Bán Tiên

Chương 538: Người câu cá




Dữu Khánh cười nhạt, “Có quan hệ thì có thể tùy ý giết chết Hải tộc của người

ta sao? Tại bất cứ nơi nào đều không thể có lý lẽ như vậy. Lần trước người ta

không tính toán với chúng ta, là bởi vì chúng ta không sai, là bởi chính bản thân

Hải tộc đó động lòng tham, là do bản thân Giao nhân đó tham bảo mà mất

mạng, chúng ta chỉ là tự vệ, vì vậy Minh tự mới không tính toán với chúng ta.”

Nam Trúc: “Vậy thì làm lại một lần, cứ nói tên đưa đò này lại nhìn thấy được

chiếc nhẫn của ngươi mà nảy lòng tham.”

Mục Ngạo Thiết nghe không nổi nữa, hỏi ngược lại một câu, “Chúng ta lại một

lần nữa không cẩn thận để lộ chiếc nhẫn ra sao? Dùng lại một lí do cũ rích như

vậy, ngươi cho rằng người khác là kẻ ngốc sao?”

Dữu Khánh: “Thật vất vả với có được chút giao tình với Minh tự, người ta còn

đã cứu chúng ta, sau đó chúng ta lại cầm dao đâm Hải tộc của người ta sao? Ta

không làm được việc này. Lão Cửu, ngươi cũng đừng nghe hắn đánh rắm, hắn

suy nghĩ cái gì còn không hiểu sao, chẳng qua là ham muốn ngân phiếu trên

thân Giao nhân đó mà thôi.”

Nam Trúc trừng to mắt: “Ngươi nói như vậy, là cho rằng ta tham tài đến như

vậy sao? Quân tử yêu tài cũng có chừng có mực. Ta chỉ đưa ra ý kiến, chỉ là một

lời đề nghị trong thời điểm rất quan trọng liên quan tới tính mạng của mọi

người. Ta chẳng phải là vì lợi ích cho tất cả mọi người sao, tại sao lại trở thành

ta làm sai rồi? Lần trước, là ai nuốt hết ngân phiếu trên người Giao nhân kia

chứ?”

Dữu Khánh làm như không có nghe được, tự nói ra, “Đúng là ta có thể phân

biệt đường có thể đi trên Minh Hải này, nhưng hoàn toàn không biết tuyến

đường, không biết phải vòng vòng vèo vèo bao lâu mới có thể đi ra ngoài. Nếu

lâu dài không thoát ra được, ngươi cho rằng người ta có phản ứng lại được hay

không chứ? Ngươi cho rằng thế lực của người ta là để trưng bày hay sao, có thể

để cho chúng ta dễ dàng chạy thoát hay sao chứ?”

Nam Trúc không khỏi nhô cao cổ lên khỏi mặt nước nhiều hơn một chút, có

phần nổi nóng, hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ, một mực ngâm mình trong nước

biển hay sao?”

Dữu Khánh ngước mắt nhìn về phía hòn đảo Tử Lan rực rỡ ánh sáng tím, lẩm

bẩm: “Có một chút nghi vấn vẫn chưa làm rõ được, ta định mạo hiểm một lần

thử xem.”

Vừa nghe nói lại sắp mạo hiểm, hai người Nam, Mục lập tức có chút khẩn

trương, dọc trên đường đi này của bọn hắn, mỗi một lần gọi là mạo hiểm thì đều

không phải là mạo hiểm bình thường, đó đều là liều mạng…

Nhất là Nam Trúc, gan có phần hơi run, gã nhanh chóng cất lời ngon ngọt để

trấn an:

“Lão Thập Ngũ, ngươi còn trẻ, làm việc dễ dàng xung động, bốc đồng, điều này

có thể hiểu được, nhưng khi cần kiềm chế thì cũng cần phải nỗ lực kiềm chế a.

Tục ngữ nói rất đúng, thường xuyên đi cạnh bờ sông làm sao tránh được ướt

giày, không phải lần nào cũng có thể may mắn thoát hiểm, nếu cứ liều mạng,

sớm muộn sẽ chơi đùa mất mạng, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên lý

trí một chút.”

Vừa nhìn thấy phản ứng của hai người này, Dữu Khánh liền chuyển hướng đề

tài, “Nếu như không phải Linh Tê trai để lộ tin tức, vậy có nghĩa là thông tin

Linh Tê trai cung cấp là thật, chứng tỏ vị Đông gia kia quả thực ẩn cư tại trên

đảo này. Căn cứ vào sự quan sát điều ta của ta, trên đảo này quả thực còn có

một người, chúng ta đã đến nơi đây, có thể nghĩ cách tìm đến hắn để xác nhận

một chút.”

