Bán Tiên

Chương 541: Hữu tâm tính toán vô tâm (2)




Nam Trúc rất không tán thành, lắc đầu nói, “Hòn đảo này, nói lớn không lớn,

nói nhỏ cũng không nhỏ, có rất nhiều nơi để ẩn nấp, ngươi làm sao có thể khẳng

định Long Hành Vân nhất định sẽ ẩn nấp tại nguyên chỗ?”

Dữu Khánh: “Ta cũng không phải khẳng định, mà cho rằng khả năng lớn nhất

sẽ là ẩn thân ngay tại nguyên chỗ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, động tĩnh

liên tục xuất hiện và xuất hiện bất kỳ lúc nào, bọn họ không có thời gian để

chậm rãi tìm kiếm vị trí ẩn thân thích hợp hơn, trong lúc nhất thời cho dù là ai

thì đều cảm thấy địa điểm quen thuộc sẽ càng có cảm giác an toàn. Cho dù ẩn

thân nơi khác, ta cũng có thể nghĩ biện pháp moi ra gã.”

Nghe được lời này, hai người Nam, Mục nhịn không được quay mặt nhìn nhau,

trong mắt mỗi người đều hiện lên nét kinh ngạc, không nghĩ tới tại trong khoảng

thời gian ngắn như vậy mà lão Thập Ngũ này lại có thể suy tính đến chi tiết như

vậy.

Bọn họ không biết rằng, bản lĩnh khác của vị tiểu sư đệ này của bọn họ có lẽ

không được tốt lắm, nhưng về phương diện đầu óc, tốc độ suy tính về một số

mặt là rất nhanh.

Nói chung, có được hay không thì chưa biết, nhưng hai người không thừa nhận

cũng không được, lời lão Thập Ngũ nói rất có lý lẽ.

Nhưng Nam Trúc vẫn cất lời nhắc nhở: “Ngươi đừng có quên, phía bên kia còn

có đám người Thanh Nha, nếu cứ vòng qua vòng lại như vậy, một khi đám

người Thanh Nha cũng tham gia vào, cho dù dự định của chúng ta có tốt đến

đâu thì cũng chỉ là tự bản thân chúng ta cho rằng sự việc sẽ xảy ra như thế mà

thôi.”

Dữu Khánh xua tay, “Lúc trước ta nghe được đám người Thanh Nha nói

chuyện, thái độ của Thanh Nha rất rõ ràng, đứng ngoài xem náo nhiệt, sẽ không

tham gia vào. Cho dù có tham gia vào, một khi phát hiện thấy dị thường, chúng

ta cũng có thể dừng tay bất kỳ lúc nào, cũng không ảnh hưởng gì đến việc

chúng ta làm.”

Nam Trúc: “Cho dù tất cả mọi việc đều như ngươi dự liệu, vấn đề là, ngươi có

xác định được ngươi có thể là đối thủ của Long Hành Vân hay không? Lão

Thập Ngũ, ta thừa nhận ngươi là có mấy phần bản lĩnh, nhưng cũng không thể

coi thường anh hùng thiên hạ a, thiếu Các chủ của Xích Lan các, hẳn cũng

không phải là hổ giấy a? Tu vi của ngươi còn chưa đến Sơ Huyền đỉnh cao, dựa

vào điều kiện gia thế của người ta, gã khẳng định đã đạt đến đỉnh cao rồi.”

Dữu Khánh: “Ta khờ sao? Nhìn tình hình nha, không nắm chắc, ta có thể không

ra tay.”

Nam Trúc giang hai tay ra, “Cho dù có thành công, sau này sẽ như thế nào? Đây

là oán cừu càng kết càng lớn, phía bên gã ta có thể bỏ qua cho chúng ta sao?”

Dữu Khánh: “Chúng ta không xử gã, thì gã có thể bỏ qua cho chúng ta hay sao?

Cũng đã như vậy rồi, đao đã chém tới trên đầu chúng ta rồi. Hơn nữa, lúc này rõ

ràng là có người đang bố cục chơi chúng ta, ngươi cảm thấy chúng ta lảng tránh

là có thể thoát thân được sao?

