Màn đêm từ từ buông xuống, Ảo Vọng lại lần nữa huy hoàng rực rỡ ánh đèn.
Ở trong phòng, Dữu Khánh, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết cùng với Tiểu Hắc
cõng theo “Đại bổng” đứng thành một hàng, đối diện họ là Hồ Vưu Lệ lẻ loi
đứng ở một bên.
Nam Trúc tươi cười vui vẻ nói: “Vưu Lệ, đa tạ mấy ngày nay đã khoản đãi
chúng ta, xin lỗi đã quấy rầy.”
Hồ Vưu Lệ vội vàng xua tay, “Không quấy rầy không quấy rầy, các ngươi còn
giúp ta có được bức chữ lưu niệm của Thám Hoa lang nữa nha, là ta kiếm lời.”
Lời nói này khiến sư huynh đệ ba người xấu hổ, cảm thấy đã lợi dụng người ta,
Nam Trúc cười hắc hắc nói: “Nếu ngươi đã thích như thế, vậy để lần sau đi, lần
sau gặp Thám Hoa lang, sẽ bảo hắn viết thêm vài tấm lưu niệm cho ngươi.”
“Thật sao?” Hồ Vưu Lệ mở to hai mắt nhìn gã, hai tay ôm chặt trước ngực,
dáng vẻ như muốn reo hò hoan hô.
Dữu Khánh trừng Nam Trúc một cái, rất muốn hỏi gã, có biết chi phí ký gửi
hàng hóa đắt thế nào không, ngươi bỏ ra sao? Vì vậy hắn cất tiếng cắt lời,
“Ngươi đừng có nghe hắn nói dóc, Vưu Lệ, tạm biệt. Tiểu Hắc, đã cảm tạ tỷ tỷ
chăm sóc hay chưa?”
Tiểu Hắc lập tức phất tay chào tạm biệt, “Tỷ tỷ, nhớ tới chơi với chúng ta, ta
mời ngươi ăn món ngon.”
Hồ Vưu Lệ tiến tới xoa xoa đầu nó, “Ừ, rảnh rỗi sẽ đến chơi với các ngươi.
Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho tỷ tỷ biết nhà các ngươi ở nơi nào?”
Vừa nghe hỏi như vậy, Tiểu Hắc không biết có nên nói ra hay không, cẩn phải
giữ bí mật thì nó vẫn là giữ rất kín đáo, lập tức quay đầu lại nhìn về phía đám
người Dữu Khánh.
Dữu Khánh liền hỗ trợ trả lời: “Chúng ta không ở cố định một nơi, cũng chưa
chắc sẽ ở lại nơi nào, có cơ hội sẽ liên hệ lại.”
Chuyện rắc rối với Già La Sơn gây ồn ào không ít, hắn biết người ta sớm muộn
gì cũng sẽ biết được bọn họ là ai, hiện tại người ta còn chưa biết là bởi vì có
một số việc liên lụy đến người ở cấp bậc tương đối cao, người biết rõ tình hình
không phải là kẻ không biết giữ mồm giữ miệng mà đi ăn nói lung tung khắp
nơi, để lan truyền xuống tầng thấp hơn thì cần có quá trình và thời gian.
Hồ Vưu Lệ a một tiếng, biết người ta không muốn nói, nàng ta cũng đã hỏi Tiểu
Hắc nhiều lần, nhưng Tiểu Hắc một mực không nói, lúc đó nàng ta đã cảm thấy
được là nó đang giữ bí mật.
Cuối cùng, Hồ Vưu Lệ đưa bọn hắn ra ban công, tận mắt nhìn theo bốn người
phi thân xuống lầu rời đi. Nàng ta nhẹ nhàng cúi người dựa vào lan can, hai tay
chống cằm ôm má nhìn theo, hai cái tai hồ ly còn hơi nhúc nhích một chút, đôi
mắt trong veo sáng ngời dưới ánh đèn, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tiểu Hắc mỗi bước quay đầu ba lần, bồi hồi lưu luyến, thỉnh thoảng lại vẫy tay
từ biệt, đám người Dữu Khánh cũng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem bóng
người trên ban công.
Đến giây phút cuối cùng, bọn họ vẫn không nói cho nàng ta biết thân phận chân
thực.
Giống như Dữu Khánh đã nói, để cho nàng ta cuốn vào quá sâu sẽ hại nàng ta,
mình cũng không có năng lực bảo đảm được gì cho người ta, không bằng duy trì
một khoảng cách nhất định. Người ta có cuộc sống của người ta, có thể có một
căn nhà thuộc về mình tại nơi Ảo Vọng này là điều mà rất nhiều người không
thể bằng được, sau khi trời sáng tiếp tục cõng một đống đồ vật lang thang buôn
bán trên đường phố cũng là chuyện rất tốt.
Hải Tiêu các, Từ Văn Tân chắp tay đứng ở trước vách tường, nhìn chằm chằm
vào sơ đồ liên kết manh mối giăng khắp nơi trên tường, trầm tư suy nghĩ.
