Bán Tiên

Chương 535: Dừng thuyền (2)




Yên tĩnh, thời gian từng chút trôi qua, giống như đã kiểm chứng được lời Giao

nhân đưa đò nói, sau một canh giờ, Ngân Sơn Hà ngồi đó chậm rãi hút thuốc

đột nhiên dốc ngược tẩu thuốc trong tay, đổ ra một đốm lửa thuốc lá trên mặt

đất, nhấc chân trực tiếp đạp tắt ngúm.

Long Hành Vân nhận ra được gì đó, xoay người nhìn theo phương hướng quan

sát của Ngân Sơn Hà, quả nhiên gã nhìn thấy được một điểm ánh sáng tại trên

mặt biển, đó chắc là ánh đèn lồng trên đò…

Trên hòn đảo nhỏ gần bên, đang một chân ngồi, một chân đặt thẳng, Thanh Nha

đột nhiên duỗi chân lành lặn đứng lên, nhìn chằm chằm một điểm ánh sáng tại

trên mặt biển, thì thầm một câu, “Tới rồi.”

Bàng Thành Khâu cùng đứng lên theo.

Thôi Du vẫn ngồi ở trên đò cũng đứng lên nhìn ra xa xa.

Hai chiếc đò dừng chờ tại bên bờ đảo nhỏ, leo lên ngồi tại đuôi đò thả đuôi

đung đưa nhè nhẹ tại trong nước, hai vị Giao nhân đưa đò cũng thuận thế nhìn

tới.

“Nhà đò, đó là ánh đèn lồng trên các con đò của các ngươi phải không?” Thanh

Nha cất lời hỏi một câu, giống như là muốn được xác nhận.

Một gã Giao nhân đưa đò cười hắc hắc, nói: “Đúng vậy, không sai.”

Thanh Nha quay đầu lại nhìn về phía Tử Lan đảo sắc màu lộng lẫy, “Chắc hẳn

hai vị kia cũng đã nhìn thấy rồi đi.”

Bàng Thành Khâu: “Chỉ cần đò di chuyển tới phía này, cho dù bây giờ chưa

nhìn thấy, khi thuyền đến gần hơn cũng nhất định có thể phát hiện ra.”

Thanh Nha cười ha hả, “Thời gian phù hợp như vậy, chắc hẳn không phải là

người khác, tên Thám Hoa chó chết đó cũng có ngày hôm nay, e rằng sắp chịu

đau khổ rồi.”

Giọng nói có vẻ hả hê, đồng thời nhìn nhìn chiếc chân gãy của mình, bị người

nào đó làm hại, từ lâu đã hận ngứa răng ngứa lợi…

Trên chiếc đò thắp sáng đèn lồng đang tiến đến đây, quả thực không phải ai

khác, chính là ba người sư huynh đệ Dữu Khánh.

Nhìn thấy đã sắp đến được địa điểm mục tiêu, ba người một giao bắt đầu cất

tiếng ồn ào ầm ĩ, là đang cò kè mặc cả.

Kì kèo mặc cả mãi vẫn chưa thống nhất được, Dữu Khánh dứt khoát ngồi chồm

hổm ở cuối đuôi đò như đi ị, hắn lèo nhèo với Giao nhân ở dưới nước đẩy

thuyền, “Nhà đò, ngươi không nên mở miệng chém giá cắt cổ…”

Giao nhân đã bị làm cho ầm ĩ có chút không muốn đẩy đò đi nữa rồi, nghe vậy

thì lập tức cất tiếng cắt lời, “Làm gì mà chém giá cắt cổ chứ? Giá cả chuyến đi,

năm nghìn lượng một người, ba người tổng cộng một vạn rưỡi, trên đường đi

các ngươi muốn trốn người ta, phải đi đường vòng bỏ thêm một vạn, tổng cộng

hai vạn rưỡi. Tới hai vạn rưỡi, về cũng phải hai vạn rưỡi, hợp tình hợp lý, đâu

có lấy nhiều hơn của các ngươi, tại sao lại trở thành chém giá cắt cổ rồi chứ?”

Nam Trúc ở phía sau đỏ mặt tía tai chen vào một câu, “Ngươi đã nói là vì đi

đường vòng, vậy một vạn lượng kia là thêm vào vì đi đường vòng, trở về không

cần ngươi đi đường vòng nha.”

