Nhìn thấy thái độ này của mọi người, sắc mặt Cao Vân Tiết sầm xuống phân
nửa, hét to một tiếng, “Lão Cửu.”
Đã bước ra bên ngoài, Mục Ngạo Thiết nghe gọi, dừng lại, quay đầu lại nhìn,
thấy ông ta ngoắc tay vẫy, đành phải ậm ừ quay trở vào.
Ba người chụm lại với nhau, Cao Vân Tiết nói đầy ẩn ý: “Đại Hắc không muốn
giao tiếp quá nhiều với người khác, bỏ mặc nhiều chuyện, Trùng Nhi lại quá
non nớt, cho nên lão Thập Ngũ nói cũng không sai, trong bốn người chúng ta
quả thực phải có một người ở lại trông chừng, không thể tất cả đều chạy đi.
Hơn nữa, lão Thập Ngũ là chúng ta nhìn hắn lớn lên từ khi còn mặc tả, tính tình
như tế nào chúng ta đều rất rõ ràng. Thanh niên nhân mà, nhiệt huyết bồng bột,
dễ dàng hành động theo cảm tính, có khi quả thực là thành sự không đủ bại sự
có thừa, dễ dàng rước lấy thị phi. Nếu như đổi là ta đi Kim Khư, hai người các
ngươi cũng sẽ không bị nhiễm phải quái bệnh này.
Nếu lão Thập Ngũ đã tự nguyện ở nhà lưu thủ, đó cũng không phải chuyện xấu,
vậy thì ba chúng ta đi một chuyến đi.”
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tức thì quay mặt nhìn nhau,
Sau đó Cao Vân Tiết lại bổ sung một câu, “Ta không phải lão Thập Ngũ, nếu
thật sự phát tài, ta sẽ không chiếm một mình, chúng ta chia đều.”
Nam Trúc cúi thấp đầu, xoa xoa trán, rất muốn hỏi, đây là chuyện tiền bạc sao?
Sau một lúc lúng túng, gã mới ngẩng đầu lên nói: “Lão Nhị, ta cảm thấy vẫn là
ngươi ở lại trông chừng mới thích hợp nhất.”
Gã vừa nói ra lời này, Mục Ngạo Thiết lập tức gật đầu tán thành.
Sắc mặt Cao Vân Tiết tức thì sầm xuống.
Nam Trúc vội vàng bổ sung thêm, “Ta là nghĩ như vậy, ngươi là người đức cao
vọng trọng nhất trong số chúng ta, việc ở lại tọa trấn vẫn là ngươi làm mới thích
hợp nhất, mới trấn được. Không nói chuyện gì khác, việc thu phí tham quan cây
đào, chúng ta là không nghĩ ra được.”
Mục Ngạo Thiết chen theo một câu, “Không sai.”
Nam Trúc: “Còn có một điểm, nhiễm bệnh chính là ba người chúng ta, nếu
ngươi đi, lỡ như tìm được thứ chúng ta muốn tìm ở trong tiên phủ nhưng lão
Thập Ngũ không có mặt tại đó, như vậy thì cũng sẽ không giải quyết được vấn
đề trên người hắn. Chẳng lẽ còn có thể quay về rồi lại để cho một mình lão
Thập Ngũ chạy đi một chuyến hay sao? Côn Linh sơn cũng không phải là do
chúng ta mở ra. Hắn có như thế nào thì chúng ta cũng là sư huynh của hắn,
không thể thấy hắn gặp nạn mà không quan tâm.”
Mục Ngạo Thiết: “Quả thực như thế.”
Về mặt nói lý luận, Nam Trúc tuyệt đối là đệ nhất cao thủ Linh Lung quan, mấu
chốt là gã có thể lải nhải nói một mực không ngừng bất kể những lời đó có lý
hay không. Lúc này, gã một mực ở bên cạnh mở miệng tận tình khuyên bảo Cao
Vân Tiết liên miên không dứt, cuối cùng khi Cao lão Nhị bị làm cho khàn
giọng, lúc đó Cao lão Nhị mới không còn lời để nói.
Sau một hồi lâu biện luận, Cao lão Nhị ủ rũ ngồi xuống, đã chấp nhận rồi.
Lúc này Nam Trúc mới xin cáo lui, giọng nói của gã vẫn rõ ràng như cũ. Ở một
bên nghe và thỉnh thoảng phụ họa, Mục Ngạo Thiết cũng nhân cơ hội này để rút
lui.
