Bán Tiên

Chương 536: Tra xét




Chuyện gì chứ?

Hai người Nam, Mục lập tức quan sát xung quanh, trong vô ý thức tay tìm tới

chuôi kiếm, cầm lấy, sẵn sàng rút kiếm bất cứ khi nào, tư thế ở trong tình tạng

cảnh giác.

Tuy chỉ là một tiếng “Dừng thuyền” đơn giản, nhưng sư huynh đệ ở chung đã

nhiều năm, nhận ra trong đó có sự cảnh giác, lập tức họ tiến vào tròng thái đề

phòng.

Giao nhân đưa đò nghe tiếng thì kéo đò dừng lại, cũng bấu lấy đuôi đò nhô đầu

lên, tự nhiên cũng nhìn thấy được phản ứng nắm chuôi kiếm đề phòng của sư

huynh đệ ba người, nó cũng lập tức đưa mắt quan sát khắp nơi.

Nhưng mà cho dù là nó, hay là hai người Nam, Mục, tất cả đều không nhìn ra

được bất kỳ dị thường gì ở xung quanh, mặc dù nhìn theo phương hướng mà

Dữu Khánh đang nhìn chằm chằm thì cũng không nhìn ra bất luận cái gì kết

quả.

Giao nhân rất nhạy cảm với những biến hóa ở trong nước, nó lại co đầu vào

trong nước để cảm nhận thử, nhưng từ trong nước nó cũng không nhận thấy

được có chuyện gì khác thường.

Sau một lúc quan sát, Nam Trúc nhịn không được hỏi: “Lão Thập Ngũ, có

chuyện gì vậy?”

Nhìn chằm chằm vào những biến hóa của màn sương mù nhàn nhạt bồng bềnh

trước mắt, Dữu Khánh không thốt ra tiếng nào, đến tột cùng là có chuyện gì thì

hắn cũng không tiện giải thích, huống chi còn có ngoại nhân ở tại đây, chỉ biết

rằng dự biến đổi của màn sương mù trước mắt có một sự khác thường rất nhỏ

bé.

Minh Hải không biết xảy ra chuyện gì, ít có mưa gió, ngay cả mặt nước hầu hết

thời gian cũng ở trong trạng thái phẳng lặng, dòng không khí tương đối tương

đối ổn định, đối với người tu luyện Quan Tự quyết mà nói, đây là điều kiện vô

cùng ổn định để quan sát.

Hơn nữa, thỉnh thoảng có những làn sương mù nhàn nhạt lượn lờ nhè nhẹ càng

giúp cho việc giải đọc thêm thuận lợi một cách tự nhiên…

Người khác không nhận ra được gì từ những sự biến đổi rất tinh tế, vi diệu của

các dòng khí trong màn sương mù đó, nhưng Quan Tự quyết của hắn thì khác,

mặc dù bởi vì điều kiện hiện tại còn hạn chế nên hắn chưa hiểu biết được rõ

ràng, nhưng hắn vẫn nhạy cảm nhận ra được ở gần đây có sự xuất hiện của

những người khác.

Hắn không có trả lời câu hỏi của Nam Trúc, mà nhấc tay kéo mở dây buộc chiếc

áo chào, cởi áo choàng ném lại trên đò, hất đầu ra hiệu cho hai vị sư huynh.

Mặc dù hai người Nam, Mục còn chưa hiểu được có chuyện gì xảy ra, nhưng có

một điểm chắc chắn rằng, lão Thập Ngũ có khả năng cảm nhận được nguy hiểm

tốt hơn bọn họ, việc này đã từng được kiểm chứng không chỉ một lần, hắn

thường có thể nhận thấy có nguy hiểm trước tiên mặc dù lúc đó bọn họ không

hề cảm nhận thấy gì.

Vì vậy hai người vẫn thực hiện theo sự ra hiệu của hắn, cũng cởi áo choàng trên

người ra, ném xuống dưới chân.

Giao nhân đưa đò không hiểu ra sao, có chút cáu kỉnh, hỏi: “Các ngươi lại làm

sao vậy? Đã sắp cập bờ rồi, bây giờ lại dừng tại nơi đây, lề mề dây dưa làm gì

vậy chứ?”

Dữu Khánh nói: “Nhà đò, sẽ không lãng phí thời gian của ngươi, bắt đầu tính

thời gian chờ đợi từ bây giờ luôn đi.”

Giao nhân đưa đò sửng sốt, nhìn nhìn Tử Lan đảo đã không còn bao xa, không

hiểu được, hỏi: “Bây giờ?”

Dữu Khánh: “Không cần đò phải cập bờ, dừng lại nơi này chờ chúng ta là

được.”