Giao nhân: “Đúng là không cần ta phải đi đường vòng, nhưng các ngươi muốn

ta ở lại đây chờ các ngươi, chờ người không tốn thời gian sao?”

Nam Trúc: “Chờ người là chỉ cần ngồi yên nghỉ ngơi, không cần phải tốn sức

lực để đẩy đò đi tới.”

Giao nhân: “Ngươi đang nói gì vậy chứ, thời gian cũng là tiền bạc a. Ta nói cho

các ngươi biết, các ngươi không cần phải tranh luận với ta nữa, giá ta đưa ra

chính là chờ các ngươi hai canh giờ, chờ nhiều thêm một canh giờ thì thêm năm

nghìn lượng, các ngươi có đồng ý hay không, chúng ta đều không nên ép mua

ép bán.”

Dữu Khánh nhận thấy đối phương có vẻ đã tức giận, suy nghĩ ở đây cũng không

có đò nào khác, lập tức vẻ mặt dịu lại, ngồi xổm ở đó nhẹ nhàng thuyết phục:

“Theo thời gian tính giá là đúng rồi, thương lượng buôn bán là không thể cứ

nhất quyết chỉ có một giá a, cái gì cũng cố định như vậy thì còn làm sao có thể

thương lượng. Như mà nhà đò a, cách tính giá này của ngươi có vấn đề, ta hỏi

ngươi nha, nếu như không cần ngươi phải chờ chúng ta, cũng không bảo ngươi

đi đường vòng, có phải trở về sẽ lấy theo giá gốc hay không, có phải giá vẫn chỉ

là một vạn rưỡi hay không chứ?”

Giao nhân suy nghĩ một chút, đáp: “Không sai, một vạn rưỡi.”

Dữu Khánh lại nhìn nhìn sắc trời sáng lờ mờ mông lung trên đỉnh đầu, lại hỏi:

“Chuyến đi này của chúng ta có phải là mất khoảng chừng năm canh giờ hay

không vậy?”

Giao nhân hơi suy nghĩ, gật đầu: “Cũng gần như vậy.”

Dữu Khánh: “Vậy tính giá chờ người theo thời gian phải nên lấy một vạn rưỡi

chia cho năm canh giờ, chờ một canh giờ chính là ba nghìn lượng, còn chờ nửa

canh giờ chính là một nghìn năm trăm lượng, và chờ nhiều thêm mỗi một khắc

chính là ba trăm bảy mươi lăm lượng, ngươi xem lại có phải như vậy hay

không?”

Hắn tận lực chia thời gian ra thành nhiều mức nhỏ, giá cả tính theo mức càng

nhỏ thì càng tiết kiệm tiền.

Nam Trúc hùa vào: “Không sai.”

Lúc này Mục Ngạo Thiết cũng chen vào một câu, “Nhà đò a, tại nơi này ngươi

cũng không có khách hàng nào khác, ngươi không chờ chúng ta, chạy thuyền

không chở vậy là không có lời.”

Giao nhân tức thì đau đầu, nói: “Được rồi được rồi, các ngươi nhiều miệng, ta

không nói thắng được các ngươi. Các ngươi cũng đừng có nói với ta cái gì mà

một khắc ba trăm bảy mươi lượng, cứ chờ một canh giờ là ba nghìn lượng. Ta

không quản các ngươi trở về trong vòng một canh giờ, hay là trong vòng nửa

canh giờ, chỉ cần bắt đầu tính thời gian, thì cứ tính tiền theo từng canh giờ.

Đồng ý thì chúng ta thực hiện, không thể đồng ý thì chúng ta ai đi đường nấy.

Ta tình nguyện đi đò không trở về cũng không đưa các ngươi.”

Lời đã nói đến tình trạng này, còn có thể nói như thế nào, Dữu Khánh đành phải

làm ra vẻ tiếc nuối, buông tiếng thở dài, “Được được, nhìn nhà đò ngươi làm

việc cũng không dễ dàng, ba người chúng ta cũng không phải người keo kiệt, ba

nghìn thì ba nghìn, chờ một canh giờ ba nghìn.”

Dứt lời còn làm ra vẻ rất phóng khoáng, trước tiên móc ra hai vạn năm nghìn

lượng ngân phiếu.

Trước tiên thanh toán xong chi phí chuyến đi, sau đó Dữu Khánh mới đứng lên,

quay trở về chỗ.

