Bán Tiên

Chương 559: Triều Tịch hòa hợp (2)




Một lúc sau, nữ nhân bên ngọn đèn lại phất tay ném ra.

Vù! Chiếc nhẫn bay xuyên qua bức rèm vọt bắn ra ngoài, Dữu Khánh đưa tay

chụp lấy được, nhưng rõ ràng lớn hơn không ít.

Hắn chậm rãi mở lòng bàn tay chụp chiếc nhẫn ra, ánh mắt mấy người đều chú

ý vào trong lòng bàn tay hắn, nhìn thấy được chiếc nhẫn đó quả thực đã to hơn

rồi, hình dáng mặt nhẫn đã hoàn toàn thay đổi.

Dữu Khánh lật xem, kỳ thực không phải thay đổi, chỉ là nhiều thêm một chiếc

nhẫn khác, hai chiếc nhẫn trông giống nhau như đúc nhưng ăn khớp vào với

nhau thành một khối, khít lại với nhau thành một chiếc nhẫn, mặt nhẫn là hai

con cá bơi âm dương giao phối.

Hắn lật xem quan sát một hồi, dùng sức bóc ra, lại tách ra thành hai chiếc nhẫn

độc lập.

“Triều tới khách tới, Tịch đi khách đi, âm dương hòa hợp, gọi là Triều Tịch.”

Nữ nhân bên ngọn cô đăng ở trong phòng cất lên giọng nói nhỏ nhẹ giống như

nói mớ, có thể nghe ra được nàng ta dường như đang chìm vào trong dòng suy

nghĩ nào đó.

Thanh Nha và Cổ Thanh Chiếu thì càng thêm kinh nghi bất định, lúc này Can

nương tựa như biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

Khi Dữu Khánh nghe được lời nói đó của đối phương, cuối cùng hắn cũng tìm

thấy được sự khác nhau giữa hai chiếc nhẫn, mặt trong vành một chiếc nhẫn là

nhẵn nhụi, một chiếc khác thì giữa mặt bên trong có khắc lõm, một đường chỉ

lõm.

Hắn nhớ được chiếc nhẫn trên tay mình là bên trong không có chỉ lõm, nói cách

khác, chiếc nhẫn có đường kẻ lõm đó là chiếc nhẫn trên tay đối phương, chiếc

nhẫn trên tay mình hẳn gọi là “Triều giới”.

Nhìn thấy điều này, đừng nói tới hắn, ngay cả Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết

cũng xác nhận được, không sai, đúng là một chiếc nhẫn khác, và ngươi có thể

nắm giữ chiếc nhẫn này cho dù không phải là người bọn hắn muốn tìm thì tất

nhiên cũng là người có liên quan tới mục đích chuyến đi này của bọn hắn.

Thở dài ra một hơi, Dữu Khánh nhìn nhìn nữ nhân bên ngọn cô đăng, rồi

nghiêng đầu ra hiệu cho Mục Ngạo Thiết, “Giao người cho bà ta.”

Lúc này Mục Ngạo Thiết mới giải trừ áp chế đối với Thanh Nha, giao Thanh

Nha cho Cổ Thanh Chiếu.

Cổ Thanh Chiếu ôm ngang đại nam nhân này ở trên tay, hơi khom người chào

người trong phòng, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi nghe tiếng bước chân đã đi xa, Dữu Khánh hỏi: “Lời chúng ta muốn

nói, có thể nói ra tại nơi đây hay không?”

Nữ nhân trong nội sảnh: “Yên tâm, ta đã dặn dò muốn nói chuyện riêng cùng

các ngươi, bọn họ sẽ không nghe được nội dung chúng ta nói chuyện. Chiếc

‘Triều giới’ trên tay ngươi là từ đâu mà có?”

Dữu Khánh hơi suy nghĩ một chút, sau đó đáp: “Không tiện nói, trước tiên ta

cần xác nhận xem ngươi là ai đã, khi đã xác nhận được mối quan hệ giữa ngươi

với chiếc nhẫn ‘Tịch giới’ này, lúc đó mới có thể quyết định có nên nói cho

ngươi biết chúng ta có được chiếc nhẫn này từ đâu.”

