Bán Tiên

Chương 533: Tử Lan (2)




Thanh Nha tức thì không nói nên lời, đây là muốn người ta chờ bao lâu chứ?

Nhưng suy nghĩ lại một cái, y liền dứt khoát không nói gì nữa, người ta tài đại

khí thô, y cũng không cần phải bận tâm lo lắng giúp người ta làm gì.

Giao nhân đưa đò nghe nói vậy đương nhiên rất vui vẻ, lập tức dứt khoát nói:

“Được, chỉ cần thanh toán trước ba mươi phần trăm làm tiền đặt cọc, hai chiếc

đò chúng ta có thể chờ các ngươi ba ngày.”

Long Hành Vân lập tức hất đầu ra hiệu cho Thôi Du, “Đưa tiền.”

“Vâng.” Thôi Du đáp lời, móc tiền ra, trước tiên thanh toán số tiền đã thỏa

thuận cho chiều đi, sau đó lại thanh toán ba mươi phần trăm tiền đặt cọc cho

chuyến về.

Trong khi đó Long Hành Vân đã nhảy trước lên bờ, đợi Ngân Sơn Hà và Thôi

Du cùng đi lên, nhưng gã phát hiện thấy Thanh Nha và Bàng Thành Khâu vẫn

đứng ở trên đò, không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ lên bờ.

Ngân Sơn Hà tức thì trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, ngón tay trong nháy mắt xiết

chặt cán tẩu thuốc lá, ánh sánh trên miệng tẩu thuốc cũng lập tức lóe sáng lên.

Long Hành Vân cũng đưa tay phất phất kêu gọi, “Thanh gia, đừng lề mề nữa.”

Thanh Nha lắc đầu, nói: “Thiếu Các chủ, những gì cần phải làm ta đều đã làm

giúp ngươi rồi, việc đánh đánh giết giết còn lại ta sẽ không tham dự, quá nguy

hiểm, ta sẽ không lên hòn đảo này.”

Lần này, Ngân Sơn Hà vừa phun ra một hơi khói lập tức chen lời, “Thanh gia,

địa điểm là ngươi chỉ, tình huống không rõ ràng, nếu ngươi đã tới đây rồi lại

không lên đảo, e rằng không thích hợp nha?”

Thanh Nha: “Ngân huynh có thể nói ra ‘Tử mao thảo’, chắc hẳn cũng có nghe

nói qua tình hình trên Tử Lan đảo. Trên đảo có một Bất Yêu quái xưng là

‘Thiên quân’ chiếm đóng, tu vi cao thâm, vũ lực phi phàm. Các ngươi chạy đến

nơi đây đánh đánh giết giết, có khả năng sẽ kinh động tới hắn, ta không muốn

đối mặt với tai nạn bất ngờ có thể xảy ra đó.

Danh tiếng của Thanh Nha ta dù có vang đội đến đâu, cũng không đến mức

choáng váng đầu óc, vẫn phải biết được một ít chuyện tự mình hiểu lấy. Bỉ nhân

cũng chỉ là một xã hội đen tại Ảo Vọng, có thể giúp đỡ cho thiếu Các chủ đã là

vinh hạnh, giao tình cho dù sâu, cũng chưa tới mức liều mạng giúp thiếu Các

chủ đi đánh đánh giết giết.

Nói thật, lần này ta thực sự là không dự định đích thân chạy đi một chuyến này,

vốn chỉ dự định mật báo tin tức rồi thôi, không muốn cuốn vào việc này quá

sâu. Nhưng mà thiếu Các chủ thực sự đã khiến cho người ‘Thịnh tình khó thể

chối từ’, Thanh mỗ bất đắc dĩ mới đi một chuyến này. Chúng ta dừng lại ở đây,

ta lưu lại trên đò y6en tĩnh chờ đợi tin tức tốt của thiếu Các chủ.

Cũng không cần phải lo lắng ta sẽ làm ra chuyện gì, số người biết rõ chúng ta

cùng đi với nhau tới nơi đây không chỉ một hai người, nếu các ngươi thật sự xảy

ra chuyện gì đó, trở về ta cũng sẽ phải đối mặt với một đống phiền phức, cho

nên hoàn toàn không cần lo lắng ta sẽ ở lại gây rắc rối.

Ngân huynh, thật sự không nên tiếp tục bức ta lên đảo, trong lòng ngươi ta đều

biết rõ ràng, giao tình giữa chúng ta thật sự còn chưa tới mức độ đó. Tuy rằng

các ngươi có quan hệ với Thiên Lưu sơn, nhưng dù sao cũng không có quyền

lực thực tế, tại khu vực Ảo Vọng này, thứ ta muốn, các ngươi cũng không cho

được.

Nếu như thực sự lo lắng thế đơn lực bạc, vậy thì chờ đợi lần sau chúng ta chuẩn

bị đầy đủ đã rồi làm lại, chuẩn bị nhiều một chút nhân thủ rồi mới tìm cơ hội

cũng không muộn, không gấp gáp nhất thời.”

Lời đã nói đến nước này, chỉ còn kém nói ra là các ngươi vẫn chưa cho ta bất kỳ

chỗ tốt nào, ta đã bị các ngươi sai bảo gọi tới gọi lui hỗ trợ không công.