Giao nhân đưa đò: “Cũng không còn bao xa nữa, vẫn nên đưa đến bờ đi, tránh

để về sau lại nói là ta không đưa đến nơi, rồi tính toán tiền lại với ta, một miệng

của ta nói không thắng ba mồm các ngươi.”

“Không cần, cứ chờ tại nơi này đi, ngươi cứ yên tâm chuyện tiền bạc, chúng ta

cũng không phải người keo kiệt, đã thỏa thuận bao nhiêu tiền thì chính là bấy

nhiêu tiền, sẽ không thiếu của ít ngươi nửa lượng nào, việc này bọn ta cũng

không dám lừa gạt ngươi, dù sao chúng ta còn cần có đò của ngươi để trở về.

Đúng rồi, bây giờ có thể tắt đèn được chưa?”

“Nếu như thống nhất chỉ đưa đến nơi đây, đã kết thúc hành trình thì đương

nhiên có thể tắt đèn.”

Vì vậy, Dữu Khánh không có nói thêm gì nhiều, hắn phất tay tung ra một luồng

kình phong bay vào trong đèn lồng, dập tắt ánh đèn lồng trên đò, sau đó hạ thấp

người duỗi chân xuống nước, là người đầu tiên chìm vào trong nước.

Khung cảnh chìm vào trong bóng tối, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức

đuổi theo, cùng nhau lặn xuống nước.

Sư huynh đệ ba người hơi chút đụng chạm tiếp xúc với nhau để thực hiện trao

đổi một cách đơn giản, sau đó cùng nhau lặn xuống dưới nước, nín thở bơi đi

trong nước…

“Tại sao lại đèn tắt rồi?”

Tại vị trí cao nhất trên Tử Lan đảo, đang nhìn chằm chằm vào ánh đèn lồng trên

biển, Long Hành Vân kinh ngạc cất tiếng hỏi, Ngân Sơn Hà cũng cau mày đứng

lên, cả hai cùng nhìn chằm quan sát mặt biển.

Thanh Nha ở trên hòn đảo nhỏ bên cạnh cũng chậm rãi đứng lên, hỏi: “Là ta bị

hoa mắt hay là ta đã nhìn lầm vậy chứ, đèn tắt rồi sao?”

Bàng Thành Khâu cùng đứng lên theo, đưa tay đỡ y một chút, nói: “Chắc là

vậy.”

Thanh Nha hiếu kỳ, “Đò còn chưa tới nơi, còn cách một đoạn đường, tại sao lại

tắt đèn rồi chứ?” Y quay đầu nhìn tới hai gã Giao nhân ngồi ở đầu thuyền thả

đuôi đung đưa trong nước, hỏi: “Trước khi chưa đưa hành khách đến nơi, không

phải là trên đường đi không thể tắt đèn sao?”

Một gã Giao nhân đáp với lẽ đương nhiên: “Đúng vậy, đã tắt đèn đương nhiên

là đã đưa đến nơi rồi.”

Thanh Nha: “Đây chẳng phải là vẫn còn chưa đến bờ sao?”

Giao nhân kia đáp: “Đâu có ai nói phải đưa đến bờ mới là đưa đến nơi đâu chứ?

Hành khách nói đến chỗ nào thì tính chỗ đó, đạo lý đơn giản như vậy mà các

ngươi cũng không hiểu sao?”

“Ách…” Thanh Nha bị câu trả lời đó làm cho không nói nên lời, y lại nhìn về

phía ánh đèn lồng đã tắt đi, vẫn không nhìn thấy bất kỳ chút ánh sáng nào, nhịn

không được di một tiếng, rồi nói: “Chuyện gì vậy chứ?”

Hai người ở trên đảo chính không biết là có chuyện gì xảy ra.

Mấy người trên đảo nhỏ bên cạnh mù mờ, không hiểu ra sao.

Sư huynh đệ ba người đang lặn đi trong nước cũng không biết tình huống như

thế nào, tuy nhiên, bên nào đều cảm thấy được có chuyện gì đó không bình

thường.

Ở trong nước, ba người lặn đến bên bờ Tử Lan đảo với từng đám từng đám hoa

tím như sóng lớn, ánh sáng lộng lẫy, sau đó dán sát bờ đảo im ắng ngoi lên,

cũng không dám hoàn toàn lộ hết đầu ra khỏi mặt nước, cẩn thận từng li từng tí

quan sát xung quanh.

Không cẩn thận cũng không được, ở nơi đây ánh sáng tím lộng lẫy huy hoàng,

cho dù ở tại bên bờ cũng là sáng trưng rực rỡ, ánh sáng phản chiếu vào trong

nước sáng loáng lung linh, ba người chỉ dám trốn ở trong bóng tối ngoi mắt lên.

Dữu Khánh dùng Quan Tự quyết quan sát cẩn thận, sau khi xác định xung

quanh không có kẻ nào, lúc này Dữu Khánh mới nhô toàn bộ đầu lên khỏi mặt

nước, thở hổn hển, rồi nói với hai vị sư huynh: “Nhỏ giọng một chút sẽ không

sao.”