Nga Mi gõ cửa tiến vào, đi đến bên cạnh hắn bẩm báo: “Bọn họ đã công khai
mang theo tiểu hài tử khiêng gậy kia leo lên đò, xem ra lần này là chính thức rời
khỏi Ảo Vọng. Đã tìm hiểu được mục đích chuyến đi đến Bích Hải Thuyền
Hành, khoản nợ hai trăm triệu mà bọn họ thiếu nợ Thuyền hành đã được chuyển
hết toàn bộ sang cho địa đầu xà Thanh Nha, do Thanh Nha chịu trách nhiệm trả
nợ, nhưng không thấy bóng dáng Thanh Nha, là Cổ Thanh Chiếu dùng danh
nghĩa Kinh Hồng điện để bảo lãnh. Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà hiện nay
không biết đi đâu.”
Từ Văn Tân vẻ mặt đầy kinh ngạc, “Tại sao Thanh Nha lại trả giúp hắn khoản
nợ hai trăm triệu chứ?”
Nga Mi: “Không biết.”
Từ Văn Tân im lặng suy tư một lúc, sau đó có vẻ như là thở phào nhẹ nhõm,
“Thanh Nha trả nợ giúp hắn, Long Hành Vân không biết tung tích, hắn lại dám
dẫn theo tiểu hài tử công khai rời đi, xem ra phiền toái trước mắt đã được hắn
giải quyết rồi, ít nhất là được tạm hoãn, cũng không biết tên gia hỏa này đã làm
ra trò quỷ gì, hại ta một trận nơm nớp lo sợ.”
Trong mắt Nga Mi lộ ra vẻ mong đợi, “Muốn biết chuyện gì xảy ra, tìm tới họ
hỏi một chút không phải được rồi sao? Công tử, chúng ta có nên đuổi theo hỏi
hay không?”
Ánh mắt Từ Văn Tân lại quan sát sơ đồ manh mối trên tường, “Người lấy hắn ra
làm mồi kia đến cùng là ai chứ, chúng ta cũng không rõ ràng, cũng không biết
nó muốn làm gì…” Nói đến đây hắn hơi hơi lắc đầu.
Những hòn đảo nhỏ dày đặc chi chít như sao trên trời, nơi cầu tàu của một hòn
đảo trong số đó, một chiếc đò đang tiến lại gần bờ.
Ba lớn một nhỏ bước lên bờ, đi chưa được mấy bước liền quay đầu lại nhìn,
thấy Giao nhân đưa đò đẩy đò ào ào rời đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã biến
mất tại trong bóng tối, khiến cho người ta có cảm giác giống như đang bỏ trốn
thoát thân.
Trong lúc mấy người còn đang không hiểu ra sao, bỗng nhiên thấy có tiếng
bước chân thình thịch đạp ván gỗ đi tới.
Mấy người lại nhất tề soàn soạt quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng một nữ nhân
chậm rãi đi tới, mặc bạch y.
Sư huynh đệ ba người đột nhiên cảm thấy không ổn, dồn dập lấy Huỳnh thạch
ra để chiếu sáng, tay cũng lần lượt đặt tại trên chuôi kiếm.
Đợi đến khi bóng người đến gần, nhìn thấy rõ dung mạo mới biết là một phụ
nhân da trắng nõn nà, thân thể thướt tha, trên mặt là nụ cười ngọt ngào duyên
dáng đi tới.
Hai người Nam, Mục càng thêm cảnh giác, Dữu Khánh nhưng là sửng sốt, bởi
vì hắn nhận biết người này, chính là phụ nhân Hải tộc mà hắn gặp được cạnh bờ
biển khi đi theo Minh tăng lúc mới tới Minh tự.
Tiểu Hắc cảm nhận được bầu không khí không thích hợp, hắn nhanh chóng
chụp lấy cây gậy cầm trong tay, cất lời quở trách: “Còn tiếp tục tiến tới đây, ta
đánh chết ngươi!”
Phụ nhân cười khúc khích, “Tuổi còn nhỏ nhưng tính khí lại không nhỏ a.”
Dữu Khánh đưa tay ngăn cản Tiểu Hắc lại, nhìn chằm chằm vào phụ nhân, hỏi:
“Ngươi?”
Hai vị sư huynh lập tức nhìn về phía hắn, Nam Trúc hỏi một câu, “Ai vậy?”
Dữu Khánh cũng không rõ phụ nhân này là ai, không biết tên gọi, chỉ biết là Hải
tộc.
Phụ nhân cười nói: “Mọi người không cần phải khẩn trương, ta tên là Ngọc
Kiều Kiều, là Tộc trưởng của Hải tộc. Thám Hoa lang, chúng ta lại gặp mặt.”
Tộc trưởng của Hải tộc? Hai người Nam, Mục nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn
phản ứng của Dữu Khánh.