Dưới ánh đèn lồng chiếu rọi, sư huynh đệ ba người nhìn nhau, trong lòng đều

cảm thấy hài lòng, mặc dù không thể thuyết phục được tính giá chờ đợi dựa

theo từng khắc, nhưng dù sao cũng đã giảm được từ năm nghìn lượng chờ một

canh giờ xuống còn ba nghìn lượng.

Một canh giờ có thể tiết kiệm hai nghìn lượng, đối với bọn họ mà nói, đó cũng

không phải là món tiền nhỏ, tuyệt đối đã tiết kiệm được một khoản lớn.

Kiếm được tiền thì vui vẻ, nhưng mất tiền thì đương nhiên sẽ không vui, Giao

nhân lại tiếp tục đẩy đò tiến tới trước, miệng nói lẩm bẩm, “Tu sĩ cũng đã thấy

nhiều rồi, nhưng mà tu sĩ bủn xỉn như thế này thực hiếm thấy.”

Dữu Khánh lắc mình một cái đến đứng phía trước đầu thuyền, đứng chắp tay

sau lưng, coi như không có nghe được gì.

Tuy nhiên Nam Trúc nghe vậy thì không vui, “Nhà đò, ngươi không thể nói như

vậy, buôn bán sao có thể không thương lượng giá cả, thỏa thuận giá cả phù hợp

thì gọi là bủn xỉn sao? Cho dù là tu sĩ qua lại Ảo Vọng và Tinh La đảo cũng

phải hỏi giá cả đưa đò đi, không có khả năng tùy các ngươi nói bao nhiêu đưa

bấy nhiêu được.”

Giao nhân đưa đò: “Chúng ta đừng nói tới việc qua lại giữa Ảo Vọng và Tinh

La, nói ra chưa chắc ngươi đã tin, nhưng hễ là tu sĩ đi vào nơi sâu trong Minh

Hải, đa số đều xuất thủ rất phóng khoáng, có thể mở miệng tính tiền tới con số

nhỏ ba trăm bảy mươi lăm lượng, đây là lần đầu tiên ta gặp phải. Nói không

xuôi tai là, không có tiền chạy lung tung khắp nơi làm gì nha?”

Khóe miệng Nam Trúc giựt một cái, chợt ngạo nghễ chắp tay nói: “Việc này

không gọi là bủn xỉn, gọi là giảng lý lẽ. Nói ra ngươi cũng không tin, ba người

chúng ta làm ăn buôn bán cũng là một ngày kiếm hơn trăm triệu, không dám tự

khoe khoang là kẻ có tiền, nhưng ít nhất nhà đò ngươi là đã nhìn sai rồi.”

Giao nhân đưa đò cất lời khinh thường, “Kẻ có tiền? Ta coi như đã là vận

chuyển vô số tu sĩ, kẻ có tiền kiểu nào mà chưa từng gặp qua, lời nói không

xuôi tai, chính là chưa nhìn thấy kiểu nào như các ngươi. Ngươi trông thì mập

mạp, nhưng ba người các ngươi đúng là nhìn không thấy có chút dấu hiệu giàu

có nào. Ít nhất, kẻ có tiền sẽ không dông dài nhiều lời vô dụng giống như ngươi

trên quãng đường này, lải nhải không ngừng, ta ở trong nước ngâm lâu lạnh hay

không lạnh liên quan cái rắm gì tới ngươi? Nhìn sai thì nhìn sai đi, coi như ta

nhìn sai đi.”

Lời nói đầy ý xả giận.

Nghe được lời này, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết mặt không biểu cảm, bình

tĩnh không gợn sóng, nhiều nhất chỉ là khóe miệng mím mím.

“Nhà đò nhà ngươi, thực sự không biết cả việc buôn bán cần phải hòa khí phát

tài, được rồi, ta cũng không tính toán với ngươi nữa.”

Nam Trúc ném lại lời này rồi cũng quay người đi, không tiếp tục lý luận với

Giao nhân đưa đò nữa, hai tay khoanh trước bụng, dáng vẻ ung dung điềm tĩnh,

nhìn chung là đã bị người ta nói cho phải ngậm miệng.

Dữu Khánh chắp tay sau lưng đứng ở đầu thuyền, ánh mắt quan sát sương mù

nhàn nhạt lơ lửng bồng bềnh ở xung quanh, hắn chợt nhướng mày, ánh mắt

nhanh chóng quét nhìn nhiều lần về phía Tử Lan đảo, rồi đột ngột lên tiếng:

“Dừng thuyền!”