Trong lời hỏi này ẩn giấu sự cẩn thận và nghi ngờ, chỉ có sư huynh đệ ba người
từng gặp qua Lệ Nương mới biết là vì sao.
Lâm chưởng quỹ: “Nói là nói như vậy, nhưng ta cũng chưa từng nhìn thấy, tuy
nhiên chắc hẳn không phải giả. Côn Linh sơn có thể ngồi trên vị trí môn phái
Linh thực đệ nhất thiên hạ, thủ đoạn trồng trọt Linh vật không phải trò đùa,
không nói thứ khác, chỉ với thủ đoạn làm cho ‘Cây khô gặp mùa xuân’, trong
thiên hạ này không tìm ra được nhà thứ hai. Ngay cả khô mộc cũng có thể giúp
nó như gặp mùa xuân, huống chi là làm cho hoa cỏ nở ra.”
Giọng điệu cực kỳ hâm mộ, dứt lời lại nhấc chung rượu lên nhấp một chút, khen
rượu ngon.
Cao Vân Tiết lại nhấc vò rượu lên châm rượu cho lão ta.
Ngóc đầu lên, Dữu Khánh lại từ từ nằm xuống dưới sự đung đưa xoay chuyển
của hai tay Trùng Nhi, lại nằm yên vểnh tai ngưng thần lắng nghe.
Mục Ngạo Thiết hạ hai chân rơi xuống đất, kéo chiếc khăn chậm rãi lau mồ hôi
trên thân thể rắn chắc đầy cơ bắp của mình.
Đang cầm chung rượu chậm rãi nhấp rượu, Nam Trúc có vẻ trầm ngâm, sau đó
lại nhanh chóng tiếp tục truy hỏi: “Lâm chưởng quỹ, Côn Linh sơn trồng rất
nhiều phong lan sao?”
“Trồng rất nhiều phong lan?” Lâm chưởng quỹ thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu,
“Không biết, ta làm sao biết được, ta chưa từng đến Côn Linh sơn.”
Nam Trúc ồ lên: “Không phải lúc nãy ngươi vừa mới nói có vô số u lan nở rộ ra
chỉ trong chốc lát sao?”
Lâm chưởng quỹ a một tiếng, nói: “Đó chỉ là nghe nói thôi, theo trong lời đồn
thì quả thực là vô số u lan chỉ trong chốc lát nở rộ ra, mà không phải nói là hoa
cỏ nào khác.”
Nam Trúc lại hỏi: “Thủ đoạn làm cho hoa cỏ nở rộ và cây khô gặp mùa xuân
của Côn Linh sơn là có thể thực hiện tại bất cứ nơi nào, hay chỉ có ở bên trong
Côn Linh sơn?”
Vừa nghe câu hỏi này, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đều bị thu hút ngừng
động tác của mình lại, ngay cả ánh mắt cũng bất động, rõ ràng là đang chú ý
lắng nghe.
Dữu Khánh còn vô thức đưa tay giữ lại tay Trùng Nhi, tạm không cho hắn tiếp
tục xoay chuyển đung đưa đầu mình.
Trùng Nhi nhìn bàn tay hắn nắm lấy tay mình không thả, hơi chút co tay lại,
nhưng không có rút ra, im lặng mím môi, sau đó để cho hắn tùy ý nắm lấy tay
mình, thừa dịp hắn không nhìn thấy mình, chăm chú quan sát khuôn mặt hắn.
Lâm chưởng quỹ cười ha hả: “Việc này ta cũng không rõ ràng. Nhưng mà,
khẳng định là tại bên trong Côn Linh sơn… Không phải đã nói rồi sao, Côn
Linh sơn tụ tập lực lượng các đời tổ tiên mới canh tác ra được một tòa Linh cốc,
là ở tại bên trong đại trận có thể tụ tập thiên địa linh khí một cách không tầm
thường đó mới có thể làm cho cây khô gặp mùa xuân. Đại trận đó chắc hẳn là
không thể đem đi khắp nơi a, ngươi nói có phải không?”
Nam Trúc trầm ngâm rồi gật đầu tán thành, “Nói có lý, nói có lý.”
Ánh mắt Lâm chưởng quỹ hơi ngưng tụ, cảm thấy vị này tán thành có vẻ khá
qua loa, lập tức hoài nghi, hỏi: “Nam huynh, ngươi có vẻ như rất quan tâm tới
thủ đoạn Linh thực của Côn Linh sơn a? Ngươi cũng hiểu biết phương, pháp kỹ
thuật gieo trồng Linh thực sao?”
Không cần phải nói tới lão ta, ánh mắt Cao Vân Tiết cũng đang đổ dồn tới trên
người Nam Trúc, sư huynh đệ với nhau nhiều năm, ai mà chẳng lý giải nhau?
Ông ta đã nhận ra những câu hỏi của lão Thất có phần không bình thường, đó
không phải là những lời tán nhảm dông dài, vô dụng như bình thường của lão
Thất, tựa như là bắn tên có mục đích.
Sau khi định thần lại, Nam Trúc vội nói: “Không có không có, chỉ là cảm thấy
tò mò với mấy trò huyền huyễn, kỳ ảo như vậy. Ta làm sao có được bản lĩnh
đó.”