Dữu Khánh chậm rãi buông tay ra khỏi chuôi kiếm, chắp tay chào, “Không biết
là tộc trưởng giá lâm, thứ tội. Tộc trưởng là muốn trở về Minh Hải sao?”
Ngọc Kiều Kiều lắc đầu, “Nghe nói hình như ngươi muốn rời đi, đặc biệt tới
tìm ngươi.”
Dữu Khánh không hiểu, hỏi, “Tìm ta làm gì chứ?”
Ngọc Kiều Kiều: “Muốn một thứ trên tay của ngươi, ngươi biết.”
Dữu Khánh ánh mắt lấp lóe, đại khái đã đoán được, hỏi: “Chiếc nhẫn?”
Ngọc Kiều Kiều gật đầu: “Không hổ là tài tử đệ nhất thiên hạ, chỉ vừa nhắc một
chút liền hiểu, không sai, chính là chiếc nhẫn đó.”
Dữu Khánh cất lời thăm dò: “Ngươi muốn chiếc nhẫn kia làm gì?”
Ngọc Kiều Kiều: “Chiếc nhẫn đó vốn là vật có liên quan tới Hải tộc ta, ta cũng
không dối gạt ngươi, Hải tộc ta có một cái cấm địa, bởi vì không có chìa khóa
để mở ra, đã phong ấn nhiều năm, mà sau khi hai chiếc nhẫn hợp nhất lại với
nhau thì nó chính là chìa khóa để mở ra. Thứ đó ngươi lưu giữ vô dụng, không
bằng trả lại cho Hải tộc ta, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Là chìa khóa Cấm địa sao? Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau.
Dữu Khánh nói: “Đã khiến ngươi thất vọng rồi, ta đã tặng chiếc nhẫn cho người
khác, không tại trên tay ta nữa.”
Ngọc Kiều Kiều vẫn không thay đổi nét tươi cười, “Tặng người? Thứ này cũng
có thể dùng làm lễ vật đưa tới đưa lui hay sao? Ta thực muốn biết ngươi đã đưa
cho người nào rồi, không ngại nói thẳng họ tên ta nghe một chút.”
Lời này làm cho Dữu Khánh nhíu mày, một người đã sống mấy nghìn năm, nói
ra e rằng trời long đất lở, đối với mấy người bọn hắn sợ là cũng không có điểm
gì tốt.
“Thế nào, nói không nên lời sao? Đó chính là lừa ta rồi. Thám Hoa lang, thứ đó
vốn chính là của Hải tộc ta, ta không muốn tổn thương hòa khí, ngươi ra cái giá
đi.”
Ngọc Kiều Kiều vừa mới nói xong, trên mặt biển đen ngòm bỗng nhiên truyền
đến một tràng âm thanh “leng keng leng keng” nhỏ và dày đặc.
Âm thanh lanh lảnh êm tai, có cảm giác du dương minh mẫn tâm thần, nhưng sư
huynh đệ ba người cũng không dám quay đầu lại nhìn, tiếp tục cảnh giác người
trước mắt, chỉ có Tiểu Hắc xoay người lại, đứng giữa mấy người vươn đầu nhìn
ra xa, nó có thể nhìn trong bóng đêm.
Đối với âm thanh này, Dữu Khánh cũng không xa lạ, lần đầu tiên nghe được đó
chính là xuất phát từ trong tay vị Tộc trưởng Hải tộc này, nhưng lần này, trong
âm thanh dường như có thêm nội dung khác.
Ánh mắt Ngọc Kiều Kiều đột nhiên hướng vào trong mặt biển tối như mực,
buột miệng nói ra: “Triều Tịch hợp nhất!”
Ánh mắt bà ta đột nhiên nhìn chăm chú vào mặt Dữu Khánh, “Ngươi thật sự đã
tặng cho người khác rồi?”
Dữu Khánh không nói gì, nhún vai, ra vẻ như là muốn nói ta đã nói rồi mà
ngươi không tin.
Ngọc Kiều Kiều đột nhiên lắc mình một cái bay lên, chúi người vào trong mặt
nước biển bên cạnh cầu tàu, gần như không hất tung lên một bọt nước nào, thậm
chí còn không có cả âm thanh, thân ảnh lướt nhanh trong nước, tạo ra một lằn
sóng trên mặt nước chạy nhanh đi xa, hình như chạy về phía có âm thanh truyền
tới.
Lúc này mấy người mới quay đầu lại nhìn về phía mặt biển, Mục Ngạo Thiết
hỏi: “Là nữ nhân ở trên lâu thuyền tới rồi sao?”
Không biết, mặc dù đều có suy đoán như nhau, nhưng đều không thể xác định.
“Không thích hợp ở lâu, đi thôi.”
Dữu Khánh kêu gọi một tiếng, rồi đưa tay chụp lấy Tiểu Hắc, lôi kéo đứa bé
đầy dã tính này rời đi.
Ánh sáng của Huỳnh thạch lần lượt biến mất, mấy bóng người rất nhanh rời đi