Lệ Nương nói:
“Các ngươi không phải đã tiến vào Kim Khư sao? Chút nợ nần này chẳng là gì
đối với Kim Khư, tùy tiện dời một chút cũng đủ để xóa sạch nợ nần. Các ngươi
không phải nói là cùng ca ca ta mới quen đã thân sao? Ca ca ta làm sao sẽ ngay
cả một chút thời gian để lấy ra một chút tiền cũng không cho các ngươi chứ?
Các ngươi nghìn vạn lần đừng nói với ta là quên lấy vàng ra đi.”
Lời nói này khiến ba người hết lời chống đỡ, mới nhận ra được những lời tự cho
là thông minh lúc trước chính là tự nhấc đá đập vào chân mình.
Nói chung là đã bị nàng ta chặn đứng lời muốn nói rồi, Dữu Khánh chỉ có thể
cười khổ nói: “Nói ra tiền bối có lẽ không tin, nhưng tình huống lúc đó quả thực
rất khẩn cấp, thật sự là đã quên đem ra một ít vàng.”
Lệ Nương rõ ràng là không muốn nói nhiều hơn, “Mặc kệ giữa các ngươi và ca
ca ca ta là có giao tình thực sự, hay là giả có giao tình, nếu đã đưa chiếc nhẫn
đến cho ta, tiền ta có thể cho các ngươi một chút, nhưng không có khả năng cho
các ngươi một tỷ. Một tỷ không phải là số lượng nhỏ. Có không ít người nhìn
chằm chằm vào các ngươi, nếu quá nhiều tiền rơi vào trong tay các ngươi,
nguồn gốc số tiền là cả một vấn đề, không cần phải bị những thế lực lớn đó bám
chặt truy xét.
Khoản nợ mà các ngươi thiếu, ta có thể giải quyết cho các ngươi. Hai mươi
triệu mượn Thanh Nha, ta có thể xóa bỏ, thiếu nợ Bích Hải Thuyền Hành hai
trăm triệu, ta cũng có thể để cho Cổ Thanh Chiếu đứng ra bảo lãnh, chuyển tới
trên đầu Thanh Nha. Các ngươi cưỡng ép bắt Thanh Nha làm con tin, phía bên
Xích Lan các coi như đã biết được tình hình, để cho Thanh Nha trả khoản nợ
này giúp các ngươi xem như giải thích được, nguồn gốc khoản tiền có thể vượt
qua được tra xét. Khoản khác thì thôi đi, không nên tiếp tục làm cho phức tạp,
bị người cắn quá chặt cũng không có lợi gì đối với các ngươi.”
Dữu Khánh hơi sững sờ, vội vàng nói: “Thực ra chúng ta không chỉ thiếu nợ
chừng đó tiền. Đống cây đào chúng ta lấy ra từ Tiểu Vân gian, ta đã đưa đến
trồng tại Đại Hoang Nguyên rồi, cũng thiếu nợ người ta không ít tiền công và
chi phí chăm sóc. Ta không cần nhiều hơn, chỉ cần thêm một trăm triệu là
được.”
Lệ Nương: “Ta đã nói rồi, không nên làm phức tạp thêm, nhiều một phần cũng
không có, các ngươi muốn thì lấy, không muốn thì quên đi. Có phải là nãy giờ
các ngươi nhìn thấy ta đã quá hòa nhã rồi phải không hả?”
Dữu Khánh lập tức chịu thua, “Được rồi, cứ như lời tiền bối đã nói.”
Trong lòng có phần không nói nên lời, hai mươi triệu nợ Thanh Nha, hắn không
có dự định trả, tính vào đây làm gì chứ?
Nhưng cho dù nói như thế nào đi nữa, có còn hơn không.
“Chiếc nhẫn.” Lệ Nương lại cất tiếng thúc giục.
Dữu Khánh nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt hơi lấp lóe, cất bước tiến lên,
đi về phía nội sảnh, nhưng một mực không thấy rõ được bộ mặt thật sự của đối
phương, muốn mượn cơ hội trả chiếc nhẫn để tiến sát tới nhìn xem.
Đi tới trước bức rèm che chuỗi hạt châu tiện tay đưa lên gạt ra, miệng chợt “A”
một tiếng, có thể nói là khẩn cấp rút tay về.
Hai người Nam, Mục cho rằng có biến, khẩn cấp lắc mình tới đây tiếp viện.
Dữu Khánh vội vàng vẫy vẫy hai tay ngăn cản bọn họ lại, “Đừng đi tới đây.”
Sau khi ngăn cản hai người lại, hắn mới lật tay nhìn nhìn bàn tay vừa mới đẩy
bức rèm che, nhìn thấy mép bàn tay xuất hiện hai vệt máu, có máu tươi chảy ra.
Hai người Nam, Mục không rõ lí do, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Dữu Khánh lại vươn tay tới, chậm rãi gạt bức rèm che ra. Lần này cả ba người
đều phát hiện thấy được sự khác thường, tại mặt sau bức rèm có nhiều sợi chỉ
cực nhỏ kéo căng thẳng đứng dọc theo chuỗi rèm châu, dùng móng tay cọ cọ
vào, xác định được chúng là những sợi chỉ kim loại, không biết bằng vật liệu gì.
