bây
giờ nhìn thấy tình hình này, rõ ràng không phải là chuyện như thế, vừa nhìn liền
biết tình huống không bình thường.
Nam Trúc quỳ gối ngồi dậy, chỉ vào chiếc hộp nhỏ trong tay cho bọn hắn nhìn,
“Các ngươi xem kỹ đi.”
Gã chậm rãi mở nắp hộp hoàng kim ra, để lộ quả trứng vàng ở bên trong.
Hai vị khác vừa nhìn liền nhận ra được, đó chính là trái cây mà mập mạp chết
tiệt này tiện tay hái xuống trên cây Kim lan trong Kim Khư, lúc đó sợ đến mức
thiếu một chút đã ném đi nhưng rồi lại không thể ném nên mang theo trở về.
“Nhìn cái gì?” Mục Ngạo Thiết hỏi một câu..
Nam Trúc nhỏ giọng mang theo vẻ hưng phấn, nói: “Cái hộp này vốn là bằng
gỗ, bây giờ nó đã biến thành vàng.”
Cho dù đã có nghi vấn theo phương diện này, nhưng hai người Dữu, Mục vẫn
kinh ngạc không nói nên lời.
Dữu Khánh sau đó hỏi: “Tại sao có thể như vậy?”
Nam Trúc: “Không biết a, các ngươi nhìn khu vực bằng chậu rửa mặt trên mặt
đất này đi, lấy trái cây này làm trung tâm, hộp gỗ, bùn đất, tảng đá, bản đá, tất
cả các loại đều biến thành hoàng kim. Vừa rồi khi đào hộp trái cây này ra ta
cũng mới phát hiện ra điều này, ta thực sự giật mình.”
Dữu Khánh: “Ngươi chôn trái cây này ở dưới giường à?”
Ý hắn muốn hỏi chính là, cần phải giấu kín đến mức như vậy sao, đề phòng ai
vậy chứ?
Nam Trúc gật đầu, “Hiện tại ta đang suy nghĩ một chuyện, các ngươi nói xem
thế giới Kim Khư kia sở dĩ sẽ biến thành thế giới hoàng kim, phải chăng là có
liên quan tới cây kim lan kia?” Ngón tay gã chỉ vào hố đất bị biến đổi.
Hai người còn lại trầm mặc một hồi, đều lần lượt lắc đầu, đều không thể khẳng
định.
Tuy nhiên Dữu Khánh vẫn phản bác một câu, “Kim Khư thì không có khả năng.
Phần lớn hoàn cảnh trong Kim Khư vẫn là bên trong đất có chứa vàng, nhưng
thế giới bên trong Tiên cung thì cũng có thề.”
Mục Ngạo Thiết chợt nâng viên gạch với hai loại chất liệu trên tay hỏi: “Nhìn
có giống với sự biến đổi dần nơi xương cổ của chúng ta hay không chứ? Xương
cổ chúng ta biến đổi dần có liên quan gì tới trái Kim quả này hay không chứ?”
Nam Trúc lập tức phủ nhận, “Không đâu, thứ này ta vẫn luôn chôn ở dưới
giường, khi chúng ta ở tại Ảo Vọng dù cách trái cây này rất xa, nhưng vẫn có
thể cảm giác được sự thay đổi dần dần trong cơ thể. Hơn nữa, lão Nhị cũng từng
sơ qua trái cây này, làm sao hắn lại không có chuyện gì chứ?
Sự thay đổi dần trên người chúng ta vẫn là bởi vì liên quan tới Địa tuyền, chỉ là,
Địa tuyền đó có thể gây ra ảnh hưởng khác nhau tùy theo người khác nhau. Ví
dụ như huynh đệ hai cha con Đại Hắc, lão đại tâm thuật bất chính thì biến thành
yêu ma, tính lão Nhị khác biệt thì xương vàng máu vàng, Người mặt sắt thì biến
thành ba đầu sáu tay, có thể thấy quả thực là có liên quan tới tâm tính. Về phần
ba người chúng ta biến thành như vậy, xương vàng đang thay đổi dần, có phải là
bởi vì chúng ta thích…”
Nói đến đây, gã xấu hổ không nói thêm gì nữa, nhưng Dữu Khánh và Mục Ngạo
Thiết vậy mà đều rất thần kỳ chỉ nghe đến đó cũng hiểu, biết là gã cho rằng bởi
vì bọn họ thích kim tiền mà biến thành như vậy.
Nam Trúc cũng chuyển hướng đề tài, giơ bàn tay lên nhẩm tính ngón tay, “Sau
khi trở về từ Kim Khư, chúng ta ở lại trong cửa hàng mấy tháng, sau đó mới đi
Ảo Vọng, cọng thêm thời gian đi về, không đến hai tháng, sau khi trở về lại tiếp
tục ở cửa hàng mấy tháng, tổng cộng tất cả thì thời gian chôn trái cây này xuống
đây còn chưa đến một năm.”
Gã lại khoa tay chỉ phạm vi mặt đất biến đổi, “Cứ tính theo tiến độ biến đổi như
thế này, nếu là đầy đủ một năm, đoán chừng cũng có thể biến đổi được khoảng
hai trăm cân hoàng kim…” Khi tính đến đây, gã nhịn không được gãi gãi đầu,
sự hưng phấn lúc trước đột nhiên phai mờ, thì thầm một câu, “Chỉ ít như vậy
sao?”
Hai người còn lại dựa theo suy nghĩ của gã liền hiểu được ý của gã, đổi hai trăm
cân hoàng kim thành bạc thì cũng chỉ được mấy vạn lượng mà thôi, nếu đặt ở
nhà phàm phu tục tử Nhân gian, vậy thì quả thực là một khoản cực lớn, đủ để
tiêu cả đời, nhưng đối với tu sĩ thì quả thực không nhiều, còn chưa đủ lộ phí
một chuyến đi về Ảo Vọng, nhất là đối với người đã đạt đến tu vi như bọn họ,
quá ít đi, căn bản mua không được bao nhiêu tài nguyên tu luyện.