Hai người Nam, Mục thiếu một chút đã bị lời nói này của hắn làm cho nghẹt
thở, cả hai đều trợn tròn đôi mắt nhìn nhìn Dữu Khánh, họ cho rằng mình đã
nghe lầm.
Nam Trúc nuốt nuốt nước bọt, nỗ lực xác nhận lại, “Bắt trói Long Hành Vân?”
Dữu Khánh gật đầu, biểu thị lời bọn họ nghe không sai.
Hai người Nam, Mục có chút sững sờ, không biết suy nghĩ của hắn từ đầu sinh
ra, tại sao lại nhảy đến việc bắt trói Long Hành Vân rồi.
Tất nhiên, lời này cũng không có vấn đề gì về mặt logic, người ta cứ quấn quít
lấy không bỏ giống như âm hồn không tiêu tan, lần trước đã làm hỏng việc kinh
doanh buôn bán của bọn hắn tại U Giác Phụ, làm hại bọn hắn không buôn bán
được suôn sẻ những thứ lấy ra từ Tiểu Vân gian, vì vậy mà tạo ra một khoản nợ
rất lớn, bây giờ còn muốn lấy tính mạng của bọn hắn, về tình về lý thì bọn hắn
trả thù lại cũng không phải việc quá đáng.
Nhưng hai người vẫn cảm thấy ý kiến này của lão Thập Ngũ quá mức đột nhiên,
quá bốc đồng, nguyên nhân rất đơn giản, thân phận địa vị và thực lực giữa hai
bên đều không tương xứng, bây giờ còn đang bị người ta hù dọa phải trốn trốn
tránh tránh, giữ mạng cũng đã là một vấn đề, còn muốn tập kích ngược lại để
bắt trói người ta sao, uống nhầm thuốc rồi chăng?
“Này, lão Thập Ngũ, chúng ta có thể lý giải việc ngươi muốn xả cơn tức, nhưng
nếu quả thật muốn động thủ bắt trói gã ta thì thực sự ngươi đã suy nghĩ hơi quá
đà nha, không khác gì lấy trứng chọi đá. Nam tử đại trượng phu, co được dãn
được, cần phải nhịn thì nên nhịn, bây giờ suy nghĩ biện pháp thoát thân rời đi
mới là thượng sách.”
Nam Trúc còn chưa có nói xong lời thở vắn than dài, Dữu Khánh vốn vẫn luôn
dùng Quan Tự quyết quan sát xung quanh đột nhiên dựng thẳng ngón tay trước
miệng, ra hiệu im lặng, đồng thời cũng ra hiệu tránh đi.
Ba người lập tức im lặng, cùng nhau áp lưng dựa sát vào vách sườn núi, không
chút động đậy, ngay cả thở cũng không dám thở, cũng đề phòng chặt chẽ tránh
để khí cơ tiết ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cách không xa trên sườn núi xuất hiện bóng dáng Ngân Sơn
Hà và Long Hành Vân, đang dõi mắt nhìn khắp nơi xa xa…
Đối diện với khu vực bãi đá ngầm tối tăm ở phía trước, lúc trước đã được Thanh
Nha nhắc nhở, biết rõ đó là nơi Bất Yêu quái “Thiên quân” ở lại, Ngân Sơn Hà
mặc dù không sợ đối phương, nhưng cũng không có ý mạo phạm, hơn nữa phía
trước tối như mực và cũng không có động tĩnh gì, cuối cùng hai người không có
tự tiện xông vào.
Tuy nhiên, Long Hành Vân vẫn nhìn chằm chằm vào khu vực tối tăm phía trước
mặt, cất lời hỏi, “Ngân thúc, động tĩnh vừa rồi có thể nào là do tên Thám Hoa
chó kia gây ra hay không chứ?”
Ngân Sơn Hà: “Có lẽ vậy.”
Long Hành Vân: “Hắn đang làm trò quỷ gì vậy?”