Thực sự là chúng quá mảnh, có nghĩa là rất sắc bén, lại ẩn giấu tại phía sau bức
rèm che nên rất khó phát hiện ra.
Dữu Khánh có thể tưởng tượng được, vừa rồi nếu là dùng sức gạt mạnh bức rèm
ra, e rằng ít nhất sẽ đứt một ngón tay, nếu ai có ý đồ gây rối thô lô xông vào thì
nói không chừng ngay cả mạng nhỏ cũng phải bỏ lại dưới bức rèm che này.
Thực sự nghĩ tới mà sợ, hắn đưa cánh tay chảy máu của mình giơ chiếc nhẫn
lên, “Tiền bối, gần trong gang tấc, cũng không thể để cho bọn ta được thấy dung
nhan tiền bối sao? Chẳng lẽ đến bây giờ tiền bối vẫn còn không tin chúng ta?”
Lệ Nương: “Tin các ngươi chưa chắc đã là chuyện tốt, không tin các ngươi có lẽ
còn có thể bình an vô sự, mọi việc nên có lưu lại một chút chỗ trống, như vậy
tốt cho cả ngươi và ta. Không nên nhiều lời nữa, đưa chiếc nhẫn đây.”
Suy nghĩ một chút, không biết được sự sâu cạn của đối phương, cũng không
dám lỗ mãng, Dữu Khánh phất tay vung ra, chiếc nhẫn xuyên qua khe hở giữa
bức rèm bay đến.
Chiếc áo choàng trên người Lệ Nương dao động một cái, đèn tắt ngúm, hiện
trường lập tức chìm vào trong bóng tối, chắc hẳn cũng đã chụp được chiếc nhẫn
rồi, giọng nói của Lệ Nương vang lên trong bóng tối, “Quay lại đi.”
Dữu Khánh nhanh chóng hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng, “Tiền bối, năm đó
những cao thủ kia làm sao xông qua được Minh Hải đánh vào Minh Hải tiên
phủ?”
Nhưng mà không có lời nào đáp lại, chờ một chút, có tiếng bước chân rời đi,
hắn lấy Huỳnh thạch ra để chiếu sáng, chỉ nhìn thấy một bóng lưng bước hướng
vào bên trong.
Bất đắc dĩ, ba người chỉ có thể đi ra khoang thuyền, bầu trời rạng sáng, nhìn
thấy được bóng người mơ hồ ở đầu thuyền, đi đến gần, nhìn thấy là Cổ Thanh
Chiếu, Thanh Nha đã được xử lý băng bó tứ chi đang nằm trên boong tàu, Dữu
Khánh giơ Huỳnh thạch trong tay lên chiếu chiếu rọi sáng rồi cất đi.
Chiếc lâu thuyền bỗng nhiên đột ngột chuyển hướng, đuôi thuyền vang lên tiếng
nước rầm rầm, mấy người lắc mình đến bên cạnh mép thuyền nghiêng đầu nhìn
xem, ánh sáng không đủ, không nhìn thấy rõ được là thứ gì, chỉ mơ hồ nhận
thấy tựa như là một chiếc xúc tu to lớn chìm vào trong nước, khiến người kinh
ngạc.
Dữu Khánh quay đầu lại hỏi nữ nhân bên cạnh: “Thứ gì vậy?”
Cổ Thanh Chiếu: “Không biết, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chiếc thuyền sắt
này.”
Thuyền di chuyển với tốc độ rất nhanh, nhanh hơn Giao nhân đưa đò không biết
bao nhiêu lần, có cảm giác như đang cưỡi mây lướt gió, rẽ sóng tung bay, ước
chừng khoảng nửa canh giờ sau, khu vực sáng tối đan xen lại xuất hiện trước
mắt.
Khi lại nhìn thấy thuyền hoa đang dừng chờ kia, bên trong khoang thuyền
truyền ra giọng nói không hề có cảm xúc của Lệ Nương, “Đi đi thôi.”
Cổ Thanh Chiếu hướng vào khoang thuyền hơi khom người chào, sau đó cúi
người ôm Thanh Nha lên phi thân rời đi.
Sư huynh đệ ba người chỉ có thể chắp tay chào tạm biệt về phía khoang thuyền,
sau đó cũng phi thân đạp sóng rời đi.
Đến khi bọn hắn trở lại trên chiếc Hoa thuyền, quay đầu nhìn lại thì chiếc lâu
thuyền kia đã im lặng biến mất, không biết đã rời đi phương nào.
Sau đó Hoa thuyền cũng bắt đầu di chuyển, Dữu Khánh vẫn còn nhìn chằm
chằm vào vị trí chiếc lâu thuyền biến mất, vẫn còn đang suy nghĩ không biết vị
Lệ Nương này rốt cuộc là người nào, không biết Liễu Phiêu Phiêu nhận được
thông tin “Đầu To” đưa tới thì có thể phối hợp tra xét ra được thân phận của
nàng ta hay không