Trong cửa hàng ở chếch đối diện với Diệu Thanh Đường, Lâm chưởng quỹ sải
bước đi ra, trực tiếp xông vào Diệu Thanh Đường, vỗ mặt quầy, “Cao chưởng
quỹ, ông phải mời ta uống rượu ngon Đại Hoang Nguyên nha.”
Ở phía sau quầy, Cao Vân Tiết đứng lên, đang có phần không hiểu ra sao, Lâm
chưởng quỹ đã rút từ trong tay áo ra một phong thư, vỗ lên trên mặt quầy, “Bức
thư này là gửi cho ngươi đi? Lại gửi đến phía bên ta rồi.”
Bức thư vốn là gửi cho lão ta, sau khi mở phong bì ra nhìn xem, phát hiện thấy
bên trong là một phong bì khác, viết “Cao Vân Tiết thân khải”, hàng xóm láng
giềng vừa nhìn thấy liền biết là chuyện gì xảy ra, huống hồ loại chuyện này lão
ta cũng không phải lần đầu tiên gặp phải, đã mấy lần đưa thư cho Diệu Thanh
Đường theo kiểu này rồi.
Cao Vân Tiết cầm lấy phong thư kiểm tra, vừa nhìn liền biết là chuyện gì xảy
ra, sợ cái tên “Diệu Thanh Đường” quá thu hút chú ý, không tiện gửi trực tiếp,
hơi vòng vòng vèo vèo một chút.
Ông ta lập tức mở thư ra, thoáng kiểm tra một chút bức thư ở bên trong, chủ yếu
là để kiểm tra cài đặt bảo mật ở bên trong.
Sau khi xác nhận được bức thư không có bị xem trộm, ông ta hơi liếc nhìn nội
dung bức thư, rồi ngẩng đầu lên tươi cười nói: “E rằng ông mong uống chút
rượu ngon này rất lâu rồi đúng không?”
Lâm chưởng quỹ cười hắc hắc, “Rượu ngon của Phượng tộc không bán ra cho
người ngoài, thứ này không phải là bất cứ muốn uống đều có thể uống được.”
Lần trước, người từ Đại Hoang Nguyên đến, trong đó có người của Phượng tộc
tới nơi này làm ăn, Diệp Điểm Điểm nhờ người thuận tiện mang theo chút rượu
ngon của Phượng tộc đưa tới cho bọn họ, kết quả tình cờ bị Lâm chưởng quỹ
nhìn thấy, lúc đó lão ta liền da mặt dày muốn lấy một vò.
“Được rồi, hôm nay ông đã tìm được lí do.”
Cao Vân Tiết lắc đầu thở dài, trước tiên ra khỏi quầy đi đóng cửa, tạm dừng
buôn bán, rồi mời Lâm chưởng quỹ đi vào trong.
Bên trong nội viện, Mục Ngạo Thiết cởi trần, đang chơi trò trồng cây chuối,
một tay chống ngón trỏ xuống đất, tay kia còn cầm một dây xích sắt to lớn để
gia tăng sức nặng.
Nam Trúc đang lải nhải gì đó với Tiểu Hắc ở trong đình, không biết đang giảng
đạo lý gì, còn Tiểu Hắc thì mặt đầy hiếu kỳ đặt câu hỏi. Nói chung là một bên
dám giảng, một bên dám hỏi.
Ngô Hắc ngồi trên bậc thềm một tiểu viện, cầm xem một đống giấy trên tay,
đang tự mình kiểm tra việc học của con mình. Bây giờ, thân thể vị tài tử đệ nhất
thiên hạ kia không được khỏe nên ông ta đành phải tự mình đốc thúc con trai
học tập.
Dữu Khánh thì nhắm mắt nằm ở trên ghế tựa, tận hưởng ánh nắng hiếm hoi
trong ngày, ánh nắng xuyên qua cửa sổ trời tạo ra một cột sáng chiếu xuống
dưới, tuy rằng cảnh tượng này kéo dài không được bao lâu, nhưng ở tại U Giác
Phụ, đây vẫn là một sự tận hưởng cực kỳ xa xỉ.
Lúc trước, nếu như không phải cậy vào việc gọi là độc quyền kinh doanh “Tiên
đào”, bọn hắn cũng lấy không được một cửa hàng tại vị trí tốt như vậy.
Trùng Nhi ngồi ở phía sau ghế tựa, hai tay nắm hai bên đầu Dữu Khánh lắc lư
không ngừng, giúp hắn chăm sóc điều dưỡng đốt sống cổ.
Sở dĩ như vậy là bởi vì một ngày Dữu Khánh tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện thấy
cổ mình không thể động đậy nữa rồi, hơi dùng sức vặn nhẹ một cái đã đau tận
xương tủy, cái cổ giống như đã bị gỉ sét cứng ngắc rồi, lúc đó hắn thật sự hoảng
sợ quá chừng.
Không nghi ngờ tới điều gì khác nữa, trực tiếp nghĩ đến vấn đề này có liên quan
tới đốt xương bị biến dị gồ lên kia, vì vậy một đám người lần nữa rạch mở da
thịt sau gáy hắn ra xem, không ngoài dự liệu, sự biến dị xương vàng sau cổ đã
từ chỗ gồ lên lan tới vị trí hai khớp xương trên dưới.