Lúc này hai người Nam, Mục mới hoàn toàn nhô đầu lên theo, tuy nhiên bọn họ

vẫn cẩn thận quan sát xung quanh.

Nam Trúc thấp giọng hỏi: “Lão Thập Ngũ, chúng ta lén lút như vậy là có

chuyện gì vậy?”

Dữu Khánh nhỏ giọng đáp: “Trên đảo có người.”

Nghe được lời này, Nam Trúc nhịn không được trợn tròn đôi mắt, hỏi: “Ngươi

có bệnh sao? Trên đảo đương nhiên phải có người, nếu trên đảo không có

người, chúng ta chạy tới nơi này làm gì, cần phải lén lút như đạo tặc thế này

sao?”

Dữu Khánh dựng thẳng một ngón tay trước miệng, ra hiệu cho gã ta nhỏ giọng,

“Nói nhảm, thông tin mà chúng ta biết được rất hạn chế, ngay cả tình hình cơ

bản cũng không biết được bao nhiêu. Bất kể vị Đông gia kia là người nào, nếu

như có cơ hội để tìm hiểu tình hình, tại sao lại không làm chứ? Từ khi chúng ta

xuất sơn tới giờ, rơi hố, chịu thiệt thòi còn chưa đủ sao?”

Nam Trúc: “Chúng ta lạ nước lạ cái, có thể tìm được tình huống cái rắm a.”

“Lắm lời làm gì.” Dữu Khánh cưỡng ép bắt gã ngậm miệng, sau đó cũng lười để

ý tới gã, bắt đầu quan sát kĩ càng.

Người khác có lẽ sẽ không dễ dàng tìm hiểu được tình huống nơi đây, nhưng

với hắn mà nói thì chưa chắc, ở trên đò, phạm vi ánh đèn chiếu sáng giới hạn,

ánh sáng nơi đây sáng hơn rất nhiều, có thể quan sát được phạm vi lớn, có thêm

rất nhiều những biến hóa vi diệu bổ sung để làm căn cứ phân tích, hơn nữa đã

đến gần địa điểm mục tiêu, bất kỳ phản ứng dây chuyền nhân quả nào đều sẽ thể

hiện ra tương đối rõ ràng.

Nói ngắn gọn, chính là đến càng gần càng dễ dàng quan sát.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã quan sát được khái khái động tĩnh tại khu vực này.

Nếu ở những nới khác, hắn chưa chắc đã có thể tìm hiểu rõ được phạm vi lớn

như vậy, nhưng thực sự là điều kiện tại Minh Hải này quá mức có lợi cho việc

áp dụng Quan Tự quyết mà hắn tu luyện, là một nơi gần như không có điều gì

quấy nhiễu tới sự quan sát và suy đoán.

Đương nhiên, điều này cũng có liên quan với việc tu vi của hắn đã được nâng

lên Huyền cấp.

Trên đảo dường như có động tĩnh của tám người, phân biệt tại ba chỗ vị trí, một

chỗ một người, một chỗ có hai người, một chỗ có năm người.

Về phần nơi nào là Đông gia của Linh Tê trai mà hắn muốn tìm thì hắn cũng

không biết được, hắn liền nhỏ giọng căn dặn hai vị sư huynh: “Các ngươi ở đây

chờ ta, ta đi tìm hiểu tình huống trước đã.”

Mục Ngạo Thiết lập tức nói: “Cùng đi.”

Ngụ ý là để có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Nam Trúc cũng gật đầu.

“Đi tra xét tình huống mà đi một đống người để làm gì, ngại không đủ gây chú

ý sao? Ở chỗ này chờ là được rồi. Các ngươi đừng có di chuyển lung tung, chờ

ta trở lại.”

Dữu Khánh ném lại một câu, sau đó xác định một cái phương hướng, rồi hạ

mình xuống dưới nước, nhanh chóng lặn đi, trước tiên đi tới nơi nhiều người.

Hai người Nam, Mục quay mặt nhìn nhau, sau đó Nam Trúc nhỏ giọng thì thầm,

“Lão Cửu, Hồ Vưu Lệ nói Bất Yêu quái trên hòn đảo này là một vật khổng lồ

nhiều tay nhiều chân, sẽ không phải lại là một Vân Hề khác đi?”

Mục Ngạo Thiết: “Nói là một Yêu tu tương tự bạch tuộc.”

Nam Trúc: “Vân Hề không phải trông giống như một yêu quái bạch tuộc sao?

Đông gia kia sẽ không phải lại là một Vân Hề thứ ba đi? Giống như lần trước

lừa chúng ta tiến đến Tiểu Vân gian, lần này lừa gạt chúng ta tới Tử Lan đảo,

việc này cũng có một chút khả năng a.”