Cao Vân Tiết cũng ra vẻ thờ ơ chêm vào một câu, “Lâm chưởng quỹ cũng
không phải lần đầu tiên tiếp xúc với hắn, còn không biết tính tình của hắn sao,
chính là nhiều chuyện, chuyện gì cũng thích chen miệng vào.”
“Ách? Ha ha ha ha.” Lâm chưởng quỹ nhịn không được cười to, cười mà không
đáp, trong lòng đã thừa nhận với lời đánh giá này, tên mập mạp này quả thực là
loại người lắm lời, nhiều chuyện.“Nếu Nam huynh đệ thích, không bằng nhân
cơ hội này đi dạo một vòng Côn Linh sơn, nói không chừng có cơ hội mở rộng
tầm mắt.”
Nam Trúc khiêm tốn xua tay, “Ta nào có tư cách đó.”
Lâm chưởng quỹ cổ vũ, “Chúng ta tuy rằng tuổi tác lớn một chút, nhưng ‘Triêu
Dương đại hội’ này cũng không phân biệt tuổi tác, chỉ cần là trước đây chưa
từng tham gia, tu vi không tới Thượng Huyền cảnh giới thì đều có thể báo danh
tham gia. Cũng không nhất định phải đi tranh xếp hạng gì đó, chỉ là đi dạo chơi
Côn Linh sơn một lần. Cần phải biết rằng, đại phái có mặt mũi của đại phái,
trong tình hình bình thường là không phải ai cũng có thể đi vào, lần này người
ta mở rộng cửa nghênh đón tân khách khắp thiên hạ, lúc này chính là không
phân biệt thân phận tôn ti của khách, phải thấy rằng đây là một cơ hội.”
Lời này làm cho Nam Trúc bị mê hoặc, cũng khiến cho những người lắng nghe
thần sắc ngẩn ngơ chìm vào suy nghĩ.
Nói đến đây, Lâm chưởng quỹ lại nhịn không được cười cười, “Đương nhiên,
nếu có thể ganh đua cao thấp cùng tuấn kiệt khắp nơi, giành được một thứ hạng
dương danh thiên hạ, vậy thì khen thưởng cũng không ít. Đại hội lần trước, tổng
số tiền tài do các phương tài cũng không phải là số lượng nhỏ, có thể tiến vào
mười hạng đầu, phần thưởng vào tay lên đến hàng trăm triệu.”
Có thể nói ra lời này, hiển nhiên là đã có nghe nói về việc bên này lúc trước
thiếu nợ khá nhiều.
Nói đến tiền, Nam Trúc mất tự nhiên cười hắc hắc, xua tay nói: “Dương danh
thiên hạ thì quên đi, sống trên đời này, vẫn nên kín tiếng một chút mới tốt, tiền
tài đủ dùng là được rồi.”
Lâm chưởng quỹ thiếu một chút buồn cười bật ra tiếng, rất muốn hỏi gã một
chút, các ngươi như vậy còn kín tiếng sao? Không nói tới cái gì mà tài tử đệ
nhất thiên hạ hay chuyện Tiểu Vân gian lúc trước, vừa mới cách đây không lâu
còn giày vò suy sụp một cái đại phái Linh thực xếp trong mười hạng đầu của
Cẩm quốc, vậy mà không biết xấu hổ nói muốn kín tiếng?
Nhưng mà, vừa nghĩ đến điểm này, lão ta kịp phản ứng lại, suy nghĩ cũng phải,
đám gia hỏa này đắc tội không ít người, miếu không lớn nhưng đắc tội lại toàn
là chân thần, nếu không có chút gia thế bối cảnh của Thám Hoa lang chống đỡ,
đổi thành người khác e rằng đã sớm bị một đầu ngón tay nghiền nát rồi, nếu tiếp
tục ngang nhiên chạy đến đảo ngang đảo dọc tại “Triêu Dương đại hội”, có lẽ
chẳng khác gì với muốn chết, đầu óc có bệnh mới sẽ đi đến đó, những lời này
của mình chẳng phải là cổ vũ người ta đi chịu chết sao?
Chẳng mấy chốc, lão ta nhận ra được mình đã nói bậy rồi, lúc này không nói
thêm gì nữa, vội vàng nâng chén chuyển hướng đề tài, “Uống rượu uống rượu,
ta kính nhị vị một ly.”
Sư huynh đệ hai người nâng cốc đáp lễ.
Một hồi nâng ly chạm cốc, một vò rượu đã uống cạn sạch, Lâm chưởng quỹ
cảm thấy mỹ mãn tạm biệt rời đi.
Cao Vân Tiết đưa tiễn khách xong sải bước nhanh chóng trở về, đúng lúc nhìn
thấy Mục Ngạo Thiết đang mặc áo và Nam Trúc giống như chần chần chừ chừ
tiến gần tới chỗ Dữu Khánh.
Ông ta cũng nhanh chóng đi tới, gom chung với nhau, tụ tập thành một nhóm,
rồi hỏi: “Các ngươi không phải là đang có chuyện gì giấu ta đi?”
Đối với hiện tượng mình có khả năng bị tách ra ngoài như vậy ông ta có phần
khá nhạy cảm, trong lòng luôn có cảm giác mình bị phân biệt đối xử.
Dữu Khánh đứng lên, nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy hai người Một Mắt đang
quét dọn một bên sân, lập tức cầm lá thư trong tay chà xát thành bột mịn, sau đó
xoay người bước đi, trở về trong khu phòng của mình.
Những người khác lập tức đuổi theo.