Bán Tiên

Chương 539: Lén lút




Ba người cúi đầu nhìn con quái ngư, lại ngẩng đầu nhìn lão già câu cá kia.

Lão già quay đầu lại, ánh mắt kiêu ngạo và lạnh lùng theo dõi bọn họ.

Hai bên nhìn nhau chằm chằm một hồi, sau đó Dữu Khánh đưa khuỷu tay thúc

Nam Trúc một cái.

Nam Trúc hiểu ý, lập tức nặn ra một nụ cười gượng gạo, cúi người bắt con quái

ngư nằm trên mặt đất lân.

Con quái ngư màu trắng này quả thực có chút kỳ lạ, hai cái vây nơi ngực tương

tự như hai cái bàn tay, đang lắc mình vẫy đuôi bò trên bãi đá, muốn bò về trong

biển rộng, nhưng mà tốc độ bò quá chậm, cuối cùng vẫn bị Nam Trúc cúi người

chụp lên.

Nam Trúc nâng con cá trên hai tay, thể hiện ra dáng vẻ thân thiện với lão già

câu cá, sau đó nghiêm mặt tiến tới, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết cũng tiện

thể đi theo sau.

Đi đến gần trước mặt, mới phát hiện thấy bên cạnh tảng đá ngầm mà lão già

đang ngồi có một vũng nước, có những khe hở tảng đá nối với nước biển, bên

trong vũng nước cạn đã có hơn mười con quái ngư đủ các loại.

Nam Trúc trông rất nhu thuận, ngồi xổm xuống, rất nhẹ nhàng thả con cá vào

trong vũng nước này…

Thừa dịp lão già câu cá đang đang quan sát bọn họ, Dữu Khánh hơi nghiêng

người một chút, để cho ánh sáng trên đảo chiếu tới, sau đó cố tình chắp hai tay

ở trước bụng, cố ý để lộ ra chiếc nhẫn con cá bơi kia ra ngoài ánh sáng, cố ý để

cho đối phương nhìn thấy được.

Nhưng ánh mắt của lão già câu cá không có chút nào dừng lại trên chiếc nhẫn

cá bơi đó này, hoặc có thể nói là lão ta hoàn toàn không thèm để ý tới chút nào,

quay đầu lại tiếp tục móc mồi, sau đó vứt móc câu vào trong biển, tiếp tục ung

dung điềm tĩnh ngồi đó thả câu.

Thái độ đó chính là ai làm gì thì làm, không có gì đáng để để cho lão ta quan

tâm tới, ít nhất thì ba người ở trước mắt là rất không đáng để cho lão ta coi

trọng.

Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau.

Nam Trúc cảm giác thấy trên tay nhớp nháp, nhịn không được nhấc tay lên ngửi

ngửi, ngửi thấy mùi cá tanh tưởi, lập tức cảm giác như có khuôn mặt nóng rực

đang áp vào bờ mông lạnh lẽo, nhưng gã lại không dám thể hiện ra bất kỳ vẻ bất

mãn gì, bởi vì chưa làm rõ được nền tảng sâu cạn của người trước mắt.

Cuối cùng vẫn là Dữu Khánh chắp tay lên tiếng: “Xin hỏi tôn tính đại danh của

tiền bối?”

Dứt lời, đứng đợi một hồi, kết quả người ta chỉ tập trung vào câu cá, không có

bất kỳ phản ứng gì đáp lại.

Dữu Khánh đành phải lớn tiếng hơn một chút, “Tiền bối…”

“Đừng ồn ào.” Lão già lên tiếng cắt lời, “Không thấy lão phu đang câu cá sao?”

Tiếp đó quay đầu nhìn đến, “Các ngươi muốn làm gì?”

Dữu Khánh chắp tay, bàn tay đưa ra xa phía ngoài một chút, thái độ vô cùng

cung kính, mục đích vẫn là cố ý lộ rõ chiếc nhẫn cá bơi kia ra để cho đối

phương nhìn thấy. “Bọn ta tới đảo này để tìm người, nhưng không biết tiền bối

có phải là người chúng ta muốn tìm hay không, xin hỏi tôn tính đại danh của

tiền bối?”

Lão già: “Tôn tính đại danh của ta không có liên quan hệ đến các ngươi, trên

đảo này cũng không có người mà các ngươi muốn tìm.”

Nam Trúc nhịn không được chen miệng một câu, “Làm sao ông biết được trên

đảo này không có người chúng ta muốn tìm chứ?”

Lão già chuyển dời ánh mắt trở lại trên chiếc phao câu lềnh bềnh trên mặt biển,

“Lão phu cư ngụ lâu dài tại nơi này, trên đảo này ngoại trừ thỉnh thoảng có một

ít khách qua đường ra thì không có người nào khác, những kẻ ở lâu đều đã chết

hết rồi, không còn có sinh vật sống nào.”