Về chứng bệnh này, Ngô Hắc cũng không giải thích được rõ ràng, xương vàng
kim của ông ta là bẩm sinh, không có quá trình chậm rãi biến đổi như vậy, cũng
chưa bao giờ trải qua tình cảnh bị cơn đau đớn giày vò.
Nhưng bọn hắn lại không biết phải đi tìm ai để điều trị, then chốt là cũng không
dám để cho người khác biết được, chưa đến tình trạng thực sự không còn cách
nào khác thì bọn hắn sẽ không để cho người ngoài biết được.
Về sau lại, bọn hắn chỉ có thể dùng tới cách của không còn cách nào khác, đó là
cưỡng ép hoạt động khớp xương cổ của hắn.
Cảm giác bị cưỡng ép hoạt động khớp xương quả thực rất đau đớn, đau đến nỗi
linh hồn bay cả ra, nhưng quả thực có hiệu quả, vặn vẹo, cọ xát nhiều một lúc,
cổ hắn đã có thể cử động trở lại.
Vì vậy liền biến thành cảnh này, Trùng Nhi hỗ trợ hắn hoạt động xương cổ
thường xuyên hơn.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều có lo lắng băn khoăn, cả hai đều biết sớm
muộn gì mình cũng phải gánh chịu đau khổ này, có lão Thập Ngũ ở phía trước
dò đường cũng rất tốt, cũng không biết nếu cứ một mực lan tràn rộng ra như vậy
thì sẽ tạo ra hậu quả kinh khủng gì, đó sẽ là một ngày rất khó chịu nổi.
Vốn dĩ, ba người còn định đi ra ngoài tìm kiếm việc làm, lén lút dùng cái tên giả
đi làm công việc gì đó cho người ta, nếu không, đến hẹn 10 triệu sang năm thì
phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ ngồi không chờ đợi là có thể từ trên bầu trời
rơi xuống hay sao? Dù sao đều là Huyền cấp tu sĩ, cho dù đi ra ngoài kiếm cái
công việc hộ vệ giữ nhà, một ngày một người cũng không thể ít hơn một nghìn
lượng bạc.
Kỳ thực, dựa vào danh tiếng của bọn hắn hiện giờ, hoàn toàn có thể tìm được
công việc béo bở hơn, nhưng mà bọn hắn đã đắc tội một ít người mà thực lực
của bọn họ không tương xứng, đã làm ra những việc mà đa số người không dám
làm, cho nên bọn hắn căn bản không dám quang minh chính đại đi ra ngoài tìm
việc làm.
Đương nhiên, thuyền đến bờ tất có chỗ đậu, ít nhất thì bản thân Dữu Khánh là
nghĩ như vậy, có thể tìm được công việc để kiếm tiền hay không phải xông ra
ngoài thử một lần mới biết được, không nhất định cứ phải tử thủ Diệu Thanh
Đường, đường là do người đi mà có, nhân lực dư thừa, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi,
phải đi ra ngoài tìm cách.
Nào ngờ đột nhiên lại đổ bệnh, chuyện đi ra ngoài tìm việc làm đành phải tạm
thời gác lại.
“Chào, chào, chào.”
Tiến vào nội viện, Lâm chưởng quỹ liên tục gật đầu, gật đầu chào hỏi với tùng
người trong sân, ánh mắt tự nhiên nhịn không được chú ý tới Dữu Khánh, Nam
Trúc và Mục Ngạo Thiết một chút, biết rõ ba vị này bây giờ thế nhưng là ngưu
nhân rất nổi tiếng trong giới Tu Hành.
Không thể tránh được, ân oán giữa sư huynh đệ ba người cùng Già La Sơn đã
lan truyền ra rồi, tin đồn nói rằng Vương thị Già La Sơn cường thế như vậy đã
bị ba người phá đổ, đó thế nhưng là Linh thực đại phái xếp trong mười hạng đầu
tại Cẩm quốc, giàu có thế lớn.
Lâm chưởng quỹ cũng nghe nói ba tên gia hỏa còn đập phá cửa hàng của Trấn
Hải sứ Ảo Vọng, hai lần bị bắt vào ngục giam thanh danh hiển hách của Trấn
Hải ty, nghe nói còn từng bị cực hình tra tấn, cũng không biết là thật hay giả,
nhưng là không có mấy người hai lần bị bắt giam vào nhà tù của Trấn Hải ty mà
vẫn có thể sống sót đi ra.
Lão ta vốn có ý nghĩ, muốn nhờ Dữu Khánh ký tên, đề biển giúp cho cửa hàng
của bọn lão, Thám Hoa lang mà, tài tử đệ nhất thiên hạ a, nhưng về sau nhìn
thấy bên này đắc tội một đống người, phát hiện treo chiêu bài buôn bán có danh
hiệu của vị này quả thực không thích hợp, đành phải bỏ qua, tránh dẫn tới tà
hỏa.
Trong số hàng xóm láng giềng, không chỉ mình lão ta có ý nghĩ này.
Lão ta cũng không phải lần đầu tiên bước vào bên trong nội viện Diệu Thanh
Đường, hàng xóm láng giềng với nhau ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, coi
như là thường có lui tới.
Lão ta vẫn theo thói quen cũ, vừa tiến vào trong sân, lại chắp tay sau lưng đi tới
dưới một gốc cây giữa sân, đi vòng quanh quan sát thưởng thức trên dưới, thỉnh
thoảng lại lắc đầu có vẻ tiếc rẻ.