Bán Tiên

Chương 570: Hoàng kim dưới giường (1)




Khi nghe nói câu này, mọi người vừa nghe được liền hiểu, nếu đại trận có thể

làm cho cây khô gặp mùa xuân, phong lan nở rộ, đó chính là bản lĩnh của chính

bản thân Côn Linh sơn, không có liên quan gì với tiên phủ của Bách Hoa tiên

tử, tự nhiên sẽ không có điều gì nghi vấn về sự trùng hợp giữa Lệ Nương và

Lâm chưởng quỹ.

Ngược lại, tình huống dị thường trong Linh cốc của Côn Linh sơn e rằng đúng

là có dính dáng với manh mối về tiên phủ mà Lệ Nương cung cấp, như vậy thì

đáng để suy ngẫm kỹ hơn xem có vấn đề gì trong sự trùng hợp xảy ra ngày hôm

nay hay không.

Cao Vân Tiết gật đầu vuốt râu, “Nếu nói như thế, muốn xác nhận được, cần

phải đi một chuyến đến Côn Linh sơn.”

Nam Trúc than thở: “Nếu như Lâm chưởng quỹ nói không có gì sai lầm, ‘Triêu

Dương đại hội’ quả thực là một cơ hội rất tốt để tiến vào Côn Linh sơn. Với thể

diện của loại đại môn phái như thế này, trong thời điểm bình thường chúng ta

quả thực khó có khả năng vào được, e rằng lén lút đi vào cũng khó.”

Cao Vân Tiết nhìn quanh mọi người, bỗng nhiên trong lòng khó giải thích mà

cảm thấy hào hứng hăng hái, “Vậy chúng ta đi một chuyến chứ?”

Dữu Khánh hỏi ngược lại:

“Chạy đi chứng minh điều này để làm gì? Chứng minh được không có vấn đề gì

thì cũng chỉ là một chuyến đi lãng phí thời gian, chứng minh được có vấn đề gì

đó thì phải làm thế nào chứ? Cho dù có liên quan với ‘Kính hoa tiên uyển’, làm

sao tìm được lối vào? Lén lút làm việc này ở ngay trong sào huyệt của đại phái

Linh thực đệ nhất thiên hạ, các ngươi cảm thấy chúng ta chịu nổi sao? Chứng

minh được có vấn đề, chúng ta cũng không có năng lực đi xác định có phải là

Lệ Nương lập ra bố cục hay không. Cho nên có đi hay không, kết quả cuối cùng

đều như nhau.”

Mọi người hoặc trầm ngâm đăm chiêu, hoặc nhẹ giọng thở dài.

Vẫn là Cao Vân Tiết hỏi: “Vậy rốt cuộc là có đi hay không?”

Nói đến việc này, Dữu Khánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều vô thức nhấc

tay sờ sờ sau cổ mình, sau đó ba người đều nhận thấy động tác đó của nhau,

ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào trên

người Dữu Khánh, đối với bộ dạng đau đớn chết đi sống lại rất thê thảm của vị

này lúc trước, mọi người có thể nói nhớ kỹ như mới.

Vì vậy Cao Vân Tiết trực tiếp đưa ra quyết định, “Được rồi, cũng phải nghĩ biện

pháp giải quyết vấn đề trên người các ngươi, lần này ta cũng đi.”

“Ngươi?”

Dữu Khánh, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm

vào ông ta, có thể nói là đồng thanh cất tiếng hỏi, hiển nhiên có chút kinh ngạc.

Đang thủ tại cửa vào, Trùng Nhi nghe tiếng quay đầu nhìn vào, kể cả Ngô Hắc,

đều có vẻ rất kinh ngạc.

Cao Vân Tiết ừ một tiếng, nói: “Lão Thập Ngũ nói không sai, chạy đến sào

huyệt của Côn Linh sơn quả thực có điều bất tiện, chỉ ba người đến đó ta cũng

không yên tâm. Ta lớn tuổi hơn các ngươi một chút, kinh nghiệm giang hồ cũng

phong phú hơn một ít, vẫn nên là ta đi cùng các ngươi một chuyến đi…”

Kỳ thực, ngay từ lúc đầu đi Kim Khư, ông ta đã muốn cùng đi rồi. Lần lượt

chứng kiến mọi người hết chuyến này đến chuyến khác trải qua nguy hiểm, mọi

người đều là sư huynh đệ, ông ta lại bị bỏ sang một bên, trong lòng ông ta cảm

thấy rất khó chịu. Quan trọng nhất là không ưa nhìn vẻ mặt của lão Thập Ngũ,

làm như ông ta chỉ là kẻ ăn không ở không, không làm gì cả chỉ biết hưởng lợi,

chỉ cần là người có chút tự trọng thì đều chịu không nổi.

