Ai là Thám Hoa chó chết, đáp án cũng không khó đoán, trong lời Thanh Nha
nói đã để lộ ra không ít thông tin, phù hợp với việc con đò chưa cập bờ đã tắt
đèn, suy nghĩ lại một chút, Dữu đại chưởng môn liền có nắm chắc, hắn tức thì
nghiến răng nghiến lợi, tên địa đầu xà này dù sao cũng là nhân vật có số má tại
Ảo Vọng, vậy mà lại mắng chửi người ở sau lưng!
Lúc này, Bàng Thành Khâu tiếp lời, “Thanh gia, nếu không chúng ta đi đến đó
nhìn xem là chuyện gì xảy ra.”
Thanh Nha hất hất cằm về phía Tử Lan đảo, “Cho dù có xảy ra chuyện gì thì
cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta không cần phải xông tới trước
mặt, tên Thám Hoa chó chết kia tới nơi tự nhiên sẽ lên đảo, hai vị kia ở trên đảo
tự sẽ đi xử lý.”
Hai vị ở trên đảo? Dữu Khánh thì thầm ở trong lòng, hai vị nào chứ?
Bàng Thành Khâu: “Cũng không biết hai vị kia có nhìn thấy hay không, chưa
cập bờ đã tắt đèn cũng có thể chính là vì để tránh bị người khác phát hiện.”
Vừa mới nói xong, Thôi Du nghe vậy thì vẻ mặt biến đổi một hồi rồi phi thân
bay lên, tung người lướt đi, giống như chuồn chuồn lướt nước nhấp nhô vài cái
đã lướt lên trên đảo.
Hai người Thanh, Bàng và hai gã Giao nhân quay đầu nhìn theo.
“Nếu tên Thám Hoa chó chết đó tắt đèn rồi lên bờ, đèn tắt lâu như vậy, theo lý
thuyết, hắn đã lên đảo rồi, bây giờ chạy đi thông báo có phải hơi bị quá muộn
hay không chứ?”
Thanh Nha bĩu bĩu môi, đồng thời lấy ra một nắm đậu phộng, bóp vỡ từng củ
ném hạt vào trong miệng, nhai ăn.
Bàng Thành Khâu: “Một khi hai bên gặp nhau, Long Hành Vân thật sự sẽ giết
chết vị Thám Hoa lang kia sao?”
Là Long Hành Vân ư? Ánh mắt Dữu Khánh lấp lóe, vừa cảm thấy bất ngờ,
nhưng cũng không tính khó đoán, dù sao hắn đã nhìn thấy Thôi Du.
Thanh Nha: “Nhìn bộ dạng của gã, sợ rằng trước tiên sẽ chặt chân chặt tay rồi
sau đó rất nhanh…”
Bàng Thành Khâu: “Nếu bọn họ động thủ với nhau, vạn nhất kinh động lão quái
vật trên đảo, nếu mà phía Long Hành Vân gặp nạn, chúng ta có xuất thủ hỗ trợ
không?”
Thanh Nha: “Có Ngân Sơn Hà thiếp thân bảo hộ, cho dù có kinh động tới, đoán
chừng lão quái vật đó cũng không làm gì được vị thiếu Các chủ kia. Vẫn là câu
nói kia, lão quái vật cũng không ngốc, chỉ cần Long Hành Vân báo ra lai lịch,
trừ phi về sau lão quái vật không muốn tiếp tục sinh sống tại nơi này, hoặc là
muốn lang thang bỏ mạng chân trời góc biển nào đó, còn không thì đại khái sẽ
không dám làm gì Long Hành Vân quá mức. Bất kể tình huống như thế nào,
chúng ta đưa bọn họ đến đây là đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, ở
bên cạnh nhìn xem là được.”
Bàng Thành Khâu cảm khái, “Xem ra, vị tài tử đệ nhất thiên hạ đó đã định trước
khó thoát kiếp nạn lần này rồi.”
Thanh Nha: “Tên chết tiệt tự cao tự đại đó, cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra
mà ba ngày hai ngày lại chạy đến Kinh Hồng điện, lão tử đã sớm nhìn hắn
không vừa mắt. Ta còn chưa tính sổ với hắn cho cái chân này, chỉ mong Long
Hành Vân đừng cho hắn chết quá thoải mái.”
Đọc lời qua nét miệng, Dữu Khánh khi thì ánh mắt lấp lóe, khi thì hé mắt nhìn
Thanh Nha, rồi nghĩ đến chuyện Thôi Du đi báo tin cho bên kia, hắn lo lắng
kinh động đến Long Hành Vân đi lục soát đảo sẽ hại đến lão Thất và lão Cửu
nên sinh ý rút lui, vì vậy hắn nhẹ nhàng co đầu lại rút lui ra sau tảng đá, sau đó
chậm rãi chìm người vào trong nước để rút đi.