Ở một bên, Nam Trúc nghe vậy thì khẽ gật đầu, thể hiện đồng ý, thực sự là nơi

bọn họ có được chiếc nhẫn này không phải tầm thường, một khi để tiết lộ ra

ngoài, đó sẽ là trời long đất lở.

Nữ nhân bên ngọn đèn nói: “Các ngươi dán thông báo tìm thân đầy đường, bây

giờ đã nhìn thấy được chiếc ‘Tịch giới’ này lẽ nào còn không biết ta là ai?”

Nam Trúc nhịn không được chen vào một câu, “Lẽ nào ngươi là Lệ Nương?”

Nữ nhân trong phòng: “Là ta. Trước lúc Tiên phủ trầm tịch, ta sợ ca ca lại đến

Minh Hải tìm ta sẽ bất tiện, ta khẩn cấp nhờ người chuyển ‘Triều giới’ đến cho

ca ca, suy nghĩ anh ấy có ‘Triều giới’ trong tay, Hải tộc nhìn thấy tự nhiên sẽ

đưa đến tiên phủ gặp mặt ta, nhưng không ngờ thời thế đổi thay, đã khó gặp

lại.”

Cho dù đã có dự đoán, nhưng khi sư huynh đệ ba người nhận được xác nhận thì

vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.

Nam Trúc lại kinh nghi hỏi: “Ngươi nhưng là đã sống mấy nghìn năm rồi?”

Nữ nhân ngồi bên ngọn đèn vẫn bình tĩnh, không dao động: “Ta là tiên nhân,

đồng thọ cùng thiên địa, sống mấy nghìn năm thì tính là cái gì.”

Tiên nhân? Sư huynh đệ ba người nhìn nàng ta, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Nam Trúc nhịn không được, hỏi: “Nếu như ngươi thực sự là tiên nhân, trên đời

này còn có thể có chuyện đám Yêu giới Đại thánh đó sao? Gặp mặt cùng chúng

ta cần gì phải lén lút?”

Nữ nhân: “Mục đích chúng sinh thành tiên là vì trường sinh, không phải vì đánh

đánh giết giết? Không phải tất cả tiên đều thích đánh đánh giết giết. Xưng

vương xưng bá như bọn họ vậy, với ta mà nói, chẳng có ý nghĩa gì? Có nói các

ngươi cũng không hiểu, cần gì phải nhiều lời, còn là nói xem các ngươi từ đâu

có được chiếc nhẫn này đi?”

Kỳ thực, câu trả lời cho vấn đề đã rất rõ ràng, nhưng cả hai bên đều không chịu

trực tiếp nói thẳng ra, đều đang làm bước xác định cuối cùng.

Dữu Khánh vẫn chưa chịu dễ dàng thổ lộ ra nơi lấy được chiếc nhẫn, hỏi ngược

lại: “Ngươi đã sớm biết rõ chúng ta đang tìm ngươi?”

Nữ nhân ngồi bên bàn: “Các ngươi dán thông báo tìm thân đầy đường, nếu là ta

còn không chú ý đến các ngươi, chẳng phải ta đã thành người mù rồi sao?”

Dữu Khánh: “Cho nên về sau chúng ta bắt đầu gặp phải phiền phức, chuyện

Vương Vấn Thiên hãm hại chúng ta đoán chừng cũng không thoát khỏi có liên

quan với Thanh Nha đi? Và cả một số phiền phức sau đó nữa.”

Nữ nhân bên đèn: “Không ngờ tới ngươi từ lâu đã biết rõ phía sau Thanh Nha

còn có Can nương là ta đây, nếu là như vậy, chuyện sau đó quả thực có phần dư

thừa.”

Dữu Khánh: “Mặt khác, cũng không phải là dư thừa, nếu như không phải có

chuyện sau đó, nếu không phải ‘Linh Tê trai’ trồi lên mặt nước, ta quả thật đoán

không được Can nương phía sau Thanh Nha chính là Lệ Nương mà ta muốn

tìm, còn thật sự không biết sẽ bị ngươi giày vò thêm bao lâu nữa.”

