Sư huynh đệ ba người hơi giật mình, đều là một ít nhân vật thần thoại trong
truyền thuyết, đừng nói là tu sĩ bọn họ, ngay cả người thường cũng có nghe nói
tới vị tiên nhân này.
Nam Trúc đáp: “Có nghe qua. Manh mối mà tiền bối nói tới chẳng lẽ là chỉ
‘Kính hoa tiên uyển’ trong truyền thuyết sao?”
Lệ Nương nói:
“Đúng vậy. Thứ được gọi là đầu mối cũng chỉ là một ít thông tin ta nghe được
từ người hầu của tiên nhân. Có một lần, người hầu của một vị tiên nhân vừa đi
vừa nói chuyện phiếm với người khác, khi đi ngang qua bên cạnh ta thì nói
rằng, nói là khi ra khỏi ‘Kính hoa tiên uyển’ thì tại bên ngoài cửa ra vào có vô
số hoa lan rất nhanh nở ra, trông rất đẹp mắt, vì vậy thuận tay hái một đóa đem
về ngửi hương thơm. Mà một người khác thì nói, đó là bởi vì khi ‘Kính hoa tiên
uyển’ mở ra, tiên khí từ trong tiên phủ tràn ra ngoài, cho nên mới thúc giục U
lan nở hoa, bách thảo xuân về.”
Lời nói đến đây liền dừng lại.
Sư huynh đệ ba người sững sờ chờ đợi, đợi một lúc vẫn không có nghe nói tiếp,
Nam Trúc kinh ngạc hỏi: “Hết rồi sao?”
Lệ Nương: “Hết rồi.”
Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau một lúc, sau đó Nam Trúc gãi gãi
khuôn mập mạp của mình, “Đây tính là manh mối gì chứ?”
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, nét mặt đăm chiêu như nghĩ tới gì đó.
Mục Ngạo Thiết thình lình toát ra một câu, “Lối vào Tiên phủ có rất nhiều hoa
lan.”
Nam Trúc thoáng sửng sốt, rồi dường như cũng định thần lại, ngay lập tức cất
tiếng cười khổ, “Đã mấy nghìn năm trôi qua rồi, thương hải tang điền không
biết đã thay đổi bao nhiêu đời, trước hết chưa nói đến việc đi đâu để tìm kiếm,
nơi đó có còn mọc lan hay không cũng là một vấn đề, tùy tiện một ổ lợn rừng đã
có thể tạo ra tai họa rồi.
Hơn nữa, ngay cả khi tìm được nơi có nhiều hoa lan, làm sao có thể xác định
được đó chính là lối vào ‘Kính hoa tiên uyển’, nếu xác định được rồi thì đi vào
bằng cách nào? Tất cả những vấn đề này chúng ta đều không biết. Lui một vạn
bước mà nói, cho dù chúng ta biết rõ được hết mấy vấn đề này, ‘Kính hoa tiên
uyển’ có Thủ sơn thú hay không chứ?”
Không cần phải nói mới biết được có bao nhiêu nguy hiểm, dù sao lúc trước
mọi người cũng đã lội qua hai nơi tiên phủ, cũng đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của
Thủ sơn thú. Minh Hải này coi như là nơi tiên phủ thứ 3, chẳng qua là Thủ sơn
thú nơi này đã bị người khác diệt trừ rồi mà thôi, nhưng mức độ nguy hiểm do
lòng người mang đến cũng không kém bao nhiêu.
Nói cũng phải, ba người lại trở nên trầm mặc..
Lệ Nương có ý thể hiện ra đã nói hết hết rồi, đưa ra yêu cầu: “Giao chiếc nhẫn
cho ta.”
Dữu Khánh nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, cảm thấy trả chiếc nhẫn thì sẽ bị đuổi
khách, trong khi hắn còn có rất nhiều nghi vấn, hắn lập tức thử hỏi một vấn đề:
“Lúc trước ca ca của ngài là người bình thường, biến thành Đại lực sĩ là chuyện
gì vậy?”
Lệ Nương trầm mặc một hồi, nhưng cuối cùng vẫn nói cho hắn biết, “Có một số
công việc dựa vào nhân lực bình thường đi làm sẽ rất chậm, biến thành cự nhân
tự nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều, vì vậy tiên nhân cho người bình thường dùng
một loại tiên đan, sau đó người bình thường liền sẽ biến thành cự nhân, chỉ là
trong quá trình biến lớn đó sẽ vô cùng đau đớn, sẽ một mực cuồng ăn không
ngừng, cho đến khi lớn lên trở thành lực sĩ mà tiên nhân cần thì mới thôi.
Những hài cốt cự nhân mà các ngươi nhìn thấy ở bên ngoài đều là người bình
thường biến thành, cũng không phải là một chủng tộc khác như các ngươi vẫn
tưởng.”