Nam Trúc tức thì nở nụ cười hắc hắc, “Tiền bối, lời này của ngài không khỏi

quá phóng đại rồi. Theo chúng ta được biết, trên đảo này còn có một con Bất

Yêu quái nhiều tay cứng đầu không chịu biến hóa, lẽ nào lão yêu quái kia cũng

đã chết rồi hay sao?”

Khóe miệng lão già đột nhiên mím chặt, cuối cùng lại chậm rãi buông lỏng ra,

khẽ gật đầu đáp: “Không sai, đã chết rồi.”

Nam Trúc ngạc nhiên, “Chết rồi?”

Lão già lạnh nhạt nói: “Đã bị lão phu gạt bỏ rồi.”

Lời này vừa nói ra, sư huynh đệ ba người đều chấn động, nghe nói tu vi của con

Bất Yêu quái kia là Thượng Huyền, tại trong Minh Hải quỷ bí khó lường như

vậy lại có thể chiếm giữ hòn đảo này nhiều năm như thế, có thể biết được thực

lực của nó, lão già này có thể tru sát nó, thực lực đương nhiên càng thêm kinh

khủng.

Ba người càng thêm hoài nghi vị này chính là vị Đông gia thần bí phía sau Linh

Tê trai.

Dữu Khánh lập tức không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp xòe tay đưa chiếc nhẫn

ra trước mặt, dứt khoát hỏi: “Tiền bối có nhận ra chiếc nhẫn này hay không?”

Nghe được lời đó, lão già câu cá vô ý thức quay đầu lại nhìn tới đây, ánh mắt

cũng dừng lại tại trên chiếc nhẫn kia, nhìn kỹ một hồi, nét mặt không có bất kỳ

dao động nào, hỏi ngược lại: “Lão phu không thích cũng không nhận ra mấy thứ

đồ chơi nhỏ nhặt, nhàm chán này.”

Dứt lời, lão già lại xoay đầu đi tiếp tục theo dõi phao câu cá.

Dữu Khánh giật mình, tiếp tục truy hỏi: “Vậy tiền bối có biết ‘Linh Tê trai’

không?”

Lão già lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Không quen, cũng không biết, ta không biết

các ngươi đang nói cái gì.”

Dữu Khánh: “Nghe nói ông chủ của ‘Linh Tê trai’ ở tại trên đảo này, nếu tiền

bối đã cư ngụ lâu dài tại nơi đây, chẳng lẽ không biết nhau sao?”

Lão già chợt dốc sức hít sâu một hơi, giống như đang nỗ lực kìm nén tâm tình

của mình, “Lão phu không phải đang nói tiếng người sao? Các ngươi nghe

không hiểu sao? Lần này, niệm tình các ngươi chủ động nhặt cá cho lão phu, lão

phu không tính toán với các ngươi, đổi thành lúc bình thường, ồn ào huyên náo

như vậy, lão phu đã vặt đầu các ngươi xuống rồi. Thừa dịp lão phu còn chưa

phát hỏa, cút đi đi!”

Nam Trúc nôn nóng chùi chùi tay lên quần áo của mình, vốn vẫn luôn nói

nhiều, gã còn muốn lý luận thêm, nhưng Dữu Khánh đã đưa tay chặn ngang

trước ngực gã, cản gã lại, lắc đầu ra hiệu không nên nói tiếp, “Đi thôi.”

Nam Trúc không hiểu, chỉ chỉ tới lão già, “Ngươi không phải nói…”

Dữu Khánh thuận tay kéo gã một cái, trực tiếp lôi gã rời đi, Mục Ngạo Thiết

cũng đưa tay đẩy Nam Trúc tới, bản thân cũng tự giác đuổi theo.

Lần này, ba người không đi đường thủy, Dữu Khánh dẫn đầu bước đi tại trên

giải đất đá ngầm gồ ghề nhấp nhô, nơi đây cũng có đầy các vũng nước đọng lại

sau khi thủy triều rút xuống.

Nam Trúc đi mấy bước lại quay đầu lại, thẳng đến khi không còn nhìn thấy

được lão già câu cá kia, thấy rằng bây giờ nói chuyện sẽ không bị lão ta nghe

được, gã mới hạ thấp giọng hỏi: “Lão Thập Ngũ, cứ rời đi như thế sao?”

Dữu Khánh cũng quay đầu lại nhìn nhìn một chút, “Người ta đã nói đến mức độ

đó rồi, không cần phải khiến người ta tức giận mà rước lấy phiền toái cho

mình.”

Nam Trúc vẻ mặt kỳ quái, “Ngươi không phải muốn xác nhận thân phận của

hắn sao?”