Nữ nhân trong phòng: “Chuyện của Linh Tê trai, hoặc nói là chuyện có liên

quan tới lai lịch thực sự của ta, đám người Thanh Nha không biết rõ chút nào.

Trái lại, năng lực của các ngươi đã vượt quá sự dự liệu của ta, ta không ngờ

rằng hành trình Tử Lan đảo các ngươi vậy mà có thể đảo khách thành chủ, còn

có thể bắt được Thanh Nha, dẫn đến việc các ngươi đoán ra được có liên quan

tới ta.”

Dữu Khánh: “Về ‘Linh Tê trai’, là ngươi cố ý để cho chúng ta tìm được đi?”

Nữ nhân bên đèn: “Theo dõi hướng đi của các ngươi, thấy các ngươi muốn chạy

trốn rời khỏi Ảo Vọng, đương nhiên là muốn lưu khách lại, vỉ vậy mà phải đảo

qua cho các ngươi nhìn thấy.”

Sư huynh đệ ba người nhớ lại ngày đó, đám cầm cờ phướn đi dạo kia đảo qua

trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, đã bị người ta đùa giỡn

vòng vòng mà không biết.

Dữu Khánh có điểm nghiến răng, hỏi: “Nếu ngươi đã giao chiếc nhẫn cho ca ca

ngươi, nếu đã biết rõ chúng ta cầm chiếc nhẫn tới đây rồi, ngươi hẳn phải biết rõ

chúng ta là do ca ca ngươi phái tới, vì sao còn phải nhiều lần hãm hại chúng

ta?”

Nữ nhân bên ngọn cô đăng: “Ai có thể đảm bảo rằng người cầm chiếc nhẫn tới

đây thì nhất định là do ca ca ta phái tới? Ai có thể đảm bảo rằng không phải do

những thế lực vẫn luôn luôn cầu trường sinh kia lấy được rồi cầm tới đây lập bố

cục? Ta đương nhiên là phải đùa nghịch các ngươi, thả vào trong nồi lần lượt

rang xào các ngươi, tranh thủ tìm hiểu rõ ràng xem phía sau các ngươi có khả

năng ẩn giấu trợ lực nào không, để xác nhận xem có phải là có người đang bố

cục hay không, lúc đó mới có thể quyết định có lộ diện gặp mặt các ngươi hay

không.”

“Rang xào sao?” Nam Trúc nhớ tới những lần mạo hiểm hoặc là gặp phải thê

thảm lúc trước, cất tiếng cười ha hả, “Ngươi có biết hay không thiếu một chút

ngươi đã đùa chết chúng ta rồi?”

Nữ nhân bên ngọn cô đăng: “Yên tâm, ta luôn nhìn chằm chằm vào các ngươi,

chỉ cần ta không có dự định để cho các ngươi chết, các ngươi tự nhiên không

chết được.”

Dữu Khánh: “Nhìn chằm chằm vào chúng ta? Tử Lan đảo thì nói như thế nào?

Đừng cho là ta không biết, Thanh Nha đã khoanh tay đứng nhìn rồi, nếu như

không phải chúng ta phản ứng nhanh, e rằng đã bị Long Hành Vân đùa chết.”

Nữ nhân bên ngọn cô đăng:

“Ta đã nói rồi, có một số việc Thanh Nha cũng không biết rõ tình hình. Cho dù

hắn khoanh tay đứng nhìn, các ngươi cũng không chết được, nếu ta đã có thể

sắp xếp để các ngươi đi Tử Lan đảo, đương nhiên sẽ có người thay ta tại Tử Lan

đảo nhìn chằm chằm vào các ngươi, dù Ngân Sơn Hà xuất thủ cũng giết không

được các ngươi, trong lúc nguy cấp tự nhiên sẽ có người xuất thủ cứu các

ngươi, không phải các ngươi đã gặp mặt hắn rồi sao chứ?”

Nghe được lời này, sư huynh đệ ba người sửng sốt, trong đầu gần như cùng lúc

lóe lên một hình ảnh, là hình ảnh lão già câu cá bên bờ biển u tối kia.