Hai ngọn đèn lồng trên đò chập chờn di chuyển, tựa như trầm luân tại trong
bóng tối vĩnh hằng.
Đó chỉ là một loại cảm giác, con đò sẽ không vĩnh viễn di chuyển ở trong bóng
tối, rồi sẽ có lúc nhìn thấy ánh sáng.
Tại trước lúc ánh sáng xuất hiện, Dữu Khánh vẫn luôn đích thân kẹp sát Long
Hành Vân bên người không rời bất chợt cất tiếng, “Bàng tiên sinh.”
Hai chiếc đò, ba gã Giao nhân đưa đò, tám hành khách.
Một chiếc đò ngồi ba hành khách, được một gã Giao nhân đẩy đò. Một chiếc đò
khác được hai gã Giao nhân đưa đò đẩy đi, chở theo năm tên hành khách.
Trên hai chiếc đò chỉ có một người họ “Bàng”. Bàng Thành Khâu nghe tiếng
gọi, quay nhìn về phía Dữu Khánh. Những người khác cũng đều quay sang nhìn
tới hắn, không biết hắn lại muốn làm gì, đoán chừng sẽ không phải là bắn tên
không.
Quả nhiên, Dữu Khánh nói: “Phía trước chính là Ảo Vọng, phía trước chắc hẳn
không còn có kết giới ngăn chặn, dựa vào tu vi của ngươi, dùng cước lực chạy
đi một đoạn đường thủy này có lẽ không có vấn đề gì đi…”
Bàng Thành Khâu tức thì cảnh giác, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Dữu Khánh: “Làm phiền Bàng tiên sinh đạp sóng đi trước một chuyến Kinh
Hồng điện, thông báo cho lão bản nương Cổ Thanh Chiếu, bảo bà ta tới đây đón
Thanh gia trở về.”
Nghe được lời này, Ngân Sơn Hà và Thôi Du đều vô cùng ngạc nhiên, vị này
không chỉ dám trở lại Ảo Vọng, vậy mà còn để cho người ta trở về trước mật
báo, bọn họ càng thêm hoang mang, không rõ trong hồ lô của vị Thám Hoa lang
chứa đựng cái gì.
Ngay cả Thanh Nha, đang bị cơn đau đớn từ tứ chi hành hạ, cũng nhịn không
được mở mắt ra nhìn, có vẻ không hiểu được.
Long Hành Vân không thể nhúc nhích thân thể cũng xoay chuyển ánh mắt, gã
đã tỉnh lại rồi, chỉ là tính khí nóng nảy, mở miệng ra liền mắng chửi không
ngừng, mắng chửi mệt rồi, mắng đến nổi khiến mình gần như tắt cả tiếng, bây
giờ đành phải ngậm miệng.
Bàng Thành Khâu nhìn nhìn xung quanh, lại nhìn nhìn Thanh Nha đang bị Mục
Ngạo Thiết kẹp chặt trong tay, dứt khoát từ chối: “Không được, ta đi rồi, ai biết
được các ngươi sẽ làm gì Thanh gia.”
Dữu Khánh: “Ta có làm gì với hắn hay không, có liên quan đến sự có mặt hay
vắng mặt của ngươi tại đây chăng? Sơn Hà tiền bối có thể bắt được Thanh gia,
chẳng lẽ còn không thể thuận tay xử lý một mình ngươi sao?”
Long Hành Vân chen vào một câu, “Bàng Thành Khâu, đừng nghe lời hắn, vạn
nhất hắn bắt cóc Thanh Nha thì sao?”
Nghe gã nói lời này, Ngân Sơn Hà muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cũng không
biết phải nói gì với vị thiếu Các chủ này mới tốt, sau khi tỉnh lại, trên đường đi
bị vả vào miệng còn chịu đựng chưa đủ sao? Miệng cũng đã bị vả cho sưng cả
lên, nhưng vẫn không hiểu rõ tình thế sao? Là ngươi rơi vào trong tay người ta,
không phải người ta rơi vào trong tay ngươi.
Bàng Thành Khâu lập tức nói: “Đúng, ta cũng đang nghĩ như vậy.”
Dữu Khánh cười ha hả: “Nếu nói đàng hoàng không chịu nghe, vậy thì chúng ta
làm chút chuyện thực tế là được rồi. Lão Cửu, hầu hạ Thanh gia cho tốt vào,
cho đến khi Bàng gia của chúng ta đồng ý mới thôi.”