Việc xác nhận được người chủ thần bí của Linh Tê trai có ở trên đảo hay không

cực kỳ quan trọng đối với hắn, cũng là nguyên nhân mà mặc dù biết rõ đang có

nguy hiểm rình rập nhưng hắn vẫn chậm chạp chưa muốn thoát thân rời đi.

Nam Trúc nhắc nhở: “Ngươi cũng đã nói rồi, Long Hành Vân dẫn theo cao thủ

đang ở trên đảo chờ chúng ta, ngoài ra, trên đảo này còn có một Bất Yêu quái

khổng lồ, ngươi làm sao để xác nhận?”

Dữu Khánh: “Đám người Thanh Nha đã lục soát trên đảo một lần, không biết

Bất Yêu quái trên đảo này đã đi đâu, nói chung lúc này không có mặt tại trên

đảo, nếu không, dựa vào thân thể khổng lồ của con yêu quái đó, không có khả

năng không phát hiện được. Về phần vị trí của người đó ở trên đảo thì không

cùng một chỗ với nơi ẩn thân của bọn người Long Hành Vân, tại phía bên kia.

Chúng ta cứ ở trong nước đi vòng qua là có thể tìm được, không cần phải chạm

mặt với bọn người Long Hành Vân.”

Hắn không thể nói rõ cho hai người biết về Quan Tự quyết, chỉ có thể lấy đám

người Thanh Nha ra làm cớ.

Đối với điều này, hai người Nam, Mục đều có chút nghi vấn, tên lão Thập Ngũ

này là siêu trinh sát sao, chỉ rời đi một quãng thời gian ngắn như vậy liền tìm

hiểu được nhiều thông tin như thế sao?

“Đi thôi, ta đã nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì, ta sẽ không lấy

mạng mình ra để giỡn chơi.”

Dữu Khánh trấn an một câu, sau đó hít sâu một hơi, hạ người chìm vào trong

nước, lặn đi.

Hai người Nam, Mục nhìn nhau, cũng không còn cách nào khác, nếu thật sự có

nguy hiểm, hai người bọn họ cũng không thể ngồi nhìn một mình lão Thập Ngũ

đi mạo hiểm.

Hai người đành phải lần lượt trước sau chìm vào trong nước, nương theo ánh

sáng rạng rỡ trên đảo họ nhìn thấy được hướng đi của Dữu Khánh, liền rất

nhanh đuổi theo.

Thỉnh thoảng quay đầu lại, Dữu Khánh nhìn thấy bọn họ đã đi theo, cũng trở

nên yên tâm.

Trên thực tế, sự can thiệp đột ngột của đám người Long Hành Vân đã làm cho

tình thế có sự thay đổi, thực sự khiến cho chuyến hành động bí mật này tràn đầy

nguy hiểm và biến số, hắn cũng không muốn dẫn hai người theo mạo hiểm,

nhưng mà không còn cách nào khác, một khi đám người Long Hành Vân đợi

lâu không nhìn thấy bọn họ, tất nhiên sẽ tổ chức tìm kiếm.

Cũng giống như hồi đó ở tại kinh thành Cẩm quốc, hắn bị đông đảo nhân mã

bao vây nhưng chậm chạp không bắt được hắn vậy, hắn có thể lợi dụng Quan

Tự quyết để lẩn tránh nguy hiểm bị tìm ra, nhưng lão Thất và lão Cửu thì không

có năng lực này, một khi bị phát hiện thấy, họ căn bản sẽ không chạy thoát

được.

Vì vậy, còn không bằng dẫn theo hai người tại bên cạnh mình, như vậy càng an

toàn.

Chỉ cần có hắn tại, nhóm người Long Hành Vân với số người hữu hạn, chưa nói

tới việc muốn bắt được bọn hắn, cho dù muốn tìm được bọn hắn cũng không

phải việc dễ dàng.

Có một số việc cũng không phải các đời đời tiên sư Linh Lung quan muốn giấu

giếm, không phổ biến bí pháp tu hành của nội môn cho ngoại môn đệ tử quả

thực cũng là bởi vì thiên phú bọn họ có hạn, không phải người nào đều có thể

học được, nếu đã học không được còn không bằng không nói cho biết, tránh để

bọn họ biết được quá nhiều sẽ suy nghĩ lung tung, không lợi cho người cho

mình còn dễ dàng gây hại cho tất cả.