Hắn là không dám phát ra bất kỳ động tĩnh nào, biết rõ trong một khoảng cách
gần như thế này mà gây ra động tĩnh gì bất thường sẽ rất khó tránh được không
bị Thanh Nha phát hiện, cũng may nước cực mềm, chỉ cần động tác nhẹ nhàng
là có thể im ăng không gây ra tiếng động, nhưng dù là như thế hắn vẫn vận công
đóng chặt lại khí cơ, không dám để lộ ra chút nào, ngay cả hô hấp cũng ngừng
lại.
Thẳng đến khi đỉnh đầu chìm xuống trong nước mới tạo ra một chút sóng nước
dập dờn rung động tại trên mặt nước.
Ánh sáng rực rỡ từ Tử Lan đảo, lại thêm Giao nhân không ngừng quẫy đuôi, tạo
ra những gợn sóng long lanh trên mặt nước.
Thanh Nha không còn tập trung sự chú ý vào phía chiếc đò đã tắt ánh đèn dù
chưa vào bờ, ánh mắt y chợt lóe lên, dừng lại tại một vị trí sóng nước rung động
lấp lánh cách đây không xa, y phát hiện thấy có hoa văn sóng nước long lanh va
chạm vào nhau, mày hơi nhíu lại, chợt ý thức được cái gì, đột nhiên xoay người
nhìn vào bóng tối, mắt lạnh lẽo quét nhìn.
Tiếp đó y lắc mình đến bờ đá ngầm phía bên kia, gần như đứng ngay tại vị trí
Dữu Khánh vừa mới ẩn núp, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị quét nhìn xung
quanh.
Ngay sau đó, y lắc mình chui vào trong nước, tại trong nước lấy Huỳnh thạch
ra, thi pháp khống chế Huỳnh thạch di chuyển khắp nơi tại dưới đáy nước, dùng
ánh sáng để hỗ trợ lục soát bằng thị lực.
Bàng Thành Khâu cũng nhận thấy được gì đó, gã cũng chui theo vào trong nước
thực hiện lục soát với cách tương tự.
Ở trong nước đã độn được một khoảng xa, Dữu Khánh thỉnh thoảng quay đầu
lại, vẫn có thể nhìn thấy được ánh sáng của Huỳnh thạch dao động trong nước,
hắn nhận thức được động tĩnh của mình có khả năng đã bị phát hiện, hắn không
khỏi âm thầm kinh hãi, lặn rất nhanh rời đi.
Căn cứ vào khoảng thời gian phản ứng phía bên đó, hắn cũng đoán được có thể
là những gợn sóng lăn tăn khi mình lặn xuống đã khiến cho bên đó cảnh giác.
Thực sự là hoàn cảnh của Minh Hải này quá đặc thù, mặt nước quá mức phẳng
lặng, cho nên những gợn sóng dưới ánh sáng chiếu rọi sẽ rất dễ dàng bị phát
hiện.
Hắn còn không biết rằng, lúc trước bởi vì Thanh Nha tập trung sự chú ý vào
phương hướng chiếc đò hắn tới, lại thêm có Giao nhân quẫy nghịch nước, nếu
không hắn đã bị Thanh Nha phát hiện ngay khi vừa mới ngoi đầu lên.
Một lúc sau, Thanh Nha mới chui ra khỏi nước biển lạnh lẽo, bay lên, hạ xuống
tại trên bãi đá, khiến cho Giao nhân trên đò chú ý, y phục mặc trên người không
có chút dấu hiệu ẩm ướt nào.
Rất nhanh, Bàng Thành Khâu toàn thân khô ráo cũng từ dưới nước bay lên trên.
Huỳnh thạch dùng để chiếu sáng dưới nước cũng được hai người cất đi rồi, bởi
vì không thích hợp chiếu sáng trên mặt nước, như vậy sẽ rất gây chú ý.
Lúc này Bàng Thành Khâu tự nhiên muốn hỏi, “Thanh gia, có phải đã phát hiện
điều gì bất thường hay không vậy?”
Thanh Nha chần chừ nói: “Có lẽ là người chèo thuyền chơi nghịch nước, sóng
nước chấn động vào đá rồi dội ngược lại, nhưng như vậy sóng nước không nên
đụng đến mặt sau tảng đá mới phải, có lẽ là ta trông nhầm, có lẽ là có người âm
thầm đến gần chúng ta.”
“Có người đến gần sao?” Bàng Thành Khâu vô ý thức nhìn xung quanh, “Sẽ là
người nào chứ?”