Dữu Khánh: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao các tiên phủ lại đột
nhiên đóng kín, vì sao từ đó về sau hoàn toàn không còn vết tích tiên nhân?”
Lệ Nương: “Ta cũng muốn biết rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy lúc đó nhân
tâm hoảng sợ, tà khí lan tràn, giống như xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng lúc đó
địa vị của ta hèn mọn, biết được rất ít, có hỏi cũng chỉ sẽ rước lấy lời răn dạy.”
Tà khí lan tràn sao? Sư huynh đệ ba người lại nhìn nhau, Nam Trúc hỏi: “Tà khí
từ đâu tới nhiều như vậy?”
Lệ Nương: “Không biết, dường như là những tiên nhân đã làm ra chuyện gì đó.
Được rồi, đưa chiếc nhẫn cho ta.”
Dữu Khánh có phần quyến luyến với chiếc nhẫn ở trên tay, mặc dù không biết
có lợi ích gì hay không, nhưng dù sao cũng là vật của tiên gia, có thì luôn tốt
hơn so với không có, hắn liền mở lời thăm dò: “Ta cùng với lệnh huynh mới
quen đã thân, đến nay vẫn còn hoài cảm, chiếc nhẫn của lệnh huynh, có thể lưu
cho vãn bối làm kỷ niệm hay không?”
Nam Trúc vội vàng gật đầu theo, cũng có ý nghĩ tương tự, dù sao cũng là vật
của tiên gia.
Lệ Nương: “Thứ ca ca ta đưa cho ta, ta không giữ lại làm kỷ niệm, lại phải lưu
cho ngươi, là đạo lý gì chứ?”
Nam Trúc vội nói: “Cho chúng ta chiếc nhẫn của tiền bối làm kỷ niệm cũng
được.”
Lệ Nương: “Các ngươi xứng sao?”
Lời nói này, rất không có tình cảm, khiến bọn hắn lúng túng, Nam Trúc cười
gượng, không tiếp tục hé răng, ở trong lòng thì lẩm bẩm rủa không ngừng.
Dữu Khánh hơi nhếch miệng, sau đó vẫn tiếp tục nói ra ý kiến, “Lời nói của tiền
bối thật không có đạo lý, chúng ta vì lệnh huynh chạy một chuyến, chẳng lẽ một
chút lợi ích cũng không có, chẳng lẽ chạy không công một chuyến rồi hay sao?”
Vừa nghe nói như vậy, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều gật đầu, nhất là Nam
Trúc, gã lập tức cất lời phụ họa: “Đúng vậy, dù sao cũng phải cho chút lợi ích
đi, cũng không thể chạy không một chuyến a?”
Lệ Nương hừ một tiếng, “Các ngươi muốn lợi ích gì?”
Sư huynh đệ ba người nhìn nhìn nhau, có thể yêu cầu lợi ích gì bây giờ chứ?
Đòi quyền thế là vô nghĩa, nếu đã không chiếm được vinh hoa, vậy thì chỉ có
thể lựa chọn phú quý rồi, Dữu Khánh vội ho một tiếng, “Được rồi, chúng ta
cũng không làm ra được chuyện lòng tham không đáy, thô tục một chút có lẽ
đơn giản, chắc hẳn tiền bối không thiếu tiền, cho chút tiền xem như xua đuổi
chúng ta là được, coi như là để cho chúng ta có một lời bàn giao với bản thân
mình.”
Nam Trúc lại liên tục gật đầu theo, “Rất đúng, rất đúng, tùy tiện cho một chút
xua đuổi là được.”
Lệ Nương dùng giọng điệu không có bất kỳ cảm xúc gì, hỏi: “Các ngươi muốn
bao nhiêu tiền?”
Dữu Khánh nhấc tay, hai bàn tay mười ngón góp lại với nhau, “Một tỷ lượng
bạc là đủ rồi.”
Nam Trúc đằng hắng nói: “Cũng tạm đủ.”
Đôi mắt sáng ngời tràn đầy mong đợi, trong lòng đã bắt đầu nhẩm tính xem
mình có thể được chia bao nhiêu, đánh giá lão Thập Ngũ sẽ không keo kiệt, ít
nhất cũng là một trăm triệu vào tay.
Lệ Nương hỏi ngược lại: “Nghe nói các ngươi thiếu một khoản nợ rất lớn?”
Dữu Khánh thở vắn than dài: “Không việc gì gạt được tiền bối, thực sự là không
còn cách nào, nếu không chúng ta cũng sẽ không da mặt dày đòi tiền với ngài.”
Nam Trúc cũng buông tiếng thở dài, “Đã để tiền bối chê cười.”