Mục Ngạo Thiết thực sự phục gã rồi, nói vậy thì y cũng không còn gì để nói, vì

vậy dứt khoát trầm mặc, không có hé răng nữa.

Kỳ thực, việc y không có nói nhiều, ở một mức độ nào đó là bởi vì ở chung lâu

với vị sư huynh này, khi có một trong hai người suốt ngày lải nhải thì một người

khác sẽ cảm thấy quá ầm ĩ ồn ào, nhưng lại không thể làm cho người kia ngậm

miệng được, vì vậy bản thân liền sẽ chậm rãi dưỡng thành thói quen không

thích nói chuyện, ngại nói nhiều.

“Ai, lão Cửu, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ngươi đừng tưởng rằng là suy nghĩ

quá nhiều, người không lo xa tất có lo gần…”

Nam Trúc tiếp tục không ngừng lải nhải, Mục Ngạo Thiết tiếp tục trầm mặc

không nói.

Dữu Khánh thì ở trong nước lặn đến phía đảo nhỏ.

Lúc trước hắn tưởng rằng phía có động tĩnh của nhiều người cũng nằm trên Tử

Lan đảo, trên đường mới phát hiện thấy bóng dáng nhìn thấy từ dưới nước

không đúng, hắn im lặng ngoi lên nhìn kỹ lại, lúc đó mới phát hiện được vị trí

của năm người này không ở trên đảo lớn mà ở trên một hòn đảo nhỏ.

Đảo nhỏ cách đảo chính không xa, chỉ khoảng sáu bảy mươi trượng, mặt nước

giữa hai hòn đảo cũng được ánh sáng tím rọi sáng.

Ở tại trong nước Dữu Khánh đã nhận ra được động tĩnh do hai đuôi chậm rãi

đung đưa tạo ra, nương theo bóng dáng phản chiếu từ mặt nước, hắn thấy được

đó là Giao nhân đang ở bên cạnh đò, hắn chuyển phương hướng khác, lặng lẽ đi

vòng qua và chậm rãi nổi lên tại một vị trí phía sau đảo nhỏ.

Cái đầu còn chưa có hoàn toàn nhô lên khỏi, chỉ vừa mới ló đôi mắt ra trong

bóng tối bên cạnh tảng đá ngầm, hắn liền nhìn thấy được một người khiến cho

hắn cảm thấy rất bất ngờ, thiếu một chút khiến hắn bị hù dọa nhảy dựng lên, đó

là địa đầu xà số một Ảo Vọng, Thanh Nha!

Tại sao Thanh Nha lại ở nơi này? Hắn còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng mà

dựa theo ánh sáng rực rỡ từ phía Tử Lan đảo chiếu rọi sang, hắn nhìn lại thật kỹ,

không sai, cái chân gãy được bó chắc cố định kia vẫn còn đó, không chạy đi đâu

được.

Một điều khác để chứng minh đó là Thanh Nha, chính là Bàng Thành Khâu, vị

thủ hạ tâm phúc của y đang đứng bên cạnh. Người này, hắn cũng đã gặp được.

Như vậy, tất nhiên là không nhận sai rồi.

Càng làm cho hắn giật mình chính là một người khác, bởi vì ảnh hưởng bởi góc

nhìn, hắn không nhìn thấy được người đó đang đứng ở trên đò, chỉ cho rằng,

người đó đang đứng tại một vị trí tương đối thấp, chỉ lộ ra vai và đầu, người này

chính là Thôi Du, thủ hạ tâm phúc của Tần Quyết, kẻ đã bỏ mạng tại trong Tiểu

Vân gian.

Giờ đây, hắn cuối cùng đã làm rõ được năm bóng người nơi đây là như thế nào,

ba người cùng hai Giao nhân.

Vấn đề là tại sao Thôi Du lại ở nơi này? Khi gặp được tại U Giác Phụ, Thôi Du

không phải đã đi theo phục vụ Long Hành Vân rồi sao? Tại sao lúc này lại xen

lẫn với Thanh Nha thành một nhóm, còn xuất hiện tại nơi đây, trùng hợp sao?

“Hình như vẫn một mực không có phản ứng gì. Theo lý thuyết thì nếu chưa cập

bờ, tên Thám Hoa chó chết kia sẽ không tắt đèn. Cũng không biết đang làm trò

quỷ gì nữa.”

Thanh Nha bỗng nhiên cất một câu với giọng điệu khôi hài, có vẻ như đứng

xem náo nhiệt nên không ngại sự việc biến lớn hơn.

Nói gì chứ? Thám Hoa chó chết? Dữu Khánh thoáng sửng sốt một chút, trong

lòng vô ý thức tự hỏi một câu, là đang nói ta sao?