Bàng Thành Khâu kinh hãi, “Ngươi dám!”
Lời vừa nói ra miệng xong mới nhận thức được là lời vô dụng, người ta đã
khiến cho Thanh gia trở thành như vậy, vẫn còn dám trở về Ảo Vọng, còn có
chuyện gì là không dám chứ?
“Chậm đã!” Cưỡng ép ổn định lại tinh thần, Thanh Nha vội hô to một tiếng,
nhanh chóng ngăn cản Mục Ngạo Thiết đang định động thủ, ngay sau đó cười
gượng nói: “Lão Bàng, không sao, đi đi.”
Long Hành Vân lập tức ré lên: “Thanh Nha, ngươi có còn là đàn ông không
vậy? Chỉ như vậy đã kinh sợ chịu thua rồi sao?”
Bốp! Dữu Khánh không chút khách khí, phất tay lên tát cho gã một cái vào
miệng, đánh cho gã phải rên lên một tiếng, sau đó mới quay sang cười nói với
Ngân Sơn Hà: “Sơn Hà tiền bối, ngươi đã nhìn thấy rồi đi, chính là như vậy, ta
không trêu chọc gì hắn, hắn cứ thích đến gây sự với ta, không phải tay ta ngứa,
mà miệng của Long thiếu quá tiện đi.”
Đánh xong lại nghĩ đến việc mình đang phải thiếu một khoản nợ rất lớn, nghĩ
đến việc vị này chính là đầu sỏ khiến cho sư huynh đệ bọn hắn rơi vào tình cảnh
hiện nay, lại muốn vung tay tát cho gã mấy tát nữa để xả giận, đây cũng là
nguyên nhân hắn không để cho Long Hành Vân ngậm miệng, muốn tìm cớ đánh
gã.
Cơ hội này là hắn tại trên đường đi trong lúc vô tình mà phát hiện ra, hắn phát
hiện thấy trên đời này vậy mà còn có kẻ miệng tiện như thế, thực sự là được mở
rộng tầm mắt. Nói cho dễ nghe một chút chính xương cứng, nói khó nghe chút
thì chính là tự tìm phiền phức, hắn đương nhiên vui vẻ thành toàn cho gã.
Nhưng mà hắn cũng không dám làm quá mức, sợ lão già đầu bạc không kiềm
chế được.
Ngân Sơn Hà mặt sa xầm, không nói lời nào, lúc đầu nhìn thấy thiếu Các chủ bị
vả miệng, ông ta còn mở miệng cảnh cáo Dữu Khánh, còn làm ầm ĩ với Dữu
Khánh, nhưng về sau, Long Hành Vân bị ăn tát quá nhiều, ông ta làm thiếp thân
hộ vệ dường như cũng bị chai rồi.
Nói thật, ông ta biết được một số tật xấu của thiếu Các chủ, nhưng cũng không
ngờ tới lại sẽ không biết phân biệt nặng nhẹ đến như thế, nếu không phải vì lo
lắng với thân phận, ông ta cũng muốn bước tới cho gã mấy tát để đỡ phiền.
Thanh Nha không để ý tới việc Long Hành Vân châm dầu vào lửa, y thức thời
hơn Long Hành Vân nhiều, tiếp tục nói với Bàng Thành Khâu: “Lão Bàng, một
mình ngươi ở lại đây nhìn chằm chằm cũng vô ích, nghe lời hắn đi, đi mời lão
bản nương đến đây. Nàng ta biết rõ tình hình, tới đây sẽ thích hợp hơn ngươi. Đi
thôi.”
Có một số lời y cũng không tiện nói rõ ràng, có người đi báo tin là chuyện tốt,
chỉ cần Cổ Thanh Chiếu biết rõ được tình hình, một khi các lực lượng ngoài
sáng trong tối được điều động, tên Thám Hoa chó chết này sẽ rất khó bắt cóc
mình chạy đi, ngay cả là tại trên Minh Hải. Nếu hắn muốn giết mình thì sẽ
không lề mề dây dưa cho đến bây giờ.
Bàng Thành Khâu vẫn còn có chút do dự.
Giọng điệu của Thanh Nha chợt trở nên nghiêm túc, quyết liệt, “Đi!”
“Vâng.” Lúc này Bàng Thành Khâu mới đáp lời, sau đó, gã ta lập tức lắc mình
lướt đi, hạ xuống mặt nước lại nhanh chóng vọt lên, lên lên xuống xuống bay đi
xa, tốc độ vượt xa nhà đò.