Thanh Nha: “Nếu như thật sự có người, lúc này còn có thể có ai? Nhìn tình hình
hiện tại là biết, nếu không phải kẻ trên chiếc đò tắt đèn thì chính là vị nhiều xúc
tu chiếm giữ đảo kia. Khả năng người sau sao hơn, tên Thám Hoa chó chết đó
hẳn sẽ không thể biết được chúng ta trốn ở nơi này, không thể âm thầm im lặng
không một tiếng động mà chuẩn xác tìm đến nơi chúng ta ẩn thân.”
“Thiên Quân…” Bàng Thành Khâu cất tiếng lẩm bẩm, trở nên cảnh giác cao độ,
dù sao thực lực của lão yêu quái nơi này cũng không đơn giản.
Trên Tử Lan đảo, Thôi Du cũng đã tìm được Long Hành Vân.
Tìm được cũng không dễ dàng, mặc dù Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà ở tại
nơi cao nhất, nhưng cũng có mượn địa lợi để che giấu ẩn thân, nhất là khi phát
hiện thấy chiếc đò mục tiêu có khả năng đi tới đây.
Bởi vì nhìn thấy Thôi Du lén lén lút lút tìm kiếm xung quanh, Long Hành Vân
mới lộ diện kêu gọi lão ta tới đây.
Vừa gặp mặt, Long Hành Vân liền chất vấn với giọng không vui, “Không biết
đang ôm cây đợi thỏ sao? Ngươi chạy loạn khắp nơi để đả thảo kinh xà sao?
Rảnh rỗi quá hả?”
Thôi Du nhanh chóng chỉ về phía chiếc đò dừng lại tắt đèn, “Thiếu Các chủ,
vừa rồi phía bên kia có đò tới, có thể là đám người A Sĩ Hành, đèn đò đột nhiên
tắt đi, thuộc hạ sợ các ngươi không chú ý, đặc biệt tới báo tin.”
Long Hành Vân: “Báo cái rắm, chúng ta cũng không phải người mù, ngươi
cũng đã nhìn thấy, hai chúng ta có thể không phát hiện được sao?”
Thôi Du bị gã ta mắng cho có phần bối rối, dù sao cũng là một lòng hảo tâm bị
coi như gan phổi như lừa, nhưng lão ta vẫn khúm núm vâng vâng dạ dạ, gật đầu
nhận sai.
Ngân Sơn Hà ở bên cạnh theo dõi thấy vậy liền lên tiếng cắt ngang, “Ngươi
lặng lẽ quay trở lại, để mắt tới con đò, để phòng bọn Thanh Nha động tay động
chân là được. Nếu phát hiện thấy có gì khác thường thì phải lập tức cảnh báo
đúng lúc.”
Với ông ta mà nói, dựa vào thực lực của Thôi Du, có ở tại bên người hay không
cũng không có tác dụng gì.
“Vâng.” Thôi Du đáp, rồi xin cáo lui, nhanh chóng lặn trở lại đảo nhỏ.
Long Hành Vân: “Ngân thúc, tên Thám Hoa chó chết đó làm gì vậy chứ, tại sao
còn chưa có tới đây, có phải là kẻ khác tới hay không chứ?”
Nghe được Thanh Nha gọi Dữu Khánh là “Thám Hoa chó chết”, gã ta rất tán
đồng, cho nên cũng gọi theo như vậy.
Ngân Sơn Hà: “Bất kể là ai tới, nếu đã tới nơi đây, hẳn phải muốn lên đảo, tiếp
tục quan sát một chút xem sao.”
Mặc dù trong lòng có phần không kiên nhẫn, nhưng Long Hành Vân vẫn cố
gắng nhịn lại, nếu như bên cạnh là người khác, là người không thể kiềm chế
được gã, thì gã đã sớm quyết định đi tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Đối phó Dữu Khánh, gã vẫn có được lợi thế tâm lý rất lớn, về phương diện thực
lực gã cũng không sợ chút nào, hoặc có thể nói ngay từ đầu gã đã không có để
loại hàng như Dữu Khánh vào trong mắt, trong mắt gã, Dữu Khánh chỉ là một
con rùa đen rút đầu vào vỏ, nếu không gã cho rằng mình đã đùa chết nó từ lâu
rồi.
Lặn ở trong nước quay trở về chỗ cũ, Dữu Khánh ngoi lên bên cạnh hai người
Nam, Mục.
Thấy hắn đã bình an trở về, hai người thở phào nhẹ nhõm, Nam Trúc lập tức
hỏi: “Tình hình thế nào?”
Dữu Khánh không vội trả lời gã, trước tiên thi triển Quan Tự quyết quan sát một
hồi, sau khi đã xác nhận xung quanh không có gì khác thường, hắn mới hạ thấp
giọng nói: “Nơi đây có mai phục nhằm vào chúng ta.”