Dữu Khánh: “Không cần nữa, hắn chắc hẳn không phải vị Đông gia thần bí

kia.”

Nam Trúc kinh nghi, “Làm sao biết được?”

Mục Ngạo Thiết tiếp lời, “Linh Tê trai chưởng quỹ đã xin ý kiến của ông chủ,

được cho phép rồi mới báo cho chúng ta biết địa chỉ, nếu lão ta là ông chủ đó,

vậy thì không cần phải gặp được rồi còn làm bộ như không nhận ra.”

Nam Trúc trầm tư suy nghĩ, dần dần hiểu ra được, rồi bỗng nhiên gã nhanh

chóng nhìn nhìn hoàn cảnh khu vực đang đi, hỏi: “Bây giờ chúng ta làm gì?”

Vấn đề này, Mục Ngạo Thiết cũng không trả lời được.

Dữu Khánh: “Trong khu vực Tử Lan đảo này có tất cả tám người, đã thấy được

hai Giao nhân, Thanh Nha, Bàng Thành Khâu và Thôi Du, lại thêm lão già câu

giá vừa rồi, chỉ còn hai người là chưa có nhìn thấy, tới nhìn thử xem.”

Nam Trúc lại có chút nơm nớp lo sợ, hỏi: “Còn nhìn làm gì? Hai kẻ còn lại

không phải ngươi đã nói là Long Hành Vân và một gã cao thủ đi cùng sao?”

Dữu Khánh: “Đó là người ta nói, chưa tận mắt nhìn thấy làm sao có thể xác

định được? Nếu như trên Tử Lan đảo hoàn toàn không có ông chủ của Linh Tê

trai, vậy thì việc Long Hành Vân chạy tới đây để phục kích chúng ta cũng

không phải đơn giản chỉ là để lộ nữa rồi.”

Nam Trúc hơi giật mình, đôi mày chậm rãi nhíu lại, thần tình nghiêm trọng hỏi:

“Ý của ngươi muốn nói, là có kẻ cố ý thiết kế cạm bẫy sao?”

Dữu Khánh không nói gì nữa, trên nét mặt rõ ràng cũng cho thấy trong lòng tràn

đầy tâm sự.

Khu vực phiến u tối này coi như là một nơi có địa thế tương đối thấp, chính là

bởi vì như thế, nó mới thường xuyên bị thủy triều nhấn chìm.

Sau khi ba người đi đến một chỗ chân dốc, giấu mình trong một chỗ bóng tối,

Dữu Khánh hạ thấp giọng nói: “Để ta đi kiểm tra một chút, hai người các ngươi

núp ở nơi này chờ ta, không nên mù quáng đi theo, bọn họ đang ở một nơi

tương đối cao, tầm nhìn tương đối tốt, đi nhiều người sẽ dễ dàng bị phát hiện,

chỉ một mình ta đi càng dễ dàng tới gần.”

Sau một hồi liên tục dặn dò và dùng lý lẽ để thuyết phục hai người, sau khi xác

định hai người sẽ không còn hành động theo cảm tính lung tung chạy theo, hắn

mới nhanh chóng lần mò đi ra ngoài.

Mò mẩm đi qua sườn núi, co người chui vào bên cạnh một cùng Tử mao thảo

sáng rực rỡ bên cạnh, sau khi dựa vào hoàn cảnh để che giấu thân hình, hắn lại

dùng Quan Tự quyết nhìn chằm chằm vào màn sương mù lơ lửng nhẹ nhàng

trôi, quan sát một hồi, đã xác định được vị trí đại khái của các nhóm người, hắn

mới lần nữa lặng lẽ di chuyển.

Núp đông tránh tây, co người luồn lách lẻn đi tới, cuối cùng hắn tận mắt khóa

chặt được vị trí của mục tiêu, nhưng không cách nào nhìn thấy mục tiêu, tầm

mắt bị một đám Tử mao thảo che chắn, trừ phi hắn nhảy lên trên đỉnh Tử mao

thảo mới có thể được, nhưng hắn không có khả năng làm như vậy, nhảy ra ngoài

rất dễ dàng bị người phát hiện.

Hoặc là xuyên qua khu vực đám Tử mao thảo này, nhưng hắn không dám tiến

tới quá gần.

Hắn cũng có nghe nói về thực lực của địa đầu xà số một Ảo Vọng, địa vị đó là

dùng nắm đấm trải qua nhiều cuộc chiến quyết liệt mà tạo ra, không phải để

trưng bày, là cao thủ Thượng Huyền cảnh giới. Người ở bên cạnh Long Hành

Vân có thể được Thanh Nha xưng là cao thủ, có thể suy nghĩ mà biết được thực

lực kẻ đó.

Với thực lực của người như vậy, chỉ cần hắn dám đến gần, khẳng định sẽ bị phát

hiện, đến lúc đó chính là dê vào miệng cọp, cũng đừng mong chạy thoát được.

