Bán Tiên

Chương 544: Thật hung thật hung (1)




Miệng lỗ không lớn, bên trong lại tối đen như mực, gã không dám đưa mắt tới

quá gần, bởi vì gã chưa biết được đó là loại côn trùng gì, gã lo lắng nhỡ khi con

côn trùng đó đột nhiên nhảy vọt ra hoặc là một chuyện gì đó.

Gã nghiêng tai lắng nghe một lúc nhưng không nghe thấy bên trong có bất kỳ

âm thanh nào.

Sau đó, gã chuyển ánh mắt nhìn thân cây Tử mao thảo từ gốc đến ngọn một lần,

gã định phá vỡ thân cây ra để kiểm tra thử xem, nhưng lại sợ làm cho thân cây

rung động sẽ thu hút sự chú ý của người khác, gã vô ý thức đảo mắt nhìn xung

quanh.

Nhưng đúng vào lúc này, gã giật mình kinh hãi, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn

xem có chuyện gì xảy ra thì đã nghe một tiếng ầm vang lên, ngực đau đớn, một

cú va chạm rất mạnh khiến cho gã có cảm giác dường như khí huyết trong

người không còn kiểm soát được nữa, chấn động kịch liệt trong cơ thể, dồn ép

như muốn nứt cả da, có một luồng lực lượng không thể khống chế phun ra khỏi

miệng mũi.

Một thân tu vi theo bản năng vừa được khẩn cấp vận chuyển phòng ngự cũng bị

lực tác động đột ngột chấn động cho sụp đổ, muốn ngưng tụ lại nhưng bởi vì

huyết mạch hỗn loạn, nhiều nơi bị tắc nghẽn, không thể nhanh chóng tụ tập và

điều khiển được một cách tự do thông suốt, nói ngắn gọn chính là đã bị thương,

trong chớp mắt liền bị nội thương.

Gã bị đánh bay ngược ra sau, tại trong không trung quay đầu lại, nhìn thấy thân

cây Tử mao thảo vỡ tung ra, thấy được có một bóng người lao ra từ trong đám

mảnh vụn bùng nổ ra kia, tay cầm kiếm lao theo gã.

Bóng người lay động, tầm nhìn của gã cũng rung động lắc lư trong không trung,

vì vậy gã không nhìn thấy rõ được tướng mạo của kẻ đánh lén mình.

Nhưng không hiểu sao, mặc dù không nhìn thấy rõ đó là kẻ nào, gã lại dường

như đoán được đó là ai…

Ngay sau đó, sau lưng gã lại xuất hiện một lực va chạm mãnh liệt, gã bị nện

mạnh vào tảng đá, khiến cho khí huyết đang hỗn loạn trong cơ thể lần nữa đột

ngộ bị gia tăng áp lực dữ dội, một ngụm máu không kiềm chế được, “Phốc”,

phun ra ngoài. Gã nỗ lực vung vẩy tay chân muốn kiểm soát thăng bằng, nhưng

thân thể chấn động, rầm, té ngã xuống đất.

Vừa ngã xuống đất, gã định xoay người đứng lên hoặc theo bản năng thực hiện

một động tác tránh né, bóng người trước mắt chợt lóe lên, bên tai đột nhiên

vang lên một tiếng bốp, huyệt Thái Dương và bên má đau đớn dữ dội, trong đầu

chấn động vang ong ong, thiếu một chút đã hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Ngay lập tức, lồng ngực và bụng giống như bị xé rách ra, gã có cảm giác như

toàn bộ ngũ tạng lục phủ của mình đều bị giựt hết ra, một loại cảm giác đau đớn

khó chịu cực kỳ mà gã chưa bao giờ trải qua, giống như bản thân đang ở bên bờ

vực của cái chết, một chút ý thức còn tỉnh táo của gã run rẩy sợ hãi, vùng vẫy

giãy giụa để thoát khỏi cái chết.

Tung ra đòn đánh lén, một kích thành công, Dữu Khánh nhào tới, đầu gối thúc

một cú, làm cho Long Hành Vân co mình khuỵu gối xuống đất, sau đó là một

loạt cú đấm hung dữ vào mặt Long Hành Vân, miệng còn tuôn ra một tràng

mắng hùng hùng hổ hổ, “Đồ chết tiệt, lão tử để cho ngươi biết âm hồn không

tiêu tan này. Thằng khốn nạn, hại lão tử phải thiếu một khoản nợ kếch sù này.

Khốn khiếp, muốn giết lão tử này.”

Hắn tung ra một loạt cú đấm dữ dội vào mặt gã như để phát tiết.

Trước đây, hắn không dám trêu chọc vị này, nhìn thấy gã đều sẽ tìm cách tránh

đi, nhưng bây giờ cũng đã động thủ rồi, vậy thì hắn không khách khí gì nữa,

đánh ít đi mấy cú cũng chẳng được người ta cảm ơn.