Ngân Sơn Hà hừ một tiếng, “Không cần biết hắn muốn làm trò quỷ gì, chỉ cần
bắt lấy gốc rễ của hắn, hắn sẽ chạy không thoát.”
Long Hành Vân không hiểu, nhìn về phía ông ta, “Là sao?”
“Chỉ cần trông chừng con đò bọn hắn tới là được rồi, đi thôi.” Ngân Sơn Hà
quay đầu lại mở miệng kêu gọi.
“Không sai, không có đò để trở về, bọn hắn sẽ không dám chạy loạn trong Minh
Hải, chỉ có thể ở tại nơi đây ngồi chờ chết.”
Long Hành Vân hai mắt sáng ngời, hưng phấn thốt lên, rồi lập tức theo ông ta
rời đi.
Ba sư huynh đệ trốn trong bóng tối thật lâu không dám có chút động tĩnh gì,
Dữu Khánh dùng Quan Tự quyết xác nhận được Long Hành Vân đã rời đi
nhưng vẫn không dám dễ dàng thả lỏng, hắn nhỏ giọng thì thầm, “Bọn chúng đi
rồi.” Rồi nhấc tay vẫy gọi hai vị sư huynh ghé sát lỗ tai tới đây, thì thầm dặn dò
với hai người một hồi, nói cho họ biết nguyên nhân quan trọng vì sao nhất định
cần phải bắt lấy Long Hành Vân.
Hai người Nam, Mục trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó Nam Trúc lặng lẽ leo lên,
ở tại trên sườn núi nhô đầu quan sát khu vực được chiếu sáng ngời, một lúc sau,
khi đã xác định được gần đây không có người nào, gã mới lui trở về, hạ thấp
giọng hỏi: “Tuy rằng ý định rất hay, nhưng không khỏi cũng quá mạo hiểm,
không dễ hạ thủ với tên Long Hành Vân kia. Không phải ngươi đã nói rằng kẻ
bên người gã là một cao thủ sao?”
Dữu Khánh: “Vì vậy chúng ta cần phải dẫn dụ vị cao thủ kia rời đi, chỉ cần
Long Hành Vân chỉ còn một mình, không còn được thế lực của Xích Lan các
bảo vệ, gã tính là cái rắm gì chứ, cho dù đơn đả độc đấu, ta cũng không sợ gã.”
Mục Ngạo Thiết chen vào một câu: “Vấn đề nằm tại điểm này, không phải
chúng ta nói muốn dẫn dắt rời đi là có thể dẫn dắt rời đi được.”
Nam Trúc gật đầu: “Lão Cửu nói đúng. Lúc trước khi hai chúng ta gây ra náo
động, hai người bọn chúng là cùng nhau chạy đến xem xét. Vừa rồi chúng ta
cũng đã nghe được, khi chạy đến phía này thì vẫn còn đi với nhau, quả thực là
như hình với bóng. Điều này chứng tỏ vị kia là thiếp thân hộ vệ. Đã là như vậy,
với chút lực lượng này của chúng ta thì làm sao có thể muốn dẫn dắt rời đi là có
thể dẫn dắt rời đi được.”
Dữu Khánh: “Trông như hình với bóng, nhưng đó cũng đúng là kẽ hở lớn! Nếu
như Long Hành Vân không muốn giết chúng ta, chúng ta sẽ rất khó tìm được cơ
hội hạ thủ, nhưng chỉ cần hắn còn muốn giết chết chúng ta, vậy thì thứ được gọi
là như hình với bóng đó trên thực tế chính là một cái sơ hở để chúng ta dễ dàng
lợi dụng. Chỉ cần lợi dụng thỏa đáng, nhìn như nguy hiểm, kỳ thực cũng không
có nguy hiểm như các ngươi nghĩ.”
Nghe hắn nói như thế, hai người Nam, Mục ít nhiều đều nảy sinh hứng thú,
Nam Trúc hỏi: “Là như thế nào?”