Hai người kinh hãi, Nam Trúc hạ thấp giọng hỏi: “Tình huống thế nào vậy? Tại
sao lại có mai phục, người nào mai phục?”
Dữu Khánh: “Long Hành Vân tới rồi, đang ở trên đảo này chờ chúng ta, bên
người hẳn là có cao thủ.”
Chỉ với một câu nói này đã đủ khiến cho hai người Nam, Mục cực kỳ hoảng sợ,
họ đều biết rõ bối cảnh của Long Hành Vân, đã bị Long Hành Vân theo dõi
trong Minh Hải này rồi sao?
Nam Trúc có phần bi phẫn nói: “Đều đã là quá khứ, Thiết Diệu Thanh cũng rời
đi rồi, gã còn nhìn chằm chằm vào chúng ta làm gì chứ, mọi người đều nói oan
gia nên giải không nên kết, tên chó đó còn cứ muốn chụp đầu chúng ta hay
sao?”
Mục Ngạo Thiết lên tiếng, “Không đúng, gã làm sao biết được chúng ta sẽ tới
đây, chỉ có Linh Tê trai mới biết rõ chúng ta tới nơi đây, là người của Linh Tê
trai cố ý làm ra chuyện này hay sao?”
Dữu Khánh: “Không rõ ràng lắm, là do Thanh Nha đưa người ta đến đây, đích
thân Thanh Nha và Bàng Thành Khâu cũng tới đây rồi, đang núp tại đảo nhỏ
ngay bên cạnh, vừa rồi tận mắt ta đã nhìn thấy bọn chúng. Hai chiếc đò đi theo
phía sau chúng ta lúc trước hẳn là chính là bọn chúng, chúng ta đi đường vòng,
bọn chúng tới đây trước chúng ta.”
Mục Ngạo Thiết trầm giọng nói: “Điều này càng chứng tỏ bọn chúng đã biết
trước chúng ta muốn tới Tử Lan đảo, nếu không thì sẽ không có khả năng chạy
thẳng tới nơi đây chờ chúng ta.”
Nam Trúc: “Không sai, chỉ có Linh Tê trai mới biết rõ chúng ta muốn tới Tử
Lan đảo, Linh Tê trai này khẳng định có vấn đề.”
Dữu Khánh: “Không chỉ có Linh Tê trai biết được, Hồ Vưu Lệ cũng biết, chúng
ta từng dò hỏi thông tin Tử Lan đảo từ nàng ta. Nếu nàng ta để lộ thông tin cho
người bên ngoài biết, người có lòng để ý tới sẽ không khó đoán được hướng đi
của chúng ta. Hoặc là Linh Tê trai để lộ tin tức, hoặc chính là Hồ Vưu Lệ để rò
rỉ thông tin.”
Nam Trúc: “Bây giờ đoán tới đoán lui cũng không có ý nghĩa gì, trở về đi.
Chúng ta đã biết rõ có cạm bẫy, trước tiên nhanh chóng trở về rồi nói tiếp. Hoặc
là, chúng ta thừa dịp hiện tại bọn chúng còn chưa biết rõ tình hình, trực tiếp
khởi hành quay lại Tinh La đảo, nhanh chóng trốn về U Giác Phụ, chờ khi Long
Hành Vân kịp phản ứng lại thì đã không thể làm gì được chúng ta nữa rồi.”
Dữu Khánh vẫn tiếp tục sử dụng Quan Tự quyết để quan sát tình hình xung
quanh, miệng thì mở lời đáp: “Muộn rồi, chúng ta đã không có cách nào dùng
đò quay trở lại, khi đò chúng ta đến đây, bọn chúng đã phát hiện được rồi. Chỉ
cần đèn đò vừa sáng lên, bọn chúng sẽ lập tức biết được chúng ta muốn chạy
trốn, e rằng sẽ lập tức đuổi theo truy sát.”
“Đi thôi, làm tới luôn đi.” Nam Trúc chợt lạnh lùng nói, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ
tợn, “Không phải ngươi có thể phân biệt phương hướng trên vùng biển này hay
sao? Dứt khoát cướp chiếc đò đó đi, tự chúng ta âm thầm rời đi trong bóng tối.”
Đang quan sát xung quanh, Dữu Khánh lập tức thu hồi ánh mắt, dừng tại trên
khuôn mặt gã, giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy, “Nếu thật sự làm như vậy,
tên Long Hành Vân kia chỉ sợ sẽ vui mừng cười ha hả, bọn chúng đều biết rõ
chúng ta là hành khách trên chiếc đò này, con đò bị cướp đi, kết cục của chúng
ta e rằng cũng không cần tới bọn chúng động thủ rồi.”
Nam Trúc: “Chúng ta cũng không phải chưa từng giết chết Giao nhân nha,
chúng ta không phải có mối quan hệ với Minh tự sao.”