Ít nhất, trong suy nghĩ của ông ta, mình tuyệt đối là người trẻ trung nhất khỏe

mạnh nhất, kinh nghiệm dày dặn, làm việc điềm tĩnh, có ông ta đi theo điều

khiển phương hướng hành động thì mọi người có thể tránh được nguy hiểm

nhiều nhất có thể, ông ta sẽ là một trợ lực lớn, hoặc có thể nói là chủ lực!

Ánh mắt ba người Dữu, Nam, Mục lập tức trở nên mơ mơ màng màng, đảo mắt

nhìn khắp nơi, đều không muốn chú ý tới lời đó của ông ta.

Thái độ này của ba người tức thì khiến cho Cao Vân Tiết bất mãn, ông ta nhìn

chằm chằm vào Nam Trúc, “Lão Thất, ánh mắt ngươi đảo đi đâu vậy?”

Trước đây, Nam Trúc từng là tay sai số một phản đối tân Chưởng môn của ông

ta, Mục Ngạo Thiết mặc dù cũng đứng ở phía bên này, nhưng là loại cạy miệng

không ra lời, có chuyện gì cần nói thì cẫn phải đi tìm Nam Trúc.

Nhưng vào lúc này, Nam Trúc lại có phần dở khóc dở cười, nếu đề ta nói a, với

chút giang hồ kinh nghiệm đó của ngươi có lẽ có thể trôi nổi tại trong biển

người, nhưng thật sự không đáng là gì, đặt tại trước mặt môn phái đẳng cấp như

Côn Linh sơn, thật sự không nên lấy ra nói mới tốt.

Trước đây, lúc mới vừa rời quan, gã cũng cho rằng mình có đầy đủ kinh nghiệm

giang hồ, về sau lại, khi đã trải qua một ít sự việc, gã phát hiện thấy thứ mà

mình gọi là kinh nghiệm giang hồ đó chỉ là cái rắm ở trước mặt những thế lực

lớn kia, kinh nghiệm phố phường đối diện với loại thế lực như vậy hoàn toàn

chẳng là cái gì.

Lão Nhị muốn gã trả lời, gã cũng rất khó xử, đành phải nhìn Dữu Khánh, dò

hỏi: “Lão Thập Ngũ, không bằng bốn người chúng ta cùng nhau xuất hành,

thêm một người nhiều thêm một sự giúp đỡ.”

Dữu Khánh nhíu mày, liếc nhìn Cao lão Nhị, hắn không muốn dẫn theo một kẻ

muốn làm mày làm mặt như thế cùng nhau đi ra ngoài, không nói gì khác, hắn

không có sức lực để vỗ về trấn an, trấn an không tốt còn có khả năng trở thành

cản tay, nhưng đối phương đã chấp nhận mình là Chưởng môn, hắn cũng không

tiện trở mặt, hơn nữa, toàn bộ môn phái cũng không có mấy người, nhiều người

như vậy đi mạo hiểm làm gì? Sợ chưa đủ để bị diệt môn sao?

Hắn liền bình tĩnh nói: “Trong bốn người chúng ta, phải có một người ở lại

trông coi cửa hàng, không bằng các ngươi đi cùng Cao lão Nhị đi. Ta ở lại là

được rồi.”

“Ách…” Nam Trúc lập tức ngưng nghẹn tại chỗ, không nói nên lời, ánh mắt có

sự kinh nghi, gã có chút hoài nghi, nếu thật sự là gã và lão Cửu cùng đi theo

Cao lão Nhị, với tính tình của Cao lão Nhị, không lên mặt làm chủ mới là lạ. Để

cho Cao lão Nhị dẫn đầu đi làm chuyện như vậy, trước tiên chưa nói tới việc có

thể hoàn thành hay không, đại khái là rất khó sống trở về.

Về phần vì sao Cao lão Nhị lại tràn trề lòng tin như vậy, đại khái là vì thấy mỗi

lần bọn họ ra đi đều có thể nguyên lành trở về, vì vậy mới có phần không biết

trời cao đất rộng.

Lúc trước là vì sợ người ở nhà lo lắng, sau khi trở về đều tận lực làm mờ nhạt

sự nguy hiểm, bây giờ xem ra, sau này phải kể nhiều hơn về những tình huống

nguy hiểm cho mọi người cùng biết.

Nói chung, gã cũng không tiện biểu hiện ra điều gì trước mặt Cao lão Nhị.

Mục Ngạo Thiết cũng nhíu mày, cũng có sự lo lắng tương tự.

Dữu Khánh cũng không nhiều lời, tránh tổn thương hòa khí, chỉ nhấc tay vỗ vỗ

vai Nam Trúc, ném cho gã một cái ánh mắt, rõ ràng là muốn nói ngươi tự hiểu

đi, để cho gã nhìn tình huống mà làm, rồi khoanh tay trước ngực chậm rãi đi ra

ngoài.

Mục Ngạo Thiết cũng quay đầu rời đi.

Ngô Hắc cũng trầm mặc rời khỏi.

Trùng Nhi đứng tại cửa vào khá lúng túng, không biết có nên rời đi hay không.