Dữu Khánh hỏi ngược lại: “Lúc trước, khi các ngươi gây ra động tĩnh thì có
phải bọn chúng cùng nhau chạy đi kiểm tra hay không chứ?”
Nam Trúc: “Đương nhiên, ngươi đã biết rõ rồi còn cố ý hỏi sao?”
Dữu Khánh lại hỏi: “Sau khi bọn chúng chạy đến, có phải là không có trông
thấy được bóng dáng các ngươi hay không?”
Nam Trúc: “Đúng vậy, đây chẳng phải là những gì ngươi đã dặn dò sao, vì để an
toàn, bảo chúng ta sau khi gây ra động tĩnh thì lập tức lặn xuống biển bỏ chạy đi
sao? Khi bọn chúng chạy đến, làm sao còn có thể nhìn thấy được bóng dáng của
chúng ta.”
“Nghe được động tĩnh liền lập tức chạy đến, nhưng không nhìn thấy được là
nguyên nhân gì, rõ ràng nơi đây vừa mới xuất hiện động tĩnh…” Dữu Khánh
nói đến đây thì đưa hai tay ra bắt đầu hoa tay múa chân, biểu thị ra hình dáng
của Tử Lan đảo, sau đó chỉ một điểm bên trái đảo, rồi lại chỉ một điểm bên mép
phải, “Nếu như nơi đây tiếp tục có xuất hiện động tĩnh, bọn chúng lại lần nữa
chạy đến, và vẫn không thấy được là chuyện gì xảy ra, sau đó bên kia lại có
động tĩnh, bọn chúng lần nữa chạy đến, nhưng tiếp tục không làm rõ được đã
xảy ra chuyện gì.
Nếu điều này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, mà bọn chúng vẫn một mực
đến chậm một bước, có phải chúng sẽ rất bực mình hay không? Trong khi bọn
chúng rõ ràng có được biện pháp có thể chạy đến nhanh hơn. Đặt chúng ta vào
tình cảnh của bọn chúng để suy nghĩ một chút, ngươi đoán xem bọn chúng sẽ
làm thế nào?”
Nghe đến đó, lão Thất và lão Cửu đại khái đã hiểu ra được một chút.
Mục Ngạo Thiết buột miệng nói ra: “Long Hành Vân trở thành vướng víu.”
Nam Trúc liên tục gật đầu, “Nếu là bỏ lại Long Hành Vân, vị cao thủ kia có thể
dùng tốc độ nhanh nhất tới nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cho dù nhìn
không thấy cũng có thể bỏ qua không đi xem xét nữa, nếu không sẽ thực sự rất
bực mình. Đến lúc đó, đừng nói là vị cao thủ kia, chỉ sợ chính bản thân Long
Hành Vân cũng sẽ cảm thấy phiền chịu không nổi, có khả năng sẽ chủ động bảo
vị cao thủ kia nhanh chóng chạy đi xem.”
Dữu Khánh tiếp tục hoa tay múa chân chỉ chỉ một lúc, “Các ngươi cần gây ra
động tĩnh ở hai bên đảo, bọn chúng chạy qua chạy lại thì cần phải băng qua hòn
đảo, và như vậy, một khi vị cao thủ kia muốn cho Long Hành Vân tạm thời ở lại
một chỗ, vậy thì Long Hành Vân rất có khả năng sẽ ở một mình trên đảo.
Ta suy tính, nếu vị cao thủ kia thật sự muốn để cho Long Hành Vân ở lại một
chỗ, sợ rằng ông ta vẫn sẽ lo lắng cho sự an toàn của Long Hành Vân, lúc đó, có
lẽ ông ta sẽ để cho Long Hành Vân tìm một địa điểm kín đáo để ẩn nấp. Ta dự
đoán bọn chúng rất có khả năng sẽ tiếp tục lựa chọn địa điểm ẩn thân lúc trước.
Các ngươi gây ra động tĩnh dẫn dụ cao thủ rời đi, ta thì ẩn tại đó để tập kích
Long Hành Vân.”