Lúc trước, hắn sở dĩ dám tới gần Thanh Nha, là bởi vì ở trong nước, động tác

nhẹ nhàng một chút sẽ không tạo ra động tĩnh gì, còn ở trên cạn, chỉ cần bàn

chân đạp lên mặt đất cho dù phát ra âm thanh rất nhỏ cũng khó tránh được sẽ bị

tri giác nhạy bén của cao thủ như vậy phát hiện ra.

Hắn suy đi nghĩ lại mãi, cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm như vậy, không

còn cách nào khác, Dữu Khánh đành lặng lẽ lui trở về, chán nản luồn trở về bên

cạnh hai vị sư huynh.

Vừa thấy hắn trở về, Nam Trúc lập tức hỏi: “Thế nào rồi?”

“Uổng công chạy một chuyến, không dễ tới gần…” Dữu Khánh lập tức kể lại

tình huống cho hai người nghe. Sau đó, hắn thì thầm bên tai hai người một hồi,

nhờ sự trợ giúp của hai người bọn họ.

Hai người đương nhiên không có phản đối gì, sau khi nghe hiểu được ý của hắn

liền co người trốn vào trong bóng tối.

Còn Dữu Khánh thì lại lần nữa lẻn đến khu vực ánh sáng rạng ngời trên sườn

núi, tiếp tục lén lút luồn qua lách lại, phí một phen công phu mới lẻn trở lại vị

trí ẩn thân không dám vượt quá giới hạn lúc trước, co mình ẩn núp.

Cứ như vậy co người núp một hồi, ước chừng hai vị sư huynh đã vào đúng chỗ

rồi, hắn bắt “Đầu To” ra, chỉ tới một cái phương hướng, hạ thấp giọng nói: “Đầu

To, lão Thất và lão Cửu ở dưới chân núi bên kia, ngươi đến đó tìm bọn họ đi.

Cẩn thận một chút, đừng để cho người khác phát hiện.”

Dứt lời, buông bàn tay ra, “Đầu To” nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó vẫy

cánh bay đi.

Đây là những gì hắn đã trao đổi với hai vị sư huynh, chỉ cần nhìn thấy “Đầu To”

đến tìm bọn họ, điều này chứng tỏ hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, bên kia có thể

động thủ được rồi.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng Đầu to biến mất, hắn xoay người lại tiếp tục nhìn

chằm chằm vào địa điểm mục tiêu ẩn thân, chờ đợi.

Không bao lâu sau, một nơi dưới chân núi đột nhiên phát ra một tràng âm thanh

“Ầm ầm” dữ dội, khiến người ta giật mình không biết xảy ra chuyện gì.

Không ngoài dự liệu, vốn ẩn thân tại vị trí mà tầm mắt hắn không thể nhìn thấy

trực tiếp, lúc này Ngân Sơn Hà và Long Hành Vân nhảy lên, xông ra, đứng ở

trên bề mặt lá Tử mao thảo nhìn về phía truyền đến âm thanh ầm ĩ xa xa.

Một lúc sau, hai người đồng thời phi thân lao đi, lướt về phía có động tĩnh

truyền đến để kiểm tra.

Đã thấy rõ khuôn mặt hai người này, nhìn thấy hai người vừa rời đi, Dữu Khánh

lập tức quay đầu xoay người rút lui, lại nhanh chóng lẻn về đến khu vực tối tăm

dưới con dốc.

Sau một lúc chờ đợi, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết sau khi gây ra động tĩnh

cũng đã theo dưới nước lặn trở về tới nơi, mọi người chạm mặt nhau.

Nam Trúc gặp mặt liền hỏi: “Thế nào, đã nhìn thấy rõ ràng rồi chưa?”

Dữu Khánh tạm thời chưa trả lời, đầu tiên dùng Quan Tự quyết quan sát xung

quanh, khi đã xác định không có người tới gần, hắn mới nhỏ giọng trả lời: “Đã

nhìn thấy được, quả thực là tên khốn Long Hành Vân kia. Con mẹ nó, thực sự là

âm hồn không tiêu tan.”

Nam Trúc kinh nghi bất định, “Nói cách khác, trên đảo này quả thực không có

Đông gia gì gì đó, thực sự là Linh Tê trai đang bố cục hại chúng ta sao?”

Mục Ngạo Thiết vẻ mặt không hiểu được, hỏi: “Vậy biểu tượng đó của Linh Tê

trai là chuyện gì vậy chứ?”

Dữu Khánh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng dường như đã quyết tâm đưa ra quyết

định, trầm giọng nói: “Trước tiên hạ thủ với Long Hành Vân, bắt trói hắn lại rồi

nói tiếp!”