Sư huynh đệ ba người ở trong biển lặn vòng qua bên kia đảo, Dữu Khánh đi dẫn

đầu, tại dưới ánh sáng từ trên đảo chiếu rọi xuống, vùng đáy biển gần bờ được

chiếu rõ sáng ngời, dùng mắt thường cũng có thể dễ dàng phát hiện được có vật

gì tới gần hay không, tuy nhiên nó vẫn mang tới cho người ta một loại cảm giác

lờ mờ quỷ dị, làm cho tâm thần căng thẳng không dám thả lỏng.

Ba người cũng không phải một mực lặn đi ở trong biển, thỉnh thoảng có ngoi

lên tại trong khu vực bóng tối bên bờ, mục đích chính không phải là để lấy hơi,

dựa vào tu vi của bọn họ, nín thở lặn quanh một vòng đảo cũng không có vấn đề

gì, chủ yếu là để cho Dữu Khánh dùng Quan Tự quyết điều tra tình hình, xác

nhận vị trí của các nhóm người, hoặc xem xét xem có mối nguy hiểm nào tới

gần hay không.

Cuối cùng, ánh sáng trong nước càng ngày càng tối đi, gần như khiến cho bọn

hắn không nhìn thấy rõ được tình hình đáy nước bên bờ.

Tử Lan đảo, hơn một nửa huy hoàng rực rỡ, phần còn lại có một khu vực có vẻ

tương đối âm u, cằn cỗi, gần như không có một ngọn cỏ nào, là một vùng đá

ngầm lởm chởm, khi thủy triều lên sẽ nhấn chìm một nửa vùng đá ngầm trong

nước biển.

Sư huynh đệ ba người tại trong nước vòng qua đảo, lặn đến khu vực tối tăm

không có một ngọn cỏ này.

Sau khi nhô đầu lên phía sau một chỗ đá ngầm tối như mực, Dữu Khánh tựa tại

phía sau đá ngầm cẩn thận lộ đầu ra, nhìn về một chỗ nào đó.

Hai người Nam, Mục rất nhanh liền phát hiện thấy khác thường, phát hiện thấy

phản ứng quan sát của lão Thập Ngũ có khác thường, họ liền nhô đầu lên theo

cùng nhìn về phương hướng Dữu Khánh đang quan sát.

Không nhìn ra được kết quả gì, Nam Trúc nhỏ giọng hỏi, “Nhìn cái gì vậy?”

Dữu Khánh vô luận là tu vi hay thị lực thì quả thực cũng tốt hơn hai người bọn

họ một chút, hắn chỉ tới một vị trí phía trước cạnh bờ biển, “Người chúng ta cần

tìm ở tại đó, trên tảng đá ngầm lồi ra khỏi bờ biền nhiều nhất kia, nhìn thấy hay

không?”

Hai người Nam, Mục lập tức tập trung thị lực nhìn tới, nhìn chằm chằm vào

phương vị được chỉ, nỗ lực nhận biết.

Sau khi tập trung nhìn kỹ một hồi, cuối cùng bọn họ đã có phát hiện, trên tảng

đá có bóng dáng của một người đang ngồi, thỉnh thoảng sẽ lung lay cánh tay

một chút, Nam Trúc thì thầm, “Người đó đang làm gì vậy?”

Dữu Khánh nhìn tương đối rõ ràng hơn một chút, đáp: “Đang câu cá.”

“Câu cá?” Nam Trúc sửng sốt, không nghĩ tới tại nơi đây mà còn có người có

được hứng thú như vậy, gã hỏi tiếp: “Ngươi xác định đây là người ngươi muốn

tìm sao, không phải cùng một nhóm với Long Hành Vân đi?”

Dữu Khánh suy nghĩ một chút về nội dung lúc trước nghe trộm được, “Đại khái

là không phải, ở nơi đây không có nhiều người, nếu thật sự là nhân thủ do Long

Hành Vân mang đến thì tất nhiên sẽ gây bất lợi cho chúng ta, không có khả

năng ngồi công khai ở đây giải trí.”

Tuy là nói như vậy, hắn cũng không có hoàn toàn chắc chắn, nhưng phán đoán

này của mình là có khả năng cao nhất, nói chung cho dù có phải là người mình

muốn tìm hay không, hắn đều phải đến xác nhận một cái. Vẫn là lí do đã nói,

việc xác nhận thân phận của đối phương rất quan trong đối với bọn hắn.

Hai người Nam, Mục suy nghĩ thấy cũng đúng.

Dữu Khánh lại nói: “Các ngươi trốn ở đây, không nên động đậy, để ta đến đó

xác nhận thử xem.”

Nói xong, hắn cũng không chờ cho hai người đồng ý, lại chìm xuống nước, lặn

xa ra một chút, tránh bộc lộ vị trí ẩn nấp của hai vị kia, rồi mới lại chui ra khỏi

mặt nước, lần này thì trực tiếp lên bờ.

