Bán Tiên

Chương 549: Trảm Thảo đao (2)




Bàng Thành Khâu bị đánh rơi xuống biển, và Thôi Du bay xuống mặt biển đều

kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

Bàng Thành Khâu lập tức rất nhanh đuổi theo, biết Thanh Nha đã bị chấn

thương do bị đánh lén, lo sợ y gặp phải bất trắc, muốn chạy đi trợ giúp một tay,

cho dù biết rõ mình không phải là đối thủ của người ta, nhưng cũng đặt nghĩa

khí làm đầu.

Thôi Du thấy gã ta có phản ứng, mỗi người đều có phe cánh và lập trường của

mình, cho nên lão ta tự nhiên cũng không thể nhượng bộ, muốn đi ngăn cản.

Nhưng mà hai người vừa mới một trước một sau vọt tới trên vùng biển nổi sóng

kia, lại đã giật mình nhanh chóng rút lui ra phía sau, thân hình còn phải liên tục

né tránh, bị sợ hãi không ít.

Chỉ thấy phía dưới sóng nước cuộn trào mãnh liệt đột nhiên lập lòe toát ra nhiều

vật như những mũi dao băng, băng đao vút lên, thanh thế sắc bén, những bóng

đen đó quấy đảo như muốn làm đảo lộn cả vùng biển này đáy lật lên trời, thậm

chí còn khuấy động nước biển tạo ra một cái vòng xoáy thật lớn.

Cho dù lúc này đang ở trên Tử Lan đảo, sư huynh đệ ba người ở xa xa cũng

nhìn thấy được động tĩnh khiến người kinh hãi ở phía nơi này.

Dữu Khánh nhịn không được lẩm bẩm tự nói, “Vẫn là cứng chọi cứng sao? Lão

già đầu bạc này tại sao lại không nghe lời khuyên chứ.”

Cả ba người đều đã nhận ra được, đó hẳn là Ngân Sơn Hà và Thanh Nha đã giao

thủ với nhau rồi, trong lòng mỗi người đều cảm thấy căng thẳng.

Khẩn cấp tránh né băng đao vọt lên đánh giết, Bàng Thành Khâu và Thôi Du

sau khi đã tránh ra được xa một chút, mới nhìn rõ đống đồ vật giống như băng

đao vọt lên trời phá hủy mọi thứ đó là thứ gì.

Thực ra, đó chính là đao khí sắc bén do một người nào đó đạt đến một tu vi và

cảnh giới ngự đao nhất định bộc phát ra. Trong tình huống bình thường chúng

gần như vô hình, sở dĩ lúc này chúng hiện ra hình thái băng đao là bởi vì có

nước biển cuốn vào, hơn nữa chúng còn khúc xạ ánh sáng từ phía Tử Lan đảo.

Thanh thế và ánh đao sắc bén bùng phát ra từ trong vòng xoáy thật lớn không

duy trì bao lâu, rất nhanh liền đột nhiên biến mất.

Vòng xoáy cũng nhanh chóng khuấy động thu nhỏ lại, nước biển dần dần hiện

ra màu sắc mờ đục, rõ ràng là bùn cát dưới đáy biển đã bị khuấy động tung lên.

Hai con đò bị lật úp đã được lật ngửa trở lại, hai gã Giao nhân đưa đò cố gắng

hết sức đẩy con đò thoát khỏi khu vực vùng xoáy cuồn cuộn sóng, bất ngờ từ

trong biển đột nhiên có bóng người nhảy ra, lắc mình bay hạ xuống tại trên đò,

không phải người nào khác, chính là Ngân Sơn Hà và Thanh Nha.

Thanh Nha rõ ràng đã ủ rũ, tóc tai bù xù, bị Ngân Sơn Hà xách ở trong tay.

Mà bản thân Ngân Sơn Hà rõ ràng cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên người có

một vết máu kéo dài, rạch nghiêng qua ngực, theo góc nghiêng đó cắt ngang

qua má, mái tóc rẽ giữa rũ xuống của ông ta cũng bị cắt nghiêng đi non nửa,

một nửa vết thương trên mặt chảy máu, có máu chảy xuống cằm, nhỏ giọt

xuống.

Thân thể hai vị cao thủ đều ướt đẫm, trong hoàn cảnh bình thường, với tu vi của

bọn họ đủ để ngăn chặn nước, không đến mức đụng phải nước liền bị ướt nhu

chuột lột, có thể thấy được trận chiến giữa hai người tại dưới nước kịch liệt cỡ

nào, tầng bảo vệ đã bị phá đi.

Bàng Thành Khâu và Thôi Du thấy thế liền khẩn cấp đuổi tới.

Giao nhân đưa đò kêu to, “Các ngươi không nên làm xằng làm bậy, các ngươi

muốn đánh nhau thì đi nơi khác, không được đánh nhau trên đò của ta.”

Không người để ý tới nó.

Tiến tới gần, Bàng Thành Khâu nhìn thấy tình trạng thê thảm của Thanh Nha,

lập tức kinh hãi hô to, “Thanh gia!”

Gã ta muốn vọt tới liều mạng.

Ngân Sơn Hà đột nhiên vung tay kia khua đại đao chỉ tới gã, cảnh cáo: “Ta

không muốn sát nhân, tốt nhất không nên ép ta.”