Bây giờ, Long Hành Vân là mấu chốt để chúng ta phá cục, chỉ có bắt được gã

mới có khả năng hóa giải tình thế nguy hiểm trước mắt.

Thời điểm này cũng dễ hạ thủ, bọn chúng không biết chúng ta đã biết bọn họ tới

đây, cũng không biết chúng ta dám bắt cóc gã. Lấy hữu tâm tính vô tâm, rất dễ

dàng thành công. Địch sáng ta tối, đây là cơ hội tuyệt hảo để động thủ, há có thể

bỏ qua!”

Hai người Nam, Mục không nói nữa rồi, suy nghĩ cũng đúng, cho dù bọn hắn

không động thủ với Long Hành Vân, tên đó cũng vẫn là muốn xử bọn hắn,

nhường nhịn cũng không có tác dụng, đã bị bọn chúng truy sát đến tận đây rồi.

“Ai, yên tâm ở lại trong quan tu luyện thật tốt, bây giờ thì hay rồi, rước lấy một

thân lầy lội, rửa cũng rửa không sạch.”

Nam Trúc chợt dâng trào cảm xúc, thở dài, nhất là nghĩ đến việc cơ thể bị

nhiễm phải biến dị khó giải thích, lại nghĩ về cuộc sống thanh tịnh trước đây tại

Linh Lung quan, gã quả thực có chút hối hận, hối hận không nên đi ra ngoài

lượn lờ, bây giờ có vẻ như quay da06ì lại không được rồi.

Dữu Khánh nghe gã nói vậy thì khinh bỉ, “Không đi ra ngoài, cả đời này của

ngươi có khả năng tăng tu vi tiến vào được cảnh giới Huyền sĩ sao? Lần này,

trước khi xuất sơn, ngươi có thể nhét vào người hơn một vạn lượng ngân phiếu

được sao? Khi kêu gào chia tiền tại sao không có giác ngộ này chứ?”

Nam Trúc lập tức nhấc tay ra hiệu ngừng, “Được rồi, cũng đã nói đến nước này

rồi, làm thì làm đi, muốn không làm cũng không ngăn cản được ngươi…” Dừng

một chút, gã chợt lộ ra vẻ mặt bối rối, nhịn không được hỏi một câu, “Các

ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta có bình thường không? Động một chút liền

trêu chọc đến toàn những kẻ nào a?”

Sư huynh đệ ba người đều trở nên trầm mặc, phát hiện thấy quả thực rất không

bình thường, theo lý thuyết tùy tiện lôi ra một kẻ nào thì đều có thể khiến cho

chân bọn hắn bủn rủn, hiện tại không hiểu sao động tới chính là sẽ hạ thủ với

loại nhân vật cấp độ như thế này?

Chỉ thoáng suy nghĩ qua một chút, Dữu Khánh cũng lười suy nghĩ nhiều hơn về

điều này, nghĩ cũng không có tác dụng, hắn lôi kéo hai vị sư huynh quay lại chủ

đề chính, bắt đầu thương lượng tới chi tiết hành động thủ..

Ngân Sơn Hà và Long Hành Vân bôn ba một hồi tại trên biển, rồi tìm được con

đò mà mục tiêu dùng để tới đây.

Sau khi xác nhận không có sai lầm, Long Hành Vân lập tức bảo người đưa đò

cùng di chuyển tới chỗ bọn họ, nhưng Giao nhân đưa đò ngồi ở đầu thuyền thả

đuôi đung đưa trong nước không đồng ý, nói phải đợi nhóm người Dữu Khánh

quay trở về.

Long Hành Vân hừ nói: “Bọn hắn trả cho ngươi bao nhiêu? Ta trả gấp đôi cho

ngươi.”

Giao nhân đưa đò lắc đầu đáp: “Đây không phải chuyện tiền bạc.”

Long Hành Vân: “Ba tên kia nghèo kiết hủ lậu, chắc hẳn cũng không trả cho

ngươi được mấy đồng, đi theo ta đi, ta trả cho ngươi một trăm vạn lượng!”

Giao nhân đưa đò chết lặng ngay tại chỗ, vẻ mặt nghẹn ngào không nói nên lời,

vô ý thức nghĩ đến việc tên kia nói tới ba trăm bảy mươi năm lượng.