Không còn cách nào, Dữu đại chưởng môn vừa nhìn thấy vị thiếu Các chủ này

thì lập tức nổi cơn tức giận, cũng có thể nói là đã bị vị thiếu Các chủ này hại

cho thê thảm.

Lúc trước đi vào Tiểu Vân gian kiếm cách phát tài, đó tuyệt đối là một lần liều

mạng, rất vất vả mới kiếm được một chút đồ vật đem ra ngoài bán, kết quả bị vị

thiếu Các chủ này đập phá quán, khiến cho bọn hắn phải thiếu nợ rất nhiều. Nếu

như không phải vì gánh khoản nợ quá lớn như vậy, sư huynh đệ ba người bọn

hắn làm sao sẽ bị rơi vào tình cảnh hôm nay, cũng sẽ không đến mức nhiễm

phải căn bệnh không biết kia, càng không cần phải ngày nào cũng lo lắng không

biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa.

Vừa nghĩ đến chuyện này, hắn lại nhịn không được hung hăng tặng thêm mấy

quyền.

Tuy nhiên, có một số việc rất thực tế, cho dù có oán giận cỡ nào thì cũng phải

đối diện với hiện thực, vị cao thủ của người ta có thể quay trở lại bất cứ lúc nào,

lúc này không phải là lúc mình muốn làm gì thì làm.

Sau khi đánh thêm mấy quyền, hắn không thể không nhanh chóng kiềm chế lại

cảm xúc của mình, kề kiếm sát vào cổ Long Hành Vân để đề phòng, một tay

khác nhanh chóng thi pháp kiểm tra yêu thể của Long Hành Vân, tìm đúng

đường vận chuyển kinh mạch của gã, rồi nhanh chóng hạ cấm chế lên người gã,

giam cầm lại một thân tu vi của Long Hành Vân.

Sau đó hắn lôi “Đầu To” ra, nói với nó một câu, “Đi tìm lão Thất, lão Cửu.”

Phất tay tung lên, “Đầu To” bị ném lên không trung lập tức vẫy cánh bay đi,

thân hình nho nhỏ rất nhanh biến mất tại trong bóng đêm mờ mịt.

Bị đánh cho choáng váng mơ hồ, Long Hành Vân vừa mới “Lười biếng” mở đôi

mắt mờ mịt ra, rầm! Dữu Khánh lại nhằm vào mặt gã đấm một quyền, sau đó

mới đưa một tay kéo gã đứng lên.

Tại trên mặt biển, sau một hồi đạp sóng tìm kiếm khắp nơi, Ngân Sơn Hà cau

mày nét mặt tràn đầy nghi hoặc, mình đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi,

vậy mà cũng không thể nhìn thấy được là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là chuyện

gì chứ?

Đột nhiên, ông ta chợt nghiêng đầu, nhìn về phía Tử Lan đảo sáng ngời, dường

như vừa rồi, ông ta mơ hồ nghe thấy trên đảo có một chút âm thanh khác

thường truyền đến, có vẻ như là động tĩnh đánh nhau.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, nét mặt ông ta đột nhiên kịch biến, ánh mắt

đảo qua những gợn sóng rung động chưa tan trên mặt biển, ông ta như nhận ra

được điều gì đó, nỗi lòng lập tức trở nên căng thẳng.

Trong nháy mắt, thân hình giống như chim nhạn phá không lao đi, nhanh chóng

bay vọt về phía Tử Lan đảo.

Ở trên đảo, Dữu Khánh nghe thấy tiếng xé gió, quay đầu liếc nhìn vào bầu trời

đêm, trên mặt hiện lên nét lạnh lùng nghiêm nghị, một tay bóp cổ Long Hành

Vân như xách con gà, nhấc gã lên xoay người lại đối diện, đồng thời một tay

vung kiếm, mũi kiếm không chút do dự đâm thẳng vào bên eo Long Hành Vân,

máu tươi bắt đầu trào ra chảy dọc theo thân kiếm.

“A.” Long Hành Vân cất lên một tiếng kêu đau đớn, sau khi bị đâm chảy máu,

sự hỗn loạn trong cơ thể trái lại có phần giảm bớt, mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo

hơn không ít.

“Dừng tay!” Ngân Sơn Hà đang bay tới trên không trung cất tiếng hét lên kêu

gọi dừng lại, bởi vì ông ta lo lắng cho tính mạng gã dưới mũi kiếm.

Dữu Khánh quát ngược lại, “Ngươi tới gần thử xem!”

Ngân Sơn Hà cưỡng ép thi pháp kiềm chế lại đường cong vọt tới của mình, lật

người trên không trung, hạ mình rơi xuống, duy trì một khoảng cách mấy

trượng với bên này, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Long Hành Vân đã

bị đánh như một cái đầu heo. Nhưng mà, vào lúc này, ông ta lo lắng nhất chính

là mũi kiếm đã đâm sâu vào trong cơ thể Long Hành Vân, ngoại thương chỉ là

thứ yếu.