Nào ngờ hắn vừa mới lên khỏi bãi đá nhấp nhô lởm chởm, đi chưa được mấy

bước thì hai người Nam, Mục cũng nhô ra khỏi mặt nước, nhảy lên trên, chạy

tới theo.

Hai người sợ một mình Dữu Khánh sẽ có nguy hiểm, mặc dù bọn họ không cho

rằng mình có bản lĩnh gì, nhưng vẫn cho rằng tại thời khắc mấu chốt ít nhiều

cũng có thể giúp một tay, có bao nhiêu sức thì xuất bấy nhiêu sức là được.

Dữu Khánh quay đầu lại nhìn một cái, cũng không biết làm sao, biết rõ không

thể khuyên họ quay lại được, hơn nữa họ cũng đã nhảy ra rồi, đã bộc lộ rồi, liền

lười nói thêm gì nữa.

Lúc này sư huynh đệ ba người cất bước đi về phía bóng người đơn độc bên cạnh

biển, vừa đi vừa bôi chút “Lam sắc yêu cơ” lên mí mắt mình.

Đang đi tới, trong không trung đột nhiên có một bóng đen hạ xuống, trực tiếp

rơi xuống tại trên vai Dữu Khánh, không phải cái gì khác, chính là “Đầu To”.

“Đầu To” không thích nước, lúc trước ở tại trên đò ba người không có chút

thông báo hay ra dấu hiệu gì, cứ như vậy trực tiếp chui vào trong nước, không

chút nào để ý đến việc nó cảm nhận như thế nào, “Đầu To” bị nhúng nước thì

lập tức giãy giụa thoát thân, thoát ra khỏi mặt biển thì tự mình bay đi.

Ba người cũng không quản tới nó, dù sao bây giờ bọn hắn quả thực là có ý nuôi

theo kiểu thả rông.

Lần trước tại Minh tự, sau khi “Đầu To” được Minh tăng “Làm phép” thì nó bất

động hơn mấy ngày, trước đây ba người chỉ nhìn thấy loại dị thường này khi ở

trong Văn phủ.

Lần này, sau khi “Đầu To” tỉnh dậy khỏi trạng thái bất động, dường như nó

thông tuệ hơn rất nhiều, giống như nó đã đạt được loại cảnh giới có thể hoàn

toàn nghe hiểu tiếng người, khá làm cho bọn hắn vui mừng.

Đã có được loại năng lực này, biết rõ được tốt hay xấu, ba người bọn hắn càng

thêm thiên hướng thả nuôi.

Sau khi bay lên không, ở trên mặt nước một mực bay lượn trong không trung,

khi vừa nhìn thấy bọn hắn “Đầu To” lập tức bay trở lại đội ngũ.

Hiện tại Dữu Khánh không có tâm tình quan tâm tới con côn trùng này, hắn

trước tiên lấy chiếc nhẫn cá bơi kia ra, đeo lại vào trên ngón tay của mình.

Lúc trước, trước khi lên đò tại Ảo Vọng, hắn đã tháo chiếc nhẫn ra, cất đi, hắn

không thể không nhớ rõ bài học từ lần đi đò lần đầu tiên đó.

Khi bọn họ đi đến gần, dựa vào một ít ánh sáng từ xa xa trên đảo chiếu rọi tới,

bọn họ cũng dần dần nhìn thấy rõ người ngồi trên tảng đá kia.

Quả thực là một người ngồi câu cá, mặc y phục màu nâu, râu tóc hoa râm, râu

dài hai xích, là một lão già tuổi khá lớn, tay áo và ống quần đều được xắn lên,

khuỷu tay và chân để trần, khoanh chân ngồi ở trên tảng đá thỉnh thoảng vung

vẩy cần câu.

Sau khi tới gần, sư huynh đệ ba người nhìn nhau, không cần phải nói, có thể

ngồi câu cá ở loại địa phương này chắc chắn không phải người bình thường.

Còn có một điểm khác rất rõ ràng, trên thân người câu cá bay bổng yêu khí,

chứng tỏ đây là một Yêu tu.

Chính vào lúc này, lão già câu cá đột nhiên khua cần, rầm rầm, trực tiếp giựt lên

khỏi mặt nước một con quái ngư bạch sắc dài hơn một thước.

Con cá dính theo dây câu bị giựt lên không trung rồi theo quán tính mà bị vứt

lên bờ, rơi lạch cạch xuống đất, vừa vặn rơi tại trước mặt sư huynh đệ ba người,

quẫy giãy đành đạch.