Ngân Sơn Hà và Long Hành Vân đều có chút nhíu mày, lúc trước bọn hắn

không có dự liệu đến tình huống này, chuyến đi này bọn hắn quả thực không

mang theo nhân thủ nào, dựa vào bối cảnh của bọn hắn, đi tới Ảo Vọng cũng

không cần phải hưng sư động chúng, việc triệu tập nhân thủ cũng dễ dàng, chỉ

là không ngờ được rằng tại thời điểm trước mắt này, Thanh Nha lại bỗng nhiên

“Có chừng có mực”, vốn tưởng rằng phía bên mình nói cái gì người ta đều sẽ

ngoan ngoãn tuân theo.

Những gì nên nói, không nên nói, người ta đều đã nói ra rồi, có tình có lý, quả

thực cũng không tiện tiếp tục bức ép nữa.

Nếu sớm biết là như vậy, thật sự cần phải chuẩn bị nhiều một chút nhân thủ.

Long Hành Vân là người muốn thể diện, làm sao có thể trở về tiu nghỉu trở về

như vậy, gã lập tức nói với Ngân Sơn Hà: “Ngân thúc, được rồi, dưa hái xanh

không ngọt, không miễn cưỡng vị Thanh gia này của chúng ta. Hơn nữa, lẽ nào

dựa vào thực lực của chúng ta, còn không đối phó được ba tên kia sao? Nhất là

có đích thân ngươi xuất thủ, trên đảo có Bất Yêu quái tu vi cao thâm thì như thế

nào?”

Ngân Sơn Hà trầm mặc một hồi, chợt nghiêng đầu nói với Thôi Du: “Hai người,

ta và thiếu Các chủ lên đảo là đủ rồi, ngươi ở lại cùng trông đò với bọn họ.”

Đồng thời ra hiệu một cái ánh mắt.

Thôi Du đã hiểu là có ý gì, chính là ra hiệu cho mình cẩn thận, một khi phát

hiện có vấn đề, cần đúng lúc đưa ra cảnh báo.

Lão ta lập tức lĩnh mệnh, nhảy lên đò, cũng cung kính mời Bàng Thành Khâu

theo Thanh Nha cùng lên một chiếc đò, duy trì một chút khoảng cách an toàn,

chí ít dự phòng có một ít không gian để có thể vội vàng đưa ra cảnh báo.

Thanh Nha cười bình thản, cảm thấy đối phương chỉ làm điều thừa, cũng không

quan trọng lắm, y quay đầu lại hất hất cằm với Giao nhân đưa đò, ra hiệu về

phía bóng dáng một hòn đảo nhỏ lờ mờ phía đối diện, “Đi thôi, chúng ta qua

phía bên kia chờ.”

Long Hành Vân thấy thế lập tức trở nên cảnh giác, trầm giọng hỏi: “Thanh Nha,

ngươi có ý gì?”

Thanh Nha nhịn không được than thở: “Người ta cũng xông tới nơi đây, lẽ nào

phải đợi người ta gặp được chúng ta hay sao? Hai chiếc đò này của chúng ta vẫn

nên tìm một chỗ tránh đi mới tương đối tốt.”

Giao nhân đưa đò lại nổi lên tại đuôi đò, dáng vẻ cho thấy chúng ta như thế nào

cũng được, sẽ chờ các ngươi thương lượng xong, có phần như đang xem trò náo

nhiệt.

Long Hành Vân rút chiết phiến bên hông ra, xòe ra quạt gió, giống như chưa nói

ra lời nào vậy.

Thanh Nha lại phất tay ra hiệu cho Giao nhân đưa đò.

Nào ngờ Ngân Sơn Hà lại cất tiếng gọi: “Thanh gia, ngươi khẳng định là quen

thuộc tình huống trên đảo này hơn chúng ta, lẽ nào trên hòn đảo này không có

điều gì cần phải kiêng kị, ngươi không dự định nhắc nhở một chút hay sao?”

Thanh Nha nghe vậy hơi khựng lại, suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt hướng

tới trên đảo, phất tay chỉ chỉ một phương vị đại khái, “Phía đối diện bên kia có

một khu vực tối tăm nhìn không thấy bất kỳ Tử mao thảo nào, đó là một khu

vực hỗn loạn, Bất Yêu quái ‘Thiên quân’ hẳn là chiếm giữ tại đó, nếu có thể

không cần xông tới bên đó thì tận lực không nên đến.

Trong tình huống bình thường, chỉ cần không gây ra ồn ào náo động quá lớn,

chỉ cần không có dự định ở lại đây lâu dài, ‘Thiên quân’ cũng sẽ không phải là

để ý tới tất cả sự việc.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự gặp phải ‘Thiên quân’, thật sự

xảy ra hiểu lầm gì đó, các ngươi có thể báo ra thân phận của mình, chứng tỏ

mình vô hại.

Mặc dù ‘Thiên quân’ tính tình cô độc, nhưng cũng không đến mức ngốc

nghếch, hẳn sẽ biết rõ hậu quả nếu trêu chọc tới các ngươi. Cho dù là vì tốt cho

chính hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không quá mức làm khó dễ các ngươi. Nói chung,

khi lên đảo thì cần phải tận lực thận trọng.”

Nói dứt lời, y chắp tay chào, để cho chính bọn hắn tự giải quyết cho tốt, sau đó

lại phất tay ra hiệu cho Giao nhân đưa đò rời đi.