Thanh đao trên tay ông ta là của Thanh Nha, lúc này rơi vào trong tay ông ta

như một chiến lợi phẩm.

Thanh Nha rất yếu ớt uể oải cũng nỗ lực nhấc tay đẩy bàn tay ra, làm động tác

ra hiệu dừng lại, rất khóa khăn lắc lắc đầu, ra hiệu cho Bàng Thành Khâu không

nên kích động.

Bởi vì y biết rõ, Bàng Thành Khâu hoàn toàn không phải là đối thủ của đối

phương, không cần phải hi sinh vô ích.

Bàng Thành Khâu đành phải dừng lại ở một bên với vẻ mặt đầy bi phẫn, chỉ vào

Ngân Sơn Hà giận dữ mắng, “Đánh lén hại người, sao là đàn ông chứ?”

“Xấu hổ!” Ngân Sơn Hà ngửa mặt lên trời than một tiếng, nhìn bầu trời đêm mờ

mịt, cũng không biết có tính là cách đáp lại hay không, ngón tay nắm chuôi đao

thả lỏng ra, hai vật thể rơi xuống boong thuyền, kêu lạch cạch, không phải thứ

gì khác, chính là tẩu thuốc lá của ông ta, đã bị cắt thành hai đoạn, nhìn vết cắt

nhẵn nhụi như vậy, hẳn là bị vật sắc bén chặt đứt.

Ông ta lại cúi đầu, nhấc thanh đao nửa đen nửa sáng như tuyết đặt ngang trước

mắt, thưởng thức, rồi cất tiếng thán phục, “Đao pháp thật nhanh, đao thật sắc

bén, xuất đao tại dưới biển sâu với lực cản mạnh mẽ như vậy mà vẫn có thể một

đao chặt đứt cán tẩu thuốc bằng ‘Vẫn thạch tinh mẫu’ do Các chủ tặng ta.

Từng nghe nói Thanh gia Ảo Vọng có một đao, tên là ‘Trảm Thảo đao’, tên mặc

dù thô tục, xuất thủ lại bất phàm, đao không ra thì thôi, vừa ra thì trảm mạng

người như rơm rác, tại dưới đao là vô số vong hồn. Lúc trước có chút xem

thường, hôm nay thấy được, mới biết Thanh gia Ảo Vọng quả thực danh bất hư

truyền, xấu hổ!”

“Khụ khụ.” Bị xách trong tay, Thanh Nha chợt ho khan một trận, ho ra một

ngụm máu tụ, sau đó mới hít thở được rõ ràng, dường như đã phục hồi được

một phần sức lực, y hừ hừ một tiếng, không còn có sự cung kính đối với người

của Xích Lan các như lúc trước, trái lại trong giọng nói có vẻ quyết liệt, “Ngân

Sơn Hà, lão tử với ngươi không oán không cừu, vì sao lại ám toán mưu hại ta?”

Vẻ mặt Ngân Sơn Hà có phần thất vọng nói: “Thanh gia, xin lỗi, ta cũng không

muốn như vậy, thế nhưng là thân bất do kỷ, thiếu Các chủ rơi vào trong tay vị

Thám Hoa lang kia, đã bị hắn kiểm soát tính mạng.”

Khi lời này vừa được nói ra, toàn bộ những người tại đây đều sững sờ.

Thanh Nha rõ ràng kinh ngạc sửng sốt, ngẩn người một chút mới kỳ quái hỏi:

“Không phải có ngươi thiếp thân bảo hộ sao? Dựa vào tu vi của tên Thám Hoa

chó chết kia, làm sao có thể bắt được người từ trong tay ngươi? Ta nói nha, các

ngươi bố trí mai phục ngồi đợi bắt hắn, tại sao lại trở thành bị hắn bắt chứ? Với

tu vi của ngươi, lại còn chiếm cứ tiên cơ, chỉ sợ ngay cả việc ngươi ở nơi nào

hắn cũng khó thể biết được, làm sao có thể bị hắn thừa cơ chui chỗ trống chứ?”

Ngân Sơn Hà: “Chi tiết cụ thể ta cũng không rõ ràng, nói chung chính là trúng

phải kế điệu hổ ly sơn của hắn. Chỉ vừa tách ra khỏi thiếu Các chủ một chút thì

xảy ra chuyện.”

Thanh Nha có chút không nói nên lời, tuy nhiên khi suy nghĩ lại thấy cũng phải,

lúc trước chẳng phải Vương Tuyết Đường cũng chết một cách mơ mơ hồ hồ hay

sao, đến nay cũng chỉ có thể đoán được đại khái, cũng không hoàn toàn biết

được rõ ràng là tên Thám Hoa chó kia làm sao mà làm được.

Sau khi có giác ngộ này, y lại cảm thấy bối rối, “Ta nói nha, thiếu Các chủ của

ngươi bị bắt, là bởi bản thân ngươi bảo vệ không tốt, liên quan gì đến ta, đánh

lén ta làm gì? Nhanh cởi bỏ cấm chế trên người ta ra. Niệm tình trong lòng

ngươi có tà hỏa, xem như ta không may, nhìn tại thể diện của Xích Lan các, coi

như là để cho ngươi xả đi chút tức giận, lần này ta có thể không tính toán với

ngươi, nhanh chóng thả ta ra.”