Tại trong chính viện, Dữu Khánh vẫn ung dung nằm thảnh thơi trên ghế, lúc
này, ngày đã trôi qua, hắn nằm ở trên ghế thượng nhìn những dòng chữ thông
báo ánh sáng bay qua bay lại trên không, hi vọng có thể nhìn thấy một chút
thông tin có thể giúp bọn hắn phát tài.
Nam Trúc đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng báo một câu, “Việc Cao lão Nhị đã
xong rồi.”
Dữu Khánh khẽ gật đầu, rồi đột ngột hỏi một câu, “Quả kim đản kia của ngươi
đâu rồi?”
Nam Trúc ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Kim đan gì chứ?”
Dữu Khánh lườm gã một cái, ra hiệu cho gã cúi người xuống và ghé đầu tới
gần, sau đó mới hạ thấp giọng nói: “Quả kết trên cây Kim lan nơi chỗ Hoàng
kim đại lực sĩ.”
“A.” Nam Trúc bừng tỉnh hiểu ra, “Tại trong phòng của ta. Ngươi hỏi thứ này
làm gì? Đó là đồ của ta.” Đặc biệt nhấn mạnh một chút.
Dữu Khánh: “Ta có nói không phải là của ngươi sao? Ta đang suy nghĩ, Lệ
Nương nói lối vào có thật nhiều hoa lan, cây Kim lan đó coi như cũng là hoa
lan, không biết giữa hai bên có liên quan gì hay không? Ý của ta là, lần này
ngươi đem theo quả trứng vàng kia luôn đi, lỡ như có hữu ích thì sao chứ?”
Nam Trúc trầm mặc một hồi, suy nghĩ cũng phải, từ sau khi lấy được quả kim
lan kia, suy nghĩ hết cách cũng không biết được nó có tác dụng gì, nếu xử lý nó
như là vàng bình thường thì chắc chắn là không cam lòng.
Bây giờ đem theo thử xem cũng không sao, gã lập tức xoay người lại đi về khu
viện của mình. Nếu không phải có lão Thập Ngũ nhắc tới, gã cũng quên luôn
trên tay mình còn có thứ đó, bởi vì bình thường nó thực sự không có tác dụng
gì.
Gã đi vào phòng chỉ một hồi, lại vội vã chạy ra, vỗ vỗ vai Dữu Khánh, hưng
phấn ngoắc tay, “Đi, đi mau.”
Dữu Khánh sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng đi theo gã.
Ở cách không xa, Mục Ngạo Thiết nhìn thấy, không biết hai người này mưu đồ
bí mật gì, nhưng nhận ra được khẳng định có chuyện gì đó, y lập tức cũng sải
bước nhanh chóng đi theo.
Nam Trúc vừa về đến phòng của mình, lập tức chui xuống dưới giường, nhọc
nhằn chui vào, lại nhọc nhằn bò ra, trên tay cầm theo một cục gạch màu vàng
kim tỏa ánh vàng rực rỡ, “Nhìn này, ngươi nhìn xem, có phải là vàng hay
không?”
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhịn không được vươn tay tới, dùng móng tay
vạch xuống, còn dùng ngón tay búng búng vào, nghe thấy âm vang đinh đương.
“Không sai, là vàng.” Dữu Khánh gật đầu tán thành, rồi nghi ngờ hỏi: “Ngươi
đúc một cục gạch vàng lớn như vậy từ khi nào, giấu dưới giường làm gì chứ?”
“Ta có bệnh mới làm như vậy, các ngươi nhìn kỹ mà xem, nó giống cái gì.”
Nam Trúc nói xong còn dậm dậm chân, trên mặt không giấu được sự hưng
phấn.
Hai người thuận thế nhìn nhìn dưới chân gã, lập tức tỉnh ngộ hiểu ra, khối gạch
vàng này giống hệt với gạch lát trong phòng, ngoại trừ màu sắc và chất liệu
không giống ra, những điểm khác có thể nói trông giống như thật.
Nhưng hai người vẫn không hiểu vì sao gã hưng phấn, Dữu Khánh đưa tay cầm
lấy viên gạch vàng lật xem, cũng không nhận thấy được có gì đặc biệt, ngay cả
Mục Ngạo Thiết cũng nhịn không được hỏi một câu, “Có ý gì?”
Nam Trúc cúi thấp người, oạch một cái lại chui vào dưới giường, chỉ chốc lát
sau lại vươn tay ra, trong tay nắm một vốc cát tỏa ánh vàng rực rỡ cho bọn hắn
nhìn xem, “Nhìn xem đây là thứ gì?”