Bán Tiên

Chương 557: Can nương (2)




Dữu Khánh lập tức cứng họng, không nói nên lời, Nam Trúc đang vững vàng

khống chế Thanh Nha, còn có Mục Ngạo Thiết đang điều khiển xe ngựa, đều

nín thở, có thể hình dung được cảm cúc trong lòng bọn hắn lúc này.

Người có thể nói ra lời này cho thấy đã biết rõ mục đích chuyến đi này của bọn

hắn.

Mà biết rõ được bí mật này, tại Ảo Vọng, ngoại trừ ba người bọn hắn ra, nếu

như còn có một người nào khác biết được, vậy thì đó hẳn phải là đối tượng mục

tiêu mà bọn hắn muốn tìm.

Mục tiêu mà bọn hắn cực muốn tìm kiếm, cuối cùng đã xuất hiện rồi sao?

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Cổ Thanh Chiếu, hầu kết của Dữu Khánh giật

giật, cuối cùng hắn chậm rãi gật đầu: “Lão Cửu, đi theo bà ta.”

Cổ Thanh Chiếu khẽ mỉm cười, nét tươi cười bị tấm màn che lay động che lại.

Bà ta vươn tay ra ở cửa sổ phía bên kia, quạt tròn trong tay lay động một cái,

hành động phong tỏa đường đi ở hai đầu trước sau lập tức được dỡ bỏ, người lái

xe cũng quay trở lại, nhảy lên càng xe, điều khiển xe ngựa lọc cọc chạy đi.

Mục Ngạo Thiết lập tức lái xe chuyển đổi phương hướng đuổi theo.

Bị khống chế ở bên trong thùng xe, ánh mắt Thanh Nha lấp lóe, có phần kinh

nghi bất định, không hiểu hai bên đang chơi trò bí hiểm gì, cái gì mà chạm mặt?

Chiếc nhẫn gì vậy chứ?

Không quá lâu, hai chiếc xe ngựa đi đến bờ biển, chiếc thuyền hoa mà Cổ

Thanh Chiếu đi lúc trước đang dừng tại bên bờ.

Bước xuống xe, Cổ Thanh Chiếu khoác một chiếc áo choàng đen, ba người Dữu

Khánh cũng như thế, còn có cả Thanh Nha bị trùm kín đầu kín mặt, cùng tiến

lên thuyền hoa kia.

Bàng Thành Khâu cũng muốn đi theo lên thuyền, nhưng lại bị Cổ Thanh Chiếu

nhấc tay ngăn cản lại, sau đó chiếc thuyền nhanh chóng rời bờ.

Lần này, trên thuyền chỉ có mấy người, không có những thủ hạ, người hầu nào,

thậm chí ngay cả hạ nhân châm trà rót nước cũng không có, chỉ có mấy tên

Giao nhân ở tạo đuôi thuyền yên lặng đẩy thuyền.

Tại bên bờ, Bàng Thành Khâu đứng nhìn theo, cũng là không hiểu ra sao, nét

mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Thuyền một mực đi tới trước, không ngừng tiến ra Minh Hải.

Khi mặt trời ló dạng thì mây đen phân chia thế giới ra làm hai phần, một bên

ánh sáng và một bên bóng tối. Cuối cùng chiếc thuyền hoa dừng lại tại ranh giới

giữa hai vùng.

Sư huynh đệ ba người nhìn nhìn xung quanh, vẫn không nhìn thấy bất kỳ một

người hay chiếc thuyền nào khác, Nam Trúc cất tiếng hỏi, “Người đâu chứ?”

Cổ Thanh Chiếu lắc đầu, “Không biết, ta chỉ biết là gặp mặt tại nơi đây, chờ

xem đi.”

Bị trùm đầu giấu mình trong tấm vải đen, Thanh Nha lên tiếng hỏi, “Cổ Thanh

Chiếu, rốt cuộc thì ngươi đang làm gì vậy?”

Cổ Thanh Chiếu: “Ngươi không nên hỏi ta, vẫn nên suy nghĩ xem một chút nữa

ngươi phải giải thích như thế nào đi.”

Giải thích? Từ ngữ đối đáp này khiến thân thể Thanh Nha khẽ run lên, dường

như đã nhận ra được gì đó, y lập tức chìm vào trầm mặc.

Mọi người cứ như vậy chờ đợi một hồi, theo mặt trời chuyển động, khi thuyền

hoa đã toàn bộ chìm trong bóng tối thì cuối cùng ở cách không xa cũng xuất

hiện một bóng đen lờ mờ, dưới sự chăm chú nhìn kỹ của mọi người, hình dáng

của bóng đen dần dần trở nên rõ ràng, lúc này mới biết được đó là một chiếc lâu

thuyền không nhỏ.

Một chiếc thuyền nhiều tầng xa hoa, rường cột chạm trổ, nhìn có cảm giác vô

cùng sang trọng và xa xỉ, nhưng khung cảnh lại tối như mực, không nhìn thấy

trên thuyền có bất kỳ ánh đèn nào, yên tĩnh như một chiếc quỷ thuyền.

Chiếc lâu thuyền dừng lại, ổn định dựa vào bên cạnh chiếc thuyền hoa, sau đó

bên trong khoang thuyền đột nhiên thoáng hiện ánh lửa, không gian bên trong

khoang cuối cùng cũng xuất hiện một ánh đèn.

Tại thời điểm mọi người vẫn còn kinh nghi bất định, bên trong lâu thuyền

truyền ra một giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng của một nữ nhân, “Lên thuyền đi.”

Một giọng nói không có bất kỳ âm điệu cảm xúc nào, ba người Dữu Khánh

nghe được thì sống lưng có phần lạnh lẽo, trước đây chỉ nghe nói tới thứ gọi là

“Không chút cảm xúc tình cảm”, chỉ cho rằng đó chỉ là một cách hình dung,

không nghĩ tới trên đời thật sự có loại giọng nói đặc biệt như vậy.

Thanh Nha bị trùm kín đầu nhưng khi nghe giọng nói đó thì thân thể rõ ràng run

rẩy một cái.

Cổ Thanh Chiếu hiển nhiên đã thích ứng với loại giọng nói này, nhẹ nhàng nhảy

lên trên lâu thuyền, rồi ngoắc ngoắc tay với đám người Dữu Khánh.

Sư huynh đệ ba người đành phải khiêng Thanh Nha cũng nhảy sang. Khi hạ

xuống boong thuyền, tất cả mọi người, kể cả Cổ Thanh Chiếu ở trong đó, đều

rất kinh ngạc mà nhìn xuống dưới chân, phát hiện thấy đây vậy mà lại là một

chiếc thuyền sắt.

Khi mọi người đã lên thuyền, chiếc lâu thuyền lập tức chuyển động, một chiếc

lâu thuyền to lớn như vậy bắt đầu tiến vào chỗ sâu trong Minh Hải.

Chiếc thuyền hoa kia vẫn lẳng lặng dừng tại nguyên chỗ, Giao nhân đẩy thuyền

dồn dập ngoi lên nhìn theo chiếc lâu thuyền kia, bởi vì chúng nó phát hiện thấy

chiếc lâu thuyền xa hoa đó vậy mà lại không có bất kỳ Giao nhân nào thúc đẩy,

dường như mơ hồ có đồ vật khổng lồ gì đó đang ở dưới đáy nước đẩy nó đi.

Khi lâu thuyền đã chuyển động rời đi, ở tại trên boong thuyền, Cổ Thanh Chiếu

kêu gọi mọi người rồi đi đầu, dẫn mấy người tiến vào bên trong khoang.

Nương theo ánh đèn mờ nhạt bên trong khoang, mấy người có thể nhìn thấy

mình đang ở trong tại phòng khách bên trong lâu thuyền. Một cái Nguyệt môn

với tấm rèm bằng các chuỗi hạt ngăn cách phòng khách thành tiền thính và nội

sảnh.

Bọn họ đứng ở tiền thính có thể xuyên qua bức rèm che chuỗi hạt nhìn thấy tình

hình đại khái bên trong nội sảnh. Bên trong nội sảnh có một chiếc bàn tròn, trên

bàn chỉ đặt một ngọn đèn, ngồi bên cạnh bàn tròn là một bóng người giấu mình

trong chiếc áo choàng đen, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, chỉ có một bên mũ

che.

Từ hình dáng biểu hiện không được rõ ràng lắm qua lớp áo choàng, dường như

đây là một nữ nhân.

Trừ người này ra, trên thuyền tựa như không còn có người nào khác.

Bầu không khí âm trầm quỷ dị.

Dữu Khánh trước tiên cất tiếng đánh vỡ yên tĩnh, hỏi: “Một chiếc nhẫn khác tại

trên tay ngươi sao?”

Nữ nhân ngồi bên cạnh chiếc đèn lẻ loi lại cất tiếng, vẫn là giọng nói lạnh nhạt

lạnh lùng kia, nhưng mà hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo, “A Sĩ Hành, được

người ta gọi là Thám Hoa lang, còn có Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết, nói đi,

các ngươi làm sao biết được phía sau hai người bọn họ có người Can nương là

ta đây? Hoặc là hai người các ngươi cho ta một lời giải thích, Thanh Nha,